Thiên Thu tự động tiến lên, kéo lấy ống tay áo của hắn.
Trầm Thanh Từ hơi ngoái nhìn.
Thiên Thu nói: "Ta sợ."
Tiếng nói cô mềm nhũn, hất cằm lên nhìn qua hắn mang theo ý cười, một đôi mắt đón ánh sáng, phản chiếu bóng dáng hắn.
Hắn quay mặt qua chỗ khác, không nói gì.
Thiên Thu chớp chớp mắt.
"Nắm chặt chút." Hắn cuối cùng vẫn nói ra, sợ cô té xuống.
Hoa Tử Kinh toàn bộ hành trình đều bưng kín con mắt bản thân, tự mình lẩm bẩm.
Nàng khẳng định là đang nằm mơ.
Sương Hoa Đạo Quân làm sao có thể lôi lôi kéo kéo cùng một cái lô đỉnh?
Sau khi trở lại tông môn, khẳng định sẽ không còn như vậy!
[ . . . ]
Vinh Diệu mang theo đồng tình.
Tiểu tỷ tỷ chắc chắn không chỉ muốn theo Sương Hoa Đạo Quân lôi lôi kéo kéo, cô càng ưa thích nói chuyện yêu đương.
Sợ rằng về sau ngươi hằng ngày đều sống trong mộng.
. ..
Rồng băng thét dài một tiếng, hướng không mà lên.
Tiếng gió bên tai gào thét, xung quanh đám mây tầng tầng lớp lớp, nhiệt độ không ngừng hạ xuống.
Hoa Tử Kinh nhất thời không chú ý, gắt gao nắm lấy cái đuôi rồng băng, mới không bị khí lưu thổi bay ra ngoài, lạnh đến nỗi nước mắt nước mũi chảy ròng.
Thiên Thu hơi híp mắt lại.
Mặc dù cô được luyện chế làm lô đỉnh, nhưng vẫn là thân thể phàm nhân, chịu không nổi loại giày vò như vậy.
Cô lập tức chui vào trong ngực Trầm Thanh Từ, ôm lấy hắn.
Thân thể Trầm Thanh Từ cứng đờ: "Ngươi làm cái gì?"
"Ta đứng không vững, nơi này lạnh quá." Thiên Thu chống đỡ lấy bộ ngực hắn ngước mắt lên, ngữ khí mềm nhũn nói ra.
Lúc này hắn mới nhớ tới tình huống Thiên Thu bây giờ, tay vốn muốn đẩy cô đi liền dừng lại, cuối cùng vẫn rơi xuống trên vai cô.
Tay áo dài rộng thùng thình đem thân thể Thiên Thu che lại, cô cơ hồ biến mất trong ngực hắn.
Khí tức dễ chịu bao quanh, cô cực kỳ thoải mái, cọ xát.
Thân thể Trầm Thanh Từ càng cứng ngắc, đẩy cũng không phải, không đẩy cũng không phải.
Cánh môi hắn mím lại càng chặt, khuôn mặt tuấn tú căng cứng, lông mi run nhè nhẹ, không biết làm sao lại khẩn trương.
Trừ bỏ bên ngoài ôm cô.
Còn có vô số loại biện pháp, có thể cho giúp cô đứng vững cũng ngăn cách khí lưu.
Hắn không có làm như thế, là bởi vì . ..
Chúng sinh.
. ..
Trước mắt xuất hiện một đường dãy núi kéo dài, nổi lơ lửng trong sương mù mông lung, giống như tiên cảnh.
Quan sát hết thảy, dãy núi mơ hồ như con cự thú nhắm mắt nghỉ ngơi.
Rồng băng dừng lại tại đỉnh núi cao nhất, chậm rãi hạ xuống.
Rồng băng xuất hiện, khiến cho toàn bộ linh thú ở tông môn, đều hướng về một phía nằm rạp trên mặt đất, run lẩy bẩy.
Những đệ tử này lập tức mở to hai mắt nhìn.
Có thể khiến cho tất cả linh thú thần phục, chỉ có thần thú, rồng!
Rồng đại biểu cho Sương Hoa Đạo Quân, Sương Hoa Đạo Quân, vậy mà xuất hiện sao? !
Trong lòng bọn họ chấn động, cùng nhau quỳ xuống, hướng về cái hướng kia triều bái*.
*Triều bái: chầu lạy vua. Có thể hiểu ở đây mọi người tôn kính Trầm Thanh Từ như vua chúa.
Thẳng đến uy áp không còn, tâm bọn họ mới kìm nén không được kích động, bắt đầu nghị luận.
"Sương Hoa Đạo Quân không phải đang bế quan sao? Làm sao lại xuất hiện, nhìn như vừa mới trở về?"
"Nghe nói là Hoa Tử Kinh bị người Ma tông bắt đi, tông chủ đi cầu, mới cầu được Sương Hoa Đạo Quân xuất mã!"
Điểm nữ đệ tử chú ý cũng không giống nhau.
"Trời ạ, Hoa Tử Kinh thực sự là đời trước tu luyện phúc khí, thậm chí có thể may mắn tận mắt nhìn được dung mạo Sương Hoa Đạo Quân . . ."
"Đúng đúng đúng, thật không biết chân diện mục* Sương Hoa Đạo Quân như thế nào, khẳng định vô cùng tuấn mỹ? !"
*Chân diện mục: Hình thái, mặt mày vốn có xưa nay
Chúng đệ tử kích động nghị luận.
Bọn họ thỉnh thoảng nhìn lại về hướng đỉnh núi cao nhất, ánh mắt tràn đầy sùng bái cùng ngưỡng mộ.
Vị kia chính là thần của Thượng Thanh tông bọn họ đó!
Lúc này.
Thần trong lòng tất cả đệ tử Thượng Thanh tông—— Trầm Thanh Từ, đang có chút mờ mịt.
Hắn nhìn nữ hài trong ngực chính mình, không biết nên xử trí như thế nào.
Lông mi của hắn rủ xuống thành cái bóng nhỏ, hơi run rẩy, nhẹ nói: "Ngươi . . ."
Còn chưa có nói xong, Trầm Thanh Từ có chút ngơ ngẩn, nghe được tiếng hít thở đều đều kéo dài.
Hắn có chút vô phương ứng đối, cô làm sao lại ngủ thiếp đi?
......................
#Thân ta bất lực vì bệnh tật, cao nhân phương nào mau giúp ta trị bệnh đi#