Đây là một đường buồn tẻ vô vị khóa toán cao cấp.
Thiên Thu chống đỡ cái cằm, nhìn qua trên bảng đen kia đủ loại công thức cùng trị số.
Thần sắc cô nhìn giống như chuyên chú.
Trên thực tế, hồn sớm không biết đã trôi dạt đến địa phương nào.
A, lớp số học thật nhàm chán mà.
Nghĩ tiểu ca ca ...
Người xung quanh cũng đang thảo luận bát quái.
Trong nhân vật bát quái, đương nhiên chính là Thiên Thu.
"Thấy hot search mấy ngày hôm nay không? Thật ra Tiếu Bảo Bối là phú nhị đại, cái gì được bao nuôi, toàn bộ đều là Triệu Tuyết Hoa cố ý hãm hại."
"Trời ạ, không nghĩ tới Triệu Tuyết Hoa là người như thế, thoạt nhìn bình thường vẫn rất thanh thuần."
"Cái gì mà thanh thuần, một đóa bạch liên hoa, lại ở phía sau đâm một dao."
"Tiếu Bảo Bối lúc đầu có thể vào tập đoàn Tinh Diệu,cô ấy giá trị nhan sắc cao như vậy, thành tích tốt, lại có gia thế ..."
"Đúng vậy, nếu không phải là Triệu Tuyết Hoa, hiện tại khẳng định đã xuất đạo."
"Ừ không sai, tôi là fan cuồng cô ấy! Cô ấy ca hát dễ nghe, người đẹp lại ca ngọt!"
Các cô ngồi cách Thiên Thu không xa, thảo luận các đề tài đang hot.
Thiên Thu khẽ cười cười, câu lên khóe môi, chỉ là ý cười có chút trào phúng.
Nếu như nhớ không lầm.
Những người này lúc trước vẫn một thành viên trong nhóm trào phúng Tiếu Bảo Bối.
Nhân loại, quả nhiên rất giỏi thay đổi.
Khóa toán cao cấp cuối cùng cũng kết thúc.
Thiên Thu chậm rãi dọn dẹp sách vở cùng bút ký, chờ mọi người đi được không sai biệt lắm, lại rời đi.
Cô đi tới cửa trường học, nghe được sau lưng có âm thanh gọi lại cô.
"Tiếu đồng học, chờ một chút!"
Cô quay lại nhìn một chút, phía xa có bóng người đang đi tới.
Xung quanh có người hét lên.
"Trời ạ, đó là nam thần kìa, Tiếu Bảo Bối vậy mà quen biết với nam thần sao?"
Thiếu niên mang theo nụ cười nhẹ nhàng khoan khoái, có chút ngượng ngùng đến gần Thiên Thu.
Cô thoảng qua nhìn lướt qua.
Thật đáng yêu, cảm giác mười phần thanh xuân.
Nhưng mà, cô vẫn yêu thích tiểu ca ca của cô hơn.
"Làm sao?" Cô nhàn nhạt hỏi.
"Cái kia, Tiếu đồng học trước đó không có tới trường học, rơi không ít khóa đi? Chúng ta là học cùng hệ, không ngại mà nói, tôi có thể cậu cho mượn bút ký."
Hắn vừa nói, đưa qua cho cô một quyển ghi chép.
Thiên Thu nhìn thoáng qua, bên trong bút ký xen lẫn phong thư, không có gì bất ngờ xảy ra, đại khái là thư tỏ tình.
Nữ sinh xung quanh càng thêm hét rầm lên.
"Tôi cảm thấy nam thần đây là muốn tỏ tình!"
"A a a tôi thật ghen tỵ quá, nhưng mà Tiếu Bảo Bối nhìn cũng rất đẹp, hai người rất xứng đôi nha."
Các cô líu ra líu ríu vừa nói, âm thanh không có bất kỳ cái gì che lấp, truyền đến bên tai nam thần.
Nam thần hơi đỏ mặt, gấp gáp giải thích: "Cái kia, mọi người không nên hiểu lầm, tôi cùng Tiếu đồng học không có gì ..."
Những bạn học khác cũng không tin.
Các cô bắt đầu ồn ào, nói: "Cùng một chỗ cùng một chỗ!"
Xung quanh tụ tập không ít người, đều bị hấp dẫn tới, gia nhập đội ngũ ồn ào.
Sắc mặt nam thần càng đỏ hơn, có chút quẫn bách, hướng về phía Thiên Thu cầu cứu.
Thiên Thu không mất lễ phép cười cười.
Cô vươn tay, vừa mới chuẩn bị cầm lấy bút ký.
Âm thanh ồn ào đột nhiên dừng lại, hình như bị cái gì đó hấp dẫn.
Cô nhận ra ánh mắt nóng rực phía sau lưng, cực kì mãnh liệt.
Một bóng người chậm rãi đi về hướng bọn họ, ngược ánh sáng, chỉ nhìn thấy hình dáng màu đen, quanh thân dát lên một tầng kim sắc, như cũ để người ta phải chăm chú.
Thiên Thu nhận ra đối phương.
Trừ bỏ Đế Tinh Diệu, lại không có người có thể dạng này hấp dẫn nàng.
Cô có chút ngoài ý muốn, ý vị thâm trường lên ——
Tiểu ca ca bình thường một chút cũng không chủ động.
Hôm nay làm sao, ngược lại là muốn đến đón cô?
.................................................................................................
#Uống thuốc cũng không khỏi, ung thư lười chính là căn bệnh không thể chữa!#