Yêu Thầm

Chương 5: Vị Bạc Hà (5)




Edit: BowChow

Beta: Yuri

"Lục Miên Tinh! Đi ra đây cho tôi."

Kì thi mới vừa kết thúc, Lục Miên Tinh không đợi kết quả, nói một tiếng với Lâm Dật sau đó liền chạy đến phòng vệ sinh, ói hết thức ăn ra ngoài, cảm giác ghê tởm ở cổ họng mãi vẫn không thuyên giảm, có lẽ là do tác dụng phụ của thuốc sau khi ăn.

Nghe thấy âm thanh của Hứa Lâm mới chậm rãi nâng mắt, ánh mắt sắc bén, tay mở cửa chống đỡ ra ngoài.

Hứa Lâm kiêu căng ngạo mạn, vẻ hiền lành đã sớm bay đâu mất rồi, nhìn giống như một người phụ nữ đanh đá.

Lục Miên Tinh còn chưa nói gì, đã bị Hứa Lâm tạt một gáo nước.

Hứa Lâm rõ ràng là biết kết quả cuối cùng trong cuộc thi dự tuyển, tức muốn hộc máu chạy tới tìm cô, "Lục Miên Tinh, cô chờ đấy, bảng xếp hạng tôi chắc chắn sẽ cướp lại, người cũng vậy."

Lục Miên Tinh bình tĩnh sờ mặt mình, lộ mặt thật rồi, ngẩng mặt lên liền thấy vẻ mặt hung ác của Hứa Lâm. Giống như, cô mới là người xấu, vô duyên nhảy vào cướp lấy đồ vật thuộc về Hứa Lâm. Lục Miên Tinh cũng không nghĩ tới, mới ngày đầu tiên Hứa Lâm đã cùng cô xé rách da mặt, sau này cho dù là việc gì, Hứa Lâm cũng sẽ nghĩ cách để gây phiền phức cho cô, nhưng mà cô nghĩ dường như không phải chuyện này

Người? Bạc Trinh Ngôn?

Thấy Lục Miên Tinh không chú ý, Hứa Lâm vội vàng nói thêm một câu, "Lục Miên Tinh, cô đừng có quên, cô rời đi bảy năm còn tôi vẫn luôn ở bên anh ấy từ hồi cao trung cho tới đại học, người đó là tôi. Hiện tại quan hệ giữa tôi và Bạc Trinh Ngôn rất tốt, tôi chỉ cần nói rằng tôi thích anh ấy, thì anh ấy nhất định sẽ thích tôi. Còn cô, cô có biết sau khi cô rời đi, anh ấy đã xảy ra chuyện gì không? Cô cái gì cũng không biết." (Má này từ hành tinh nào tới vậy)

Hứa Lâm đúng là từ hồi cao trung đã bắt đầu dính lấy Bạc Trinh Ngôn, Lục Miên Tinh ngẩn người, chỗ trống bảy năm đó, không thể phủ nhận, cô không có ở bên cạnh Bạc Trinh Ngôn.

Không thích bị Hứa Lâm mắng chửi như thế, Lục Miên Tinh nhíu mày, cô ngừng một chút, lặp lại một lần nữa, "Vẫn luôn ở bên anh ấy?"

Ngây người trong phút chốc.

Lục Miên Tinh cười khẽ, "Anh ấy sẽ thích cô? Có liên quan tới tôi à."

"Nếu như Bạc Trinh Ngôn thích tôi, cô sẽ cướp không nổi đâu. Cậu thích thì cứ tới cướp." Lục Miên Tinh bình tĩnh lại, không chút nhượng bộ, chỉ có ngón tay hơi run rẩy nói cho cô biết, cô không có tí phần trăm chắc chắn nào cả, "Nếu có thể cướp đi, vậy thì sẽ không thuộc về tôi."

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Lục Miên Tinh có chút hoảng hốt, sau khi Hứa Lâm rời đi, cô đứng trước bồn rửa tay một lúc lâu vẫn không thể bình tĩnh lại. Nhìn trong gương, sắc mặt cô tái nhợt, nhìn như một con ma ốm.

Bởi vì bệnh tình nghiêm trọng, Mr. King đành phải tăng liều lượng thuốc của cô lên, mặc dù uống thuốc bảy năm, phản ứng của thân thể của cô kịch liệt như cũ, cho dù uống thuốc liều lượng lớn cũng không thể khống chế được, lúc nãy mùi nước hoa gay mũi trên người Hứa Lâm liền có chút muốn ói, thật vất vả đợi tới khi kì thi kết thúc, mới dám đến phòng vệ sinh ói hết tất cả thức ăn ra ngoài.

Lục Miên Tinh lảo đảo, cảm giác hơi chóng mặt, dáng vẻ tay vịn tường bị Bạc Trinh Ngôn vừa lúc đi ra gặp phải.

"Sao anh lại ở đây?"

Bạc Trinh Ngôn không trả lời. Cứ như vậy nhìn Lục Miên Tinh, Lục Miên Tinh nhìn không hiểu nội dung bên trong con ngươi của anh.

Chắc là không muốn trả lời.

Lục Miên Tinh không chú ý gì khác, kéo lấy Bạc Trinh Ngôn trước khi ý thức trở nên mơ hồ, nhíu mày lại, nhẹ nhàng tựa vào vai Bạc Trinh Ngôn một chút, âm thanh yếu như tơ nhện.

"Đừng nhúc nhích, cho tôi dựa một chút, một chút thôi."

"Mới thế thôi đã mệt rồi?"_ Bạc Trinh Ngôn lần đầu tiên không đẩy cô ra, âm thanh trong trẻo lạnh lùng.

"Hơi chóng mặt. Anh biết mà nhỉ, do lệch múi giờ thôi." Lục Miên Tinh đón lấy ánh mắt của Bạc Trinh Ngôn, nở một nụ cười yếu ớt, "Chứng lệch múi giờ của tôi hơi nghiêm trọng.."

Giọng điệu nghe y như thật, Lục Miên Tinh không biết hoá ra cô đã bắt đầu nói dối, một lần rồi lại một lần, nói dối không nháy mắt.

"Đứng lên." Bạc Trinh Ngôn rõ ràng cũng nhìn ra Lục Miên Tinh có chút không thích hợp, chậm rãi ngồi xổm xuống, nhíu mày không nói gì nữa.

Lục Miên Tinh nhìn Bạc Trinh Ngôn ngồi xổm xuống, trầm mặc hồi lâu.

"Tại sao anh lại đối xử tốt với tôi như vậy?"

Ghét cô, rồi lại đối xử tốt với cô.

Bạc Trinh Ngôn ánh mắt thâm thúy, anh cười khẽ, "Lục Miên Tinh, nếu như cô để cho tôi cõng cô, cô phải chuẩn bị tinh thần rằng, khi cô tin tưởng tôi, giây tiếp theo tôi sẽ ném cô xuống."

"Muốn cõng thì cõng, còn hù doạ tôi, làm như lúc trước anh chưa từng doạ nạt tôi qua vậy." Lục Miên Tinh nghe xong ngược lại còn cười, nụ cười làm cho ngũ quan tươi tắn thoạt nhìn không còn tái nhợt như thế. Lục Miên Tinh thản nhiên tựa lên lưng Bạc Trinh Ngôn, âm thanh yếu ớt có chút không vui.

Bạc Trinh Ngôn hơi nheo mắt lại, trầm xuống, không nói chuyện, cõng Lục Miên Tinh đi về phía phòng y tế.

"Anh có biết, có tin đồn trong trường nói là anh thích tôi." Liều lượng thuốc hơi lớn, tựa vào lưng Bạc Trinh Ngôn có chút buồn ngủ, Lục Miên Tinh tìm đề tài nói chuyện..

Động tác của Bạc Trinh Ngôn hơi ngừng lại, mặc dù Lục Miên Tinh nói một cách thản nhiên, nhưng mỗi lần nói chuyện với anh luôn có chút cẩn thận dè dặt, làm cho trong lòng anh bị đè bởi một nhóm lửa, không khỏi cười giận, "Cô cũng biết?"

"Anh có để ý không?"_ Lục Miên Tinh hỏi một đằng trả lời một nẻo. Có lẽ tin đồn đã lan truyền ra ngoài, cô cũng không biết có nên vui vẻ hay không.

"Không để ý."

"Thật sự không để ý?" Hỏi xong Lục Miên Tinh có chút mất mát, có lẽ trong lòng cô đang hy vọng Bạc Trinh Ngôn để ý.

"Không để ý. Cô là người biết rõ nhất đó có phải là tin đồn hay không." Bạc Trinh Ngôn nghe vậy, anh nghiêng đầu, ánh mắt hời hợt lướt qua mặt Lục Miên Tinh.

"Không để ý là được rồi. Bởi vì," Lục Miên Tinh né tránh ánh mắt của Bạc Trinh Ngôn, ghé vào tai Bạc Trinh Ngôn, mặt mang ý cười, con ngươi trong trẻo dường như hơi phát sáng, phản chiếu thẳng vào lòng người, chỉ là nụ cười đó không phải xuất phát từ tận đáy lòng, "Tin đồn đó là do tôi truyền ra."

"Nếu như thế, xem như là công bằng......" Lục Miên Tinh lẩm bẩm, giọng điệu mơ hồ, đột nhiên cười ra tiếng, "Anh khi dễ tôi, tôi khi dễ lại người khác."

"Còn có sức để nói chuyện, xem ra không có việc gì." Không ngờ Bạc Trinh Ngôn lại không phản bác, để Lục Miên Tinh vẫn còn đang cậy mạnh ở mép giường trong phòng y tế, giọng điệu nhẹ nhàng, lạnh nhạt.

Trong phòng y tế không có người, không khí có chút mùi nước sát trùng. Bạc Trinh Ngôn vén chăn lên, nhẹ nhàng chỉ xuống ý bảo Lục Miên Tinh nằm xuống, bản thân thì đi tới một cái tủ, không biết đang tìm cái gì, "Chỗ này yên tĩnh, cô ngủ ở đây đi."

"Bạc Trinh Ngôn." Lục Miên Tinh nghe lời nằm xuống, nhìn Bạc Trinh Ngôn, khẽ gõ gõ chân giường, nghiêng đầu nhìn Bạc Trinh Ngôn.

"Cái gì?" Bạc Trinh Ngôn nghe thấy Lục Miên Tinh, đóng cửa tủ lại rồi đi tới, hình ảnh đan chéo, nửa gò má của Bạc Trinh Ngôn ẩn trong bóng râm, con ngươi trong veo nhẹ nhàng dừng ở trên mặt Lục Miên Tinh, mang theo một chút ưu tư không thể phát giác.

"Anh đừng đi."

Đôi mắt của Lục Miên Tinh nửa khép nửa mở, cơn buồn ngủ bao quanh lấy cô, cầm tay Bạc Trinh Ngôn, thanh âm suy yếu nhưng lại cố chấp.

"Tôi chỉ ngủ một chút thôi, anh nhất định phải đánh thức tôi."

Sau khi Lục Miên Tinh tỉnh lại, việc đầu tiên chính là tìm Bạc Trinh Ngôn, tìm một lượt trong phòng y tế, không thấy dáng của Bạc Trinh Ngôn nên có chút mất mát, cảm thấy Bạc Trinh Ngôn nói không sai, bản thân mình có có chút phiền phức, Bạc Trinh Ngôn không thích cô, cô còn cố chấp không cho anh đi, cũng khó trách. Nghĩ nghĩ, Lục Miên Tinh ngồi ở mép giường ngẩn ngơ một lúc lâu.

Bạc Trinh Ngôn vén màn giường lên, lộ ra gương mặt từ phía bên kia, cặp mắt đào hoa hơi nhếch lên, lướt qua mặt Lục Miên Tinh, "Tìm tôi?"

Phát hiện Bạc Trinh Ngôn không đi, Lục Miên Tinh cũng chưa nhận ra rằng, hoá ra chỉ cần thấy Bạc Trinh Ngôn bản thân liền sẽ vui vẻ, đôi mắt hạnh ướt át trong trẻo nhìn anh, "Tôi tưởng anh đi rồi."

"Không có," Bạc Trinh Ngôn ném cái túi trong suốt cho Lục Miên Tinh, nâng mắt nhìn cô, "Cô nghĩ tôi là cô sao. Không nói một tiếng đã đi."

Bạc Trinh Ngôn là đang trách cô không từ mà biệt, lại không nói một tiếng mà xuất hiện trước mặt anh. Lục Miên Tinh không nói chuyện, cúi đầu mở túi ra, bên trong là ly trà sữa cho cô.

Nóng, 100% đường.

Có lẽ, Bạc Trinh Ngôn không còn nhớ thói quen thêm đá, 100% đường nữa rồi. Thời gian bảy năm có lẽ là quá lâu rồi.

Nhìn Lục Miên Tinh suy nghĩ lơ đễnh, Bạc Trinh Ngôn giống như là biết suy nghĩ của cô, nhíu mày bổ sung một câu, "Uống ít đồ lạnh thôi."

Xa cách bảy năm, Bạc Trinh Ngôn có chút chán ghét mình, nhưng tại sao vẫn hiểu rõ Lục Miên Tinh như thế, ngay cả việc quan tâm nhưng lại tỏ ra giễu cợt cũng giống như đúc với bảy năm trước.

"Ừm." Lục Miên Tinh nhẹ nhàng trả lời một tiếng, dáng vẻ như một con mèo nhỏ đang lấy lòng chủ nhân, đôi mắt hạnh liếc nhìn chỗ Bạc Trinh Ngôn, rồi lại trộm rút về.

Lại tới nữa rồi.

Bạc Trinh Ngôn dời đi ánh mắt, kéo ghế dựa qua ngồi kế bên Lục Miên Tinh, gương mặt lạnh lùng, không rõ cảm xúc.

"Tôi nghĩ rồi."

"Hả?" Lục Miên Tinh đang mở ly trà sữa sửng sốt một chút, suy tư một hồi, vẫn nghĩ không ra Bạc Trinh Ngôn muốn nói cái gì.

"Chuyện bảy năm trước, có lẽ tôi đã hiểu lầm cô." Giọng nói của Bạc Trinh Ngôn hơi lạnh lẽo, nhưng lời nói lại nhường một bước. "Tôi muốn nghe cô giải thích."

"Giải thích?"

"Chuyện cô thích tôi."

Lục Miên Tinh không nghĩ tới, bảy năm trước có nhiều sự việc như vậy, Bạc Trinh Ngôn lại muốn hỏi việc này, bỗng ngây người một lúc, "Thích...... Cái gì?"

Tay Bạc Trinh Ngôn đặt trên cạnh giường tới gần Lục Miên Tinh, đôi mắt đào hoa nhìn chằm chằm cô, chậm rãi mở miệng, giọng điệu hời hợt lại mang theo ý tứ muốn dò hỏi tới cùng, anh phán quyết, "Cô, thích tôi."

Bất giác, tay cầm trà sữa của Lục Miên Tinh có chút run rẩy.

Lục Miên Tinh nhớ rõ ràng, cô chưa bao giờ dám nói thích Bạc Trinh Ngôn, sợ anh chán ghét cô. Cho đến khi trước lúc rời đi cô cũng chưa kịp nói thích cùng Bạc Trinh Ngôn. Một ngày trước khi rời đi, cô đã cùng Bạc Trinh Ngôn ầm ĩ một trận.

Bạc Trinh Ngôn nói không bao giờ muốn gặp lại cô.

Nhắc đến chuyện cũ, Lục Miên Tinh rũ mắt, luống cuống cầm ly trà sữa, có chút hốt hoảng, cô không biết nếu như Bạc Trinh Ngôn biết bây giờ cô vẫn còn thích anh, thì anh có bắt cô một lần nữa rời khỏi tầm mắt của anh hay không, đi càng xa càng tốt.

Cô không muốn rời khỏi lần nữa.

Lục Miên Tinh đón nhận ánh mắt của Bạc Trinh Ngôn, âm thanh trong trẻo kiên định đến lạ thường, nghe thật cẩn thận mới phát hiện ra một tia hoảng loạn: "Tớ chưa nói."

Cổ họng Bạc Trinh Ngôn bật ra một tiếng cười khẽ, rõ ràng không tin, tới gần hỏi một lần nữa: "Thật sự chưa từng nói?"

Lục Miên Tinh rụt rụt, tỏ vẻ bình tĩnh, lắc lắc đầu: "Không có."

Cô cũng không biết tại sao lại cắn chết nói không có, lời này nghe giống như đang nói không thích. Bạc Trinh Ngôn từng nói, anh có thích cô hay không, chính cô cũng biết.

Xác định là Bạc Trinh Ngôn không thích cô.

Nghe thấy câu trả lời của Lục Miên Tinh, nhiệt độ trong mắt Bạc Trinh Ngôn chớp mắt lạnh xuống, khoé mặt vốn đang nhếch lên bỗng trầm xuống, âm thanh lạnh lùng hờ hững, tới gần Lục Miên Tinh hơn, chỉ cách Lục Miên Tinh một gang tấc, đọc rõ ràng từng chữ, giống như muốn thuyết phục Lục Miên Tinh.

"Cô quên rồi sao. Cô đã từng nói thích tôi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.