Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Xuyên Việt Chi Đại Minh Nữ Trạng Sư - Chương 56: Chương 56: Oa Đao : truyenyy.mobi

Xuyên Việt Chi Đại Minh Nữ Trạng Sư

Chương 56: Chương 56: Oa Đao




CHƯƠNG 56: OA ĐAO

Dịch giả: Luna Wong

“Ngươi xác định?”

Triệu Thành gật đầu: “Mấy năm trước trong một lần nhiệm vụ gặp được đối thủ cầm loại đao này, đao này nhẹ nhàng sắc bén, công nghệ đúc bất phàm, hơn phân nửa là —— ”

“Là binh khí của lãng nhân và võ sĩ Nhật bản.” Dương Thanh Già nói tiếp.

“Ngươi cư nhiên biết?” Triệu Thành kỳ quái.

Gương mặt của Dương Thanh Già mây đen rậm rạp: “Sự tình này phức tạp. . .”

“Đây là binh khí phiên bang, vụ án gì sẽ dính dấp thứ này?”

Dương Thanh Già hiện nay vô pháp nói quá nhiều với Triệu Thành, chỉ phải trầm mặc, sau một lát nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên hỏi: “Triệu đại nhân nhận biết gia huy đại danh Chiến quốc Nhật bản sao?”

“Cái này. . . Thật đúng là không biết.” Triệu Thành lắc đầu, “Ngươi hỏi cái này làm cái gì?”

“Tra án cần, vậy Triệu đại nhân biết ai tương đối quen thuộc với những thứ này không?” Nàng hỏi.

Triệu Thành suy nghĩ một chút: “Vậy cũng chỉ có thể là thủ lĩnh, hắn đã từng đi qua Nhật bản chấp hành nhiệm vụ bí mật một lần.”

“Nhưng hắn hiện tại người không ở kinh thành.”

“Hắn hẳn là ngày mai ngày kia sẽ trở về, nếu ngươi không gấp, hết thảy có thể đi hỏi một chút hắn, hắn đối với ngươi, khẳng định là tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn.” Triệu Thành nói xong lời cuối cùng liền có chút trêu chọc cố ý quái thanh quái khí.

Nhưng mà Dương Thanh Già hiện tại đầy đầu đều là vụ án này, căn bản không nghe được thoại lý hữu thoại của hắn.

Triệu Thành tự náo loạn mất mặt, sau khi ăn uống no đủ trở về trấn phủ ti.

———————————————————-

Hai ngày sau, Dương Thanh Già đoán chắc không sai biệt lắm Đoàn Duy hẳn là đã trở về, vì vậy dự định đăng môn bái phỏng.

Tễ Hoa nghe nói tiểu thư nhà mình đi tìm Đoàn Duy, muốn đi theo, quả thực tựa như gà mẹ sợ gà con bị sói dụ đi mất.

Dương Thanh Già cảm thấy buồn cười, nói cái gì cũng không để cho nàng theo.

Đoạn đường đi Đoàn phủ không tệ, mặt tiền của cửa hàng cũng khí phái hơn Dương trạch không ít, Dương Thanh Già đứng ở cửa còn đang suy nghĩ, Đoàn khối băng này có phải là phú nhị đại này nọ hay không.

Nhưng mà nàng gõ cửa hồi lâu cũng không có người ứng, trong lòng của Dương Thanh Già kỳ quái, theo Triệu Thành nói, người hẳn là đã trở về mới đúng.

Nàng lấy tay thử đẩy cửa một cái, cư nhiên không khóa.

Dương Thanh Già lại đứng đợi một nén nhang, vẫn là không người ứng cửa.

Nàng sợ bên trong xảy ra chuyện gì, vì vậy bất chấp cấp bậc lễ nghĩa đẩy cửa thả nhẹ cước bộ đi vào.

Trong viện trồng rất nhiều thực vật xanh biếc, bài biện thanh lịch khiêm tốn, trái lại phù hợp với tính tình của Đoàn Duy.

Dương Thanh Già đi tới ngoài cửa nhà chính, đột nhiên nghe được có người nói, tựa hồ là thanh âm của nữ tử.

Bookwaves.com.vn

Trong lòng nàng hiếu kỳ, nhịn không được đến gần lắng nghe, ai biết chân kế tiếp không cẩn thận, đá phải trên bậc thang làm ra động tĩnh.

“Ai?” Đoàn Duy vài bước bước đi thong thả ra quát hỏi.

Dương Thanh Già nhất thời rất xấu hổ: “Nga. . . Là ta.”

Đoàn Duy tập trung nhìn vào, là Dương Thanh Già, còn chưa chờ hắn lên tiếng, nữ tử mới vừa nói chuyện trong phòng liền thành thực đi ra, khẩu khí dường như gia chủ vậy, hỏi: “Đoàn ca, bên ngoài là ai a?”

Dương Thanh Già nhận ra nữ tử trang phục minh diễm trước mắt này lại là một người quen.

Chính là Lý Dung Nguyệt trước đây nàng cứu ở trên đường, cũng là muội muội của Lý Hồng Hòa, độc nữ của Văn Hoa điện đại học sĩ Lý Phán.

Nhắc tới mình bị oan uổng thành hung thủ sát hại Giang Mãnh, lúc đó người ở chỗ này cũng bất quá bảy người, Tễ Hoa và Đoàn Duy tất nhiên là không có khả năng, hai sai vặt của Giang Mãnh cũng không quen biết bản thân. Lúc ấy Triệu Thành đến Dương trạch bắt người không thể chỉ mặt gọi tên, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có Lý Dung Nguyệt này hướng cẩm y vệ báo lên chuyện mình cùng Giang Mãnh từng tranh chấp ở bên đường.

Theo lý mà nói mình cũng coi như từng có ân giải vây cho nàng, bất quá cô nương này quay đầu lại báo mình cho cẩm y vệ, ngoại trừ nàng “Thiết diện vô tư, hiên ngang lẫm liệt” ra, nhìn thế nào đều có một cổ ý tứ lấy oán trả ơn, Dương Thanh Già cũng không biết bản thân đắc tội Lý Dung Nguyệt nơi nào.

“Ngươi là. . . Dương cô nương?” Bất quá gặp mặt một lần, Lý Dung Nguyệt một cái liền nhận ra nàng.

“Sao ngươi lại tới đây?” Đoàn Duy hỏi.

Hắn bất quá không có tâm hỏi, nhưng Dương Thanh Già nghe, lại chẳng biết tại sao có chút chói tai.

“Xem ra ta tới không phải lúc.” Dương Thanh Già nhìn Đoàn Duy và Lý Dung Nguyệt sóng vai đứng ở trên bậc thang, trai tài gái sắc, tựa như nói quyển tiểu thuyết thảo luận cái loại thiên tác chi hợp này.

Nàng đột nhiên cảm thấy bản thân có chút dư thừa.

Đoàn Duy nghe vậy nhíu mi lại, tựa hồ không hài lòng với thuyết pháp của đối phương, lại nhất thời không biết nên giải thích như thế nào.

Bookwaves.com.vn

“Đoàn ca, ” một bên ngữ khí của Lý Dung Nguyệt rất quen: “Người tới là khách, vẫn là thỉnh Dương cô nương vào nhà đi.”

Dương Thanh Già nhìn dáng dấp nghiễm nhiên như nữ chủ nhân của nàng, lửa giận trong lòng chẳng biết tại sao “Đằng” một cái dấy lên, cháy sạch ngũ tạng lục phủ của nàng đều nóng rực đau nhức, nàng xuất ra cái loại tiếu ý giả tạo mà đông cứng lúc xã giao nghiệp vụ với đồng bọn ở hiện đại, giả vờ trêu nói: “Tại hạ là khách không mời mà đến, không quấy rầy nhị vị.”

Nàng hướng hai người gật đầu liền xoay người đi ra phía ngoài.

“Thanh Già!” Đoàn Duy không chút suy nghĩ đuổi theo.

Người bị gọi tựa như không có nghe thấy vậy, dưới chân càng không ngừng đi nhanh ra phía ngoài.

Đoàn Duy đuổi tới trên đường cái ngoài cửa, một tay bắt được cánh tay của Dương Thanh Già: “Thanh Già.”

Nàng xoay người, nhàn nhạt nhìn hắn.

Đoàn Duy mới vừa rồi thấy nàng quay đầu bước đi, theo bản năng mình liền đuổi theo, hắn tựa hồ loáng thoáng minh bạch tại sao Dương Thanh Già muốn rời đi, nhưng trong lúc nhất thời lại không biết nên nói rõ như thế nào, Đoàn khối băng luôn luôn thanh lãnh lưu loát cũng khó có được á khẩu một trận: “Hôm nay tới tìm ta, chuyện gì?”

Dương Thanh Già bất động thanh sắc hít sâu một hơi lại phun ra, mạnh mẽ đè cổ tà hỏa vừa rồi đột nhiên nhô ra xuống.

Nàng cũng cảm giác mình có chút không giải thích được, Đoàn Duy người ta ở nhà mình tiếp đãi ai có quan hệ đến nửa mao tiền với nàng sao? Nàng đây là trở mặt cái gì.

Trong lòng Dương Thanh Già có chút không hiểu không khống chế được ngượng ngùng, còn có chút vô duyên vô cớ quay Đoàn Duy nhăn mặt hổ thẹn, vì vậy nàng chậm rãi giải thích rõ nói: “Mới vừa rồi ta gõ cửa nửa ngày cũng không có người đến ứng, cổng lớn cũng không thấy khóa, ta sợ bên trong có chuyện gì, mới tự chủ trương đi thẳng vào, xin lỗi.”

Đoàn Duy lại không quan tâm cái này, hắn thấy thái độ của đối phương mềm xuống thở dài một hơi, không quên giải thích: “Ta sáng nay mới trở lại kinh thành, chuyện Lý tiểu thư đến thăm ta cũng chẳng biết trước.”

“Cứ như vậy chạy ra không tốt lắm đâu, ” Dương Thanh Già nói: “Ngươi vẫn là về trước đi.”

Đoàn Duy nhớ tới lúc này Lý Dung Nguyệt còn một mình ở Đoàn phủ đợi, hắn thế nào cũng phải về tiễn bước người trước, vì vậy nói: “Ta đây chút nữa đến chỗ của ngươi.”

Dương Thanh Già nói: “Ngày hôm nay ngươi mới trở lại kinh thành, tàu xe mệt nhọc, vẫn là nghỉ ngơi trước đi.”

Đoàn Duy biết tính tình của nàng, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nghĩ lát nữa bản thân trực tiếp đi Dương trạch là được.

Dương Thanh Già xoay người rời đi, đám bán hàng rong ở một bên cho là có náo nhiệt nhìn trái lại mất hứng bĩu môi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.