Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Y Lộ Phong Hoa - Chương 110: Nói chuyện chân thành : truyenyy.mobi

Y Lộ Phong Hoa

Chương 110: Nói chuyện chân thành




Với những điều Diêu thị nói, Vô Ưu không có thời gian và tâm trạng nghe mấy chuyện của nàng, vì vậy khẽ cười nói: "Đại tẩu, trong nhà ta còn có chút việc phải đi trước rồi!"

"Muội có chuyện gì chứ? Khó có được hôm nay đại tẩu ta không có chuyện gì làm, đi, đến chỗ ta ngồi một lát đi?" Diêu thị lại mời nhiệt tình.

Nghe thấy lời này, Vô Ưu đành phải uyển chuyển từ chối: "Đại tẩu, hôm nay ta thật sự có việc, không bằng để ngày khác ta lại đi bái phỏng được không?"

Nghe nói như thế, đương nhiên là Diêu thị hơi thất vọng, nhướng mày nói: "Vậy thật không khéo, được rồi, đệ muội đi làm việc trước đi, ngày khác lại nói chuyện phiếm với tẩu tử!"

"Vô Ưu cáo lui!" Sau đó, Vô Ưu dẫn Xuân Lan rời đi.

Nhìn bóng lưng hai người rời đi, Xuân Hoa bĩu môi, nịnh nọt trước mặt Diêu thị: "Thật không biết tốt xấu, nãi nãi ngài có lòng tốt mời nàng, nàng lại còn không cảm kích!"

"Hừ, người ta biết xem bệnh, lại biết chữ biết đọc sách, khinh thường ta đây cái gì cũng không biết!" Diêu thị liếc một cái, rồi xoay người đi về.

Xuân Hoa nhanh chóng đi theo, cười nói: "Nãi nãi, ngài đừng nói vậy, nô tỳ cảm thấy thực sự là nhị nãi nãi này có hơi không thích ở chung với người khác, ngài nhiệt tình với nàng ta như vậy, nhưng hình như nàng ta không cảm nhận được chút nào!"

"Hừ, cái này gọi là tự cho là thanh cao. Không phải người cùng đường sẽ không cùng mưu cầu! Đi, chúng ta về!" Diêu thị nói một câu. Sau đó, Xuân Hoa đuổi sát theo Diêu thị...

Sau khi trở về, Vô Ưu liền vùi đầu vào trong thảo dược, hai hôm nay nàng tra tìm sách thuốc, liệt kê tất cả các loại thảo dược có tác dụng gây mê cũng bảo Liên Kiều tìm tới cho nàng, nàng phải thử từng loại một, để xem loại dược liệu nào có hiệu quả gây mê tốt nhất. Vừa nghiên cứu đã mất cả ngày, buổi trưa cũng chỉ ăn qua loa vài miếng, cũng không nghỉ ngơi. Chẳng biết lúc nào sắc trời bên ngoài đã tối đen, mà Vô Ưu vẫn không ngủ không nghỉ như cũ ngồi trước bàn bát tiên suy nghĩ ...

Khi bầu trời đã đầy sao, Thẩm Quân ra ngoài đã về, Xuân Lan và Liên Kiều thấy Thẩm Quân đã về, nhanh chóng bước lên vén mành trúc, một người khác đi theo vào nói: "Nhị gia, ngài đã ăn tối chưa?"

"Ăn rồi!" Thẩm Quân trả lời xong, cũng đã đi vào phòng, ngoảnh đầu thấy trong phòng có một người ngồi trước bàn bát tiên, ánh đèn sáng rực, trên bàn bát tiên từng đống từng đống dược liệu, đủ kiểu đủ loại, đều là loại hắn không thể gọi tên. 

Liên Kiều thấy thế, vội vàng nói: "Cô gia, nhị tiểu thư đã ngồi ở đây một ngày rồi, bây giờ còn chưa ăn cơm tối!"

Nghe nói như thế, Thẩm Quân nhíu mày! Lúc này, Vô Ưu nghe thấy tiếng hai người nói chuyện, ngẩng đầu lên nói: "Được rồi, chỉ là ta không đói bụng mà thôi!" 

Nghe thấy lời này, lại thấy sắc mặt Vô Ưu tiều tụy, Thẩm Quân không nhịn được quở trách: "Sao nàng chỉ mải xem những dược liệu này? Không chú ý đến cơ thể của mình chút nào? Bây giờ đã là canh một rồi, còn chưa ăn cơm tối?"

Thấy trên mặt hắn bộc lộ ra quan tâm rõ rệt, Vô Ưu cười nói: "Ta thực sự không có cảm giác đói!"

Sau đó, Thẩm Quân liền quay đầu ra lệnh: "Còn không mau bảo phòng bếp truyền cơm đến cho nhị nãi nãi?"

"Vâng. Nô tỳ đi ngay." Xuân Lan và Liên Kiều nhanh chóng đáp lời rồi đi.

Các nàng đi rồi, mắt Thẩm Quân nhìn lướt qua dược liệu đủ loại trên bàn bát tiên, không nhịn được hỏi: "Những thứ này là dược liệu gì vậy? Hình như ta không biết bất kỳ loại nào!"

Nghe nói như thế, Vô Ưu mỉm cười, nói: "Những thứ này đều là thảo dược làm thuốc, có các loại hoa, thân, lá, rễ thực vật, vì vậy đương nhiên là ngươi không biết!"

Biết hai ngày nay nàng đang nghiên cứu thảo dược có hiệu quả gây mê, vì vậy Thẩm Quân đưa tay cầm một loại thảo dược khô khốc có vẻ là một đóa hoa, hỏi: "Những thứ này đều là thảo dược có hiệu quả gây mê sao?"

"Ừ." Vô Ưu gật đầu, sau đó nói: "Thảo dược ngươi đang cầm là hoa cà độc dược, đây là thiên tiên tử, đây là thất lý tử, đây là xuyên ô, thảo ô, bạc hà não, tế tân, anh túc!" Vô Ưu đưa tay chỉ từng loại cho Thẩm Quân.

Thấy Vô Ưu nói hơn mười loại, Thẩm Quân không khỏi nhíu mày, nói: "Nhiều loại như vậy? Ta còn tưởng rằng chỉ có vài loại mà thôi. Vậy những thảo dược này đều phải thử từng loại một sao?"

"Ừ." Vô Ưu gật đầu. Sau đó còn nói: "Dược tính của những thảo dược này có mạnh có yếu, cho nên phải tìm ra vài loại có dược hiệu tốt nhất để nghiên cứu. Cái này cũng rất đơn giản, phần lớn ta đã từng tiếp xúc, cũng biết loại nào mạnh nhất. Tìm ra mấy loại thuốc có tác dụng nhất sau đó sẽ nghĩ cách tinh chế tinh chất trong đó, cái này có phần khó, vì trên chiến trường cần dùng với số lượng lớn, như vậy thì phải tìm ra một cách đơn giản nhất không lãng phí nhân lực mới được!"

"Không sai!" Sau khi nghe Thẩm Quân gật đầu nói.

"Nhưng hiện tại phương pháp tinh chế này hơi làm khó ta, nếu quá khó người bình thường sẽ rất khó nắm vững, quá dễ thì bây giờ lại không nghĩ ra được! Hơn nữa quan trọng là sau khi tìm được phương pháp tinh chế còn phải làm thí nghiệm trên người, nếu không có tác dụng phụ mới có thể!" Vô Ưu nhíu mày nói.

Thấy nàng cau mày lo lắng, Thẩm Quân nói: "Những thứ này ngươi có thể từ từ suy nghĩ, đừng sốt ruột, hơn nữa càng không thể nghiên cứu không ngủ không nghỉ như vậy, cơ thể quan trọng hơn!"

Nghe thấy lời nói ân cần của hắn, Vô Ưu mỉm cười sau đó gật đầu: "Ừ."

Lúc này, Xuân Lan và Liên Kiều dẫn hai tiểu nha đầu cầm hộp đựng thức ăn đi đến, rất nhanh cơm đã được dọn lên bàn, Liên Kiều cười nói: "Nhị tiểu thư, cơm tối đã xong rồi, mau dùng đi, nếu không sẽ nguội mất!"

Nghe thấy lời nói của Liên Kiều, Thẩm Quân nói: "Ăn cơm trước đi!"

"Ừ. Hình như bây giờ không thể gọi là cơm tối, phải gọi là cơm khuya!" Ở cổ đại, vì buổi tối không có hoạt động giải trí gì, vì vậy mọi người đều ngủ sớm, cũng dậy sớm, bây giờ đã qua canh một, rất nhiều người đã đi ngủ.

Ngồi vào bàn cơm, Vô Ưu nhìn thấy bốn món cả mặn cả chay, cái bụng không khỏi kêu một tiếng, âm thanh này ngay cả Thẩm Quân cũng nghe được, hắn không khỏi nhíu mày. Mà Vô Ưu thì vỗ cái bụng cười nói: "Đừng nói gì, bây giờ ta thật sự đói bụng đó!"

"Vậy nhanh ăn đi!" Thẩm Quân nhận lấy bát cơm Liên Kiều bưng tới đặt vào trước mặt Vô Ưu

"Chàng có muốn dùng thêm một chút không?" Thấy Thẩm Quân cũng ngồi đối diện mình, Vô Ưu hỏi thăm một câu.

"Không cần, ta vừa mới ăn ở bên ngoài với vài tướng sĩ! Xuân Lan, mang một bình trà tới cho ta!" Thẩm Quân quay đầu ra lệnh cho Xuân Lan bên cạnh.

"Vâng." Xuân Lan đáp lời sau đó nhanh chóng đi ra.

Không bao lâu sau, Xuân Lan mang một bình trà nóng tới đặt lên trên bàn, rót một chén cho Thẩm Quân, sau đó Thẩm Quân phất tay ý bảo mấy nha hoàn lui xuống. Trong chốc lát, trong phòng chỉ còn lại hai người Vô Ưu và Thẩm Quân. Vô Ưu cúi đầu, Thẩm Quân ngồi đối diện uống trà, hai người trò chuyện câu có câu không. Hình như lúc ăn cơm bọn họ luôn nói chuyện phiếm như vậy, Vô Ưu cũng đã quen rồi, bây giờ lúc hắn không ăn cơm ở nhà, nàng thật sự cảm thấy có chút buồn rầu đến hoảng sợ đó!

Sau khi ăn một lát, Vô Ưu ngẩng đầu nhìn Thẩm Quân đang ngồi thong thả uống trà, chợt nhớ tới sáng sớm nay nghe được chuyện của Ngọc quận chúa, do dự một chút, nàng bắt đầu nói: "Chuyện của Ngọc quận chúa... Ngươi đã nghe nói chưa?" Dù sao chuyện Ngọc quận chúa là vì hắn mà ra, hơn nữa hắn cũng là bạn tốt với Tần Hiển, chắc hắn sẽ không không đếm xỉa đến đi?

Nghe nói như thế, ngược lại Thẩm Quân hơi bất ngờ, nhìn Vô Ưu một cái, sau đó nhíu mày, nói: "Ngươi biết?"

Chắc hắn cho rằng mỗi ngày nàng không ra khỏi cửa cũng không biết chuyện bên ngoài đi? Hơn nữa nàng là kiểu người không thích tham gia náo nhiệt, lão phu nhân đang giận nàng, không gặp nàng, mà đại tẩu cũng không thích ra ngoài. Thấy hắn nghi ngờ, Vô Ưu khẽ cười nói: "Hôm nay ta đi thỉnh an lão phu nhân, vừa lúc đụng phải đại tẩu, đại tẩu liền đưa ta theo vào thỉnh an lão phu nhân, kết quả nhìn thấy lão phu nhân mặt ủ mày chau, đại tẩu liền hỏi thì ra là đang lo lắng chuyện của Ngọc quận chúa, nên ta mới biết chuyện này!"

Nghe nói như thế, Thẩm Quân nói: "Lão phu nhân bằng lòng gặp ngươi?"

"Ừ." Vô Ưu gật đầu, sau đó nói: "Tạm thời lão phu nhân đã không giận ta nữa, ngươi cũng yên tâm đi. Hơn nữa còn dặn ta và đại tẩu sau này thận trọng từ lời nói đến việc làm!"

Nghe vậy, Thẩm Quân gật đầu, sau đó không khỏi thở dài một hơi: "Ai, Tần Ngọc tùy hứng từ nhỏ, lần này nàng vậy mà lại lấy chuyện chung thân đại sự của mình ra đùa. Hôm nay ta đã gặp Tần Hiển, hắn cũng rất phiền não, nhưng lần này Tần Ngọc ở nhà tìm chết tìm sống, ngay cả Tần thừa tướng và Tần lão phu nhân cũng không còn cách nào, rất sợ nàng thực sự gặp chuyện không may, vì vậy cũng không thể không đồng ý. Mà cả ngày thành thân cũng đã quyết điịnh xong rồi, chính là năm ngày sau!"

"Gấp như vậy?" Vô Ưu nghe đến đó cũng nhíu mày. Ngọc quận chúa quá mức tùy hứng, cho dù sau này không tốt cũng là do nàng gieo gió gặt bảo gieo gió gặt bão, nhưng người thân của nàng cũng phiền lòng theo, huống chi chuyện này cũng là vì Thẩm Quân mà ra, nếu quả thật sau này không tốt, có lẽ Tần gia sẽ tính trên đầu Thẩm Quân rồi? Chắc chắn đến lúc đó Thẩm gia sẽ không được yên bình!

Thẩm Quân gật đầu một cái nói: "Đương nhiên Tạ gia đó không sợ gấp, mối hôn sự này bọn họ rất hài lòng, chỉ là Tần gia đau đầu chết rồi, bây giờ Tần Hiển cũng cực kỳ cáu kỉnh!" Lúc nói câu sau cùng, mắt Thẩm Quân nhìn chằm chằm vào Vô Ưu.

Thấy Thẩm Quân đột nhiên nhìn chằm chằm, Vô Ưu không nhịn được nhíu mày. Nghĩ thầm: Sao vừa nói đến Tần Hiển, hắn lại nhìn mình chằm chằm với ánh mắt như vậy? Nàng và Tần Hiển ngoài quan hệ bạn bè không có quan hệ gì khác. Sau đó, Vô Ưu nói: "Tần đại nhân là đại ca của Ngọc quận chúa, hơn nữa bọn họ đều mất cha mẹ từ nhỏ, tình cảm thân thiết hơn bình thường một chút, bây giờ Ngọc quận chúa quyết định như vậy, là nhảy vào hố lửa không thể nghi ngờ, đương nhiên Tần đại nhân lòng nóng như lửa đốt rồi?"

Nghe nói như thế, Thẩm Quân trầm ngâm, ngón tay vân vê chén sứ trong tay một lúc, mới đột nhiên nói: "Có một việc ta nghĩ rất lâu vẫn không nghĩ ra nguyên nhân!"

Nhìn mặt nàng đột nhiên lộ ra biểu cảm nghịch ngợm, Thẩm Quân không khỏi híp mắt một cái, sau đó cúi đầu xuống, ngắm chén trà trong tay hỏi một câu: "Tần Hiển anh tuấn tiêu sái, tài đức vẹn toàn, mà còn rất quý mến ngươi, phải biết rằng rất nhiều khuê tú danh quý kinh thành đều rất xem trọng hắn, tại sao ngươi lại thờ ơ với hắn hết lần này tới lần khác?"

Nghe nói như thế, Vô Ưu nghĩ thầm: Nàng có thể nói là nàng không muốn tìm người đàn ông đã từng lập gia đình sao? Nàng có thể nói nàng không muốn làm mẹ kế sao? Đương nhiên không thể! Vì ở cổ đại kiêng kỵ phụ nữ đã từng lập gia đình, nhưng lại không quá kiêng kỵ đàn ông đã từng lập gia đình, huống chi là người trẻ tuổi cao phú soái như Tần Hiển. Vì vậy, sau một lát, Vô Ưu cười hỏi lại: " Thật ra ta cũng có một việc nghĩ như thế nào cũng không ra, Ngọc quận chúa minh diễm động lòng người, gia thế hiển hách, mà còn một lòng với ngươi, trong kinh thành rất nhiều vương tôn công tử đều mê luyến nàng, vì sao ngươi cũng thờ ơ với nàng hết lần này tới lần khác?"

Nghe thấy lời Vô Ưu nói, Thẩm Quân không khỏi bật cười! Thấy hắn nở nụ cười, Vô Ưu cũng nở nụ cười. Sau đó, hắn ngẩng đầu lên, cười rực rỡ nói với Vô Ưu: "Ngươi như vậy cũng tính là trả lời sao?"

Nụ cười này của hắn rất rực rỡ, lại nói, nàng vô cùng có cảm giác thành công, ngắn ngủi mấy ngày, nàng đã làm khối băng này nở nụ cười hai lần đó, hai lần nha! Thật không dễ dàng gì! Sau đó, Vô Ưu gật đầu nói: "Đương nhiên!"

Nghe thấy câu trả lời của nàng, Thẩm Quân chỉ mỉm cười không nói gì. Đôi mắt Vô Ưu bình tĩnh nhìn người đang mỉm cười trước mặt, cũng ngừng ăn! Sau một lát, khi ánh mắt Thẩm Quân nhìn vào khuôn mặt Vô Ưu, hắn không khỏi nhíu mày: "Sao ngươi lại nhìn ta chằm chằm như vậy?"

Lúc này, Vô Ưu đưa tay nâng má, cười nói: "Ai, có ai từng nói ngươi cười lên rất đẹp chưa?"

Nghe nói như thế, Thẩm Quân không nhịn được quay mặt qua chỗ khác, nói một câu: "Nhàm chán!" Chẳng qua, sau khi nói, lại bỗng nhiên không nhịn được bật cười.

Lần thứ hai! Hôm nay nở nụ cười hai lần rồi! Trời ạ! Quả thực là kỳ tích! Vô Ưu gào thét trong lòng. Nhưng, trên mặt vẫn giữ bình tĩnh, sau đó vừa gắp một miếng đồ ăn vào miệng vừa nói với Thẩm Quân: "Thật ra người nên thường xuyên cười tâm trạng mới tốt được, suốt ngày căng mặt ra như ngươi vậy nhất định là tâm trạng bị đè nén!" Không hiểu tại sao, ở chung mấy ngày, Vô Ưu cảm thấy hình như cái gì cũng dám nói ở trước mặt hắn!

"Câu hỏi của ta ngươi vẫn chưa trả lời ta đấy!" Mặt Thẩm Quân lại lạnh lùng như cũ.

"Không phải vừa rồi ta đã trả lời ngươi rồi sao?" Vô Ưu rất vô tội nói.

"Nhưng ta không hài lòng với câu trả lời của ngươi!" Thẩm Quân kiên trì nói.

Nghe nói như thế, Vô Ưu bất đắc dĩ nhíu mày, sau đó cười nói: "Ta không có cảm giác với hắn!"

Nghe thấy lời này, Thẩm Quân sửng sốt! Không có cảm giác? Lời như vậy lần đầu tiên hắn nghe thấy. Không phải là không thích dáng vẻ, gia thế, tài học của bên nam, chỉ đơn giản là một câu không có cảm giác. Nhưng phải nói Tần Hiển ngoại trừ việc đã từng thành hôn quả thật không có gì mà không được chọn. Nhưng nghĩ lại hắn với Ngọc quận chúa cũng có thể dùng những lời này để giải thích, không có cảm giác. Hắn quả thực không có cảm giác với Ngọc quận chúa, cảm thấy nàng mềm mại, đáng yêu, giống với  một người em gái hơn!

"Không có cảm giác? Lý do này cũng coi như là một lý do!" Sau đó Thẩm Quân gật đầu nói.

"Đương nhiên được coi là lý do!" Sau khi Vô Ưu nói xong, lại hỏi một câu: "Ai, ta đã trả lời ngươi rồi, nhưng ngươi vẫn chưa trả lời ta đấy!"

"Lý do của ta giống với ngươi, cũng là không có cảm giác!" Thẩm Quân nói rất dứt khoát.

Nghe được câu trả lời này, hình như Vô Ưu cũng không hài lòng, mà nhìn Thẩm Quân chằm chằm một lúc, mới nói: "Chỉ là không có cảm giác thôi sao? Không phải là trong lòng Thẩm đại tướng quân đã có người rồi chứ?"

Nghe vậy, Thẩm Quân sửng sốt! Sau đó nhanh chóng lắc đầu: "Ngươi đang nói bậy bạ gì đó? Trong lòng ta chưa từng có người!"

"Vậy sao?" Vô Ưu thấy Thẩm Quân nóng lòng phủ nhận, hơn nữa hình như mặt còn hơi đỏ, nàng híp mắt một cái, cảm thấy hình như không đúng lắm!

"Đương nhiên!" Sau khi Thẩm Quân nói xong đưa tay nâng chén trà lên cúi đầu uống trà. Trong lòng rất kỳ lạ, cảm giác giống như tim đập mạnh hơn một chút. Không biết tại sao, hình như trước mặt cô gái này hắn không thản nhiên được như trước kia, mà hình như hắn còn rất sẵn lòng ở bên cạnh nàng vậy, bây giờ hầu như khi hắn xong việc không còn chuyện gì nữa sẽ muốn về nhà, cảm giác này giống như có người ở nhà chờ hắn! Hơn nữa kể từ sau khi thành hôn với nàng, gần như hắn không đến phòng sách, muốn đọc sách gì, muốn cái gì sẽ bảo người mang từ phòng sách đến đây, nhìn mấy ngày nay, hình như toàn bộ quần áo và đồ dùng hàng ngày của hắn đều đã chuyển đến căn phòng tân hôn này! Thật ra, hai ngày lúc mới lập gia đình hắn không muốn như vậy, hắn nghĩ sẽ ngủ ở trong phòng tân hôn này mấy buổi tối trước, sau đó mượn cớ có rất nhiều quân vụ phải xử lý, phải đến phòng sách ngủ, thậm chí có thể ở trong đại doanh ngoài thành không về, nhưng bây giờ, hình như mọi thứ đều đang lặng lẽ thay đổi, chỉ là hắn vẫn không muốn thừa nhận điều này mà thôi!

Thấy hắn đột nhiên cúi đầu không nói, Vô Ưu cũng không dò hỏi nữa, mà cúi đầu chuyên tâm ăn cơm. Sau đó, hai người nói chuyện câu có câu không, lúc Vô Ưu ăn no, đã đến canh hai rồi, bọn nha hoàn đi vào thu dọn sạch sẽ, sau khi rửa mặt chải đầu, Vô Ưu liền nằm vào trong chăn, hôm nay thực sự rất mệt mỏi, vén rèm che lên nhìn ra bên ngoài một cái Thẩm Quân ngồi trước bàn sách đọc sách như trước, nàng nhắm hai mắt lại, sau đó không lâu chìm vào mộng đẹp...

Lúc đêm khuya vắng lặng, Thẩm Quân ngồi trước bàn sách, lúc đó bốn bề đã yên tĩnh, mà Vô Ưu cũng đã lên giường rất lâu rồi, ở góc này hắn không nhìn thấy giường, nhưng dường như bên tai có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đều rất nhỏ. Chắc lúc này nàng đang ngủ rồi? Chắn hắn hôm nay rất mệt!

Lại nói, nàng quả thật là một cô gái rất có nghị lực, mấy ngày hôm nay luôn vùi đầu trong dược liệu, không ngủ không nghỉ. Thật ra điều này cũng khó trách, một thân y thuật của nàng nếu không phải trải qua nghiên cứu khắc khổ rất lâu, cũng sẽ không có thành tựu như vậy khi tuổi còn trẻ! Hắn đã từng gặp không ít cô gái, nhưng không phải kiểu con gái thô kệch tầm thường, mà là cô gái yểu điệu trong khuê phòng, có tư tưởng của mình, có bền bỉ, biết nghiên cứu khắc khổ, lại rộng rãi hào phóng như nàng quả thật hắn chưa từng gặp, chẳng trách Tần Hiển lại yêu nàng sâu sắc như vậy, hình như bây giờ hắn cũng càng ngày càng coi trọng nàng rồi! Nghĩ đến đây, dường như trái tim luôn luôn kiêu ngạo của Thẩm Quân vào giờ khắc này ấm áp lạ thường, hơn nữa khóe miệng của hắn còn gợi lên một ý cười yếu ớt...

Một buổi trưa mấy ngày sau đó, Vô Ưu ngồi trước bàn thảo dược đã hơn nữa này, giữa một đống thảo dược lớn nàng đã tuy rằng vài loại thảo dược có hiệu quả gây mê cao nhất, chia ra là hoa cà độc dược và vỏ anh túc, các dược liệu tuy rằng cũng có tác dụng gây mê, nhưng dược hiệu đều yếu, vì vậy nàng đều loại ra. Nhưng vấn đề nan giải kế tiếp là làm sao để chiết xuất chất hiệu quả, nếu ở hiện đại đương nhiên là có kỹ thuật tinh chế khoa học, nhưng ở đây không có những công cụ và kỹ thuật đó thật sự rất khó để chiết xuất hiệu quả, vì vậy Vô Ưu không khỏi cảm thấy khó khăn!

Bữa trưa tùy ý ăn một chút, mấy hôm nay luôn nhìn dược liệu không ngừng, nhìn đến mức mắt nàng hoa rồi, nhất là sau bữa trưa còn rất mệt, liền đứng lên đi đến trước cửa sổ, đưa tay đẩy một cánh cửa sổ nhỏ khắc hoa ra, để gió xuân bên ngoài thổi vào. Bây giờ đã là tháng ba cuối xuân, thời tiết đã rất ấm áp, với lại đã đến kiểu thời tiết gió thổi cành liễu nhẹ nhàng, một loạt bông liễu bay vào trong nhà theo làn gió mát, Vô Ưu hơi mệt tựa vào cửa sổ, hơi nhắm hai mắt lại...

Lúc này, bỗng nhiên bên tai truyền đến tiếng khóc rất nhỏ. Nghe thấy âm thanh này, Vô Ưu không khỏi nhíu mày, sau đó mở mắt. Nghĩ thầm: Là ai đang khóc? Nghe âm thanh đó hình như là một nha hoàn đang khóc. Nhìn từ cửa sổ ra ngoài, trong viện không lớn này chỉ có mấy đại nha hoàn và tiểu nha đầu hầu hạ nàng và Thẩm Quân, chẳng lẽ là xảy ra chuyện gì rồi sao?

Mang theo thắc mắc, Vô Ưu xoay người đi đến cửa phòng, vén mành trúc lên, hình như âm thanh vừa nghe truyền tới từ nhà kề, không nhịn được đi ra ngoài, đứng trong sân, nghĩ thầm: Nhà kề phía đông là hai người Liên Kiều và Ngọc Trúc ở, chẳng lẽ là các nàng đang khóc hay sao? Tuy rằng là nha hoàn của mình, nhưng Vô Ưu là chủ tử, vào phòng người hầu như vậy hình như không tốt lắm, vì vậy ở bên ngoài ho khan hai tiếng, cũng gọi: "Khụ khụ ... Liên Kiều! Liên Kiều!"

"Đến đây! Đến đây!" Sau một lát, từ trong nhà kề mới truyền tới giọng nói của Liên Kiều.

Vô Ưu nhíu mày, sau một lát, Liên Kiều vội vội vàng vàng chạy ra từ trong nhà kề, thấy nhị tiểu thư đứng ở trong sân, không khỏi bối rối, vội vàng nói: "Nhị tiểu thư, ngài gọi ta sao?"

Thấy Liên Kiều giống như hơi có chút khẩn trương, Vô Ưu không khỏi nhìn cửa nhà kề một cái, hỏi một câu: "Ngọc Trúc đâu?"

"Ngọc Trúc và Xuân Lan đi lĩnh đồ vẫn chưa về!" Liên Kiều nhanh chóng nói.

Nghe nói như thế, Vô Ưu cảm thấy hơi kỳ lạ. Rõ ràng nghe thấy có người đang khóc, mà trên mặt của Liên Kiều lúc này không có bất kỳ vệt nước mắt nào, nếu người vừa rồi khóc là Liên Kiều chắc chắn trên mặt nàng sẽ không phải một chút nước mắt cũng không có, vì vậy trực tiếp hỏi: "Người trong phòng em là ai?"

Thấy hình như nhị tiểu thư biết còn có người ở trong phòng mình, Liên Kiều chỉ đành trả lời: "Là Phục Linh!"

"Phục Linh?" Nghe nói như thế, Vô Ưu không khỏi nhíu mày. Trong lòng thầm cảm thấy kỳ lạ: Phục Linh vẫn luôn ở ngoài cổng trong, ở cùng với Vượng Nhi Bách Hợp, tuy rằng đã nhiều ngày nàng có gọi nàng ta đến làm đồ ăn, nhưng hai ngày nay cũng không gọi nàng ta đến mà, tại sao nàng ta qua đây rồi? Hơn nữa tại sao còn khóc trong phòng Liên Kiều?

Trans by LeeMon.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.