Thiên Thu mặt không đổi sắc trả lời: "Không mang tiền."
"À, không mang tiền sao?"
Đường Ngọc cười như không cười, nhìn người trước mặt.
"Nam thần sao có thể không có tiền, mày tùy tiện tìm người mượn là có nha."
"Chuyện này làm sao có thể không biết xấu hổ mà đi mượn người khác được." Thái độ Thiên Thu càng thêm lười nhác.
Mặc dù lúc này vị vây chặt lại ở góc tường, nhưng cô không có biểu hiện sợ hãi nào.
Cô dựa vào vách tường, giống như không có xương cốt, làm không ít đồng học xung quanh bị khẩn trương, nhịn không được hò hét hô quá soái.
"Nam thần thật mạnh mẽ, không sợ cường quyền!"
"Vẫn là nam thần của chúng ta vừa đẹp trai lại đáng yêu, mặc dù giáo bá nhìn cũng rất đeph, nhưng là nhân phẩm thực sự không ra làm sao . . ."
"Chuyện gì hắn cũng dám làm, hi vọng nam thần sẽ không gặp rắc rối!"
Sự tình bọn họ lo lắng cuối cùng vẫn xảy ra.
Thiên Thu vừa dứt lời, người sau lưng Đường Ngọc lập tức cười lạnh.
"Không có tiền, còn không mau vay tiền, mày muốn chết à?"
Đối phương khẽ vươn tay, muốn nắm chặt cổ áo Thiên Thu.
Thiên Thu lạnh lùng liếc qua một cái, "Làm sao? Muốn động thủ?"
Hiện tại cô vốn cao đến 1m7, lại thêm cộng thêm đế giày, dư dả treo đám người 1m8 này lên đánh.
Cô đứng thẳng người, khí thế toàn thân tỏa ra.
Dưới tràng khí áp bức khủng bố, đối phương bị dọa lập tức rút tay lại.
Thân cao áp chế, chí mạng nhất.
"Con mẹ nó, dáng dấp cao thì không tầm thường đúng không, chẳng qua chỉ là một tên yếu gà mà thôi . . ."
Thiên Thu vân đạm phong kinh liếc qua đi một chút, tiếp tục dựa vào bên trên tường.
"Ha." Cô nhẹ nhàng cười một tiếng, tiếng nói trong vắt êm tai, "Đến một tên yếu gà dáng cao mag cũng không bằng, thật đáng thương."
"Mày . . ."
Một đám người sau lưng nhao nhao muốn động thủ.
Thiên Thu lạnh mắt nhìn bọn họ, rồi nhìn về phía Đường Ngọc.
Ban đầu Đường Ngọc cũng muốn cho cái tên nam thần này một bài học, để cho hắn biết ai mới là đại lão trong trường.
Chỉ là . . .
Khi phát giác được ánh mắt cô dừng trên người mình, không hiểu sao hơi tê tê.
Giống như con mồi vô tri bị thợ săn theo dõi.
Cảm giác được nguy cơ dâng lên, Đường Ngọc lạnh lùng quát đám người phía sau lưng kia.
Tiếng nói hắn âm trầm, "Mẹ nó còn không mau im miệng, chỉ toàn biết làm trò mất mặt!"
"Thật xin lỗi lão đại."
Đám người nguyên bản còn khí thế kiêu ngạo, lập tức ngoan như chim cút.
"Ngươi thực sự không định giao phí bảo hộ đúng không?"
"Tôi không cần các người bảo hộ."
"Vậy nếu như tao nhất định phải bảo hộ?" Hắn mỉm cười, ánh mắt âm lãnh.
Thiên Thu trầm mặc thật lâu, nhìn hắn chăm chú: "Cậu đây là đang thổ lộ sao?"
Đám người: ". . ."
Ta thao mẹ nó cái này gọi là uy hiếp đi, làm sao lại thành thổ lộ rồi? !
Đường Ngọc cũng một mặt mộng bức.
Thiên Thu không có cách nào, thở dài, đứng dậy.
Cô ỷ vào mình đi giầy cao gót, chiều cao không sai biệt lắm, khẽ vươn tay liền ôm chầm lấy bả vai Đường Ngọc, vuốt vuốt đầu tóc đen của hắn.
"Thực là làm khó cậu rồi, muốn bảo hộ liền bảo hộ đi."
"Mẹ nó mày làm gì . . ." Đường Ngọc bị chọc giận muốn nổ tung.
Cái tên nam thần này ngay trước mặt tiểu đệ, sờ tóc hắn?
Muốn chết!
Đường Ngọc tức giận đến gầm thét, "Buông ra mau!"
"Nếu mà buông ra, cậu làm sao bảo hộ tôi? Hửm?"
"Được rồi . . ."
"Được rồi, đừng làm rộn." Ngữ khí Thiên Thu một bộ cưng chiều.
Khuôn mặt các nữ sinh ban đầu còn tràn ngập lo lắng, nháy mắt liền mỉm cười.
A . . . Thật xứng đôi nha!
Thiên Thu một tay ôm hắn, một cái tay khác sờ đến áo khoác hắn, hỏi: "Điện thoại di động của cậu ở cái túi nào?"
Thân thể Đường Ngọc lập tức đóng băng, không có thói quen bị đụng chạm như vậy.
Trong lúc nhất thời hắn không biết nên trả lời ra sao.