Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Xuyên Việt Chi Đại Minh Nữ Trạng Sư - Chương 51: Chương 51: Tới Cửa Nhận Lỗi : truyenyy.mobi

Xuyên Việt Chi Đại Minh Nữ Trạng Sư

Chương 51: Chương 51: Tới Cửa Nhận Lỗi




CHƯƠNG 51: TỚI CỬA NHẬN LỖI

Dịch giả: Luna Wong

“Ngươi lại thua rồi. . .” Chu Hưng hạ quân đen, nét mặt có một tia đắc sắc.

Dương Thanh Già nhìn thảm trạng của quân trắng bị tiễu trừ ở tứ diện bàn cờ một chút, bất đắc dĩ nói: “Thắng ta vui vẻ như vậy? Tốt xấu ngươi nên có chút truy cầu, ta mới học cờ vây không bao lâu a.”

Chu Hưng cười nói: “Phản chính có thể thắng ngươi là được.”

“Thực sự không có biện pháp với ngươi.” Dương Thanh Già cười lắc đầu.

Chung lâu cách đó không xa bắt đầu vang, đã giờ Tỵ.

“Lần trước mới làm giá sách mới hôm nay đi lấy.” Chu Hưng đứng lên nói: “Ta phải đi rồi.”

Dương Thanh Già gật đầu: “Đi đi.”

Chu Hưng trở về nhà thay xong ngoại sam liền vội vả ra cửa.

Ước chừng một nén nhang, cổng lớn lại “cạch cạch” rung động.

“Tới tới.” Dương Thanh Già đi ra mở cửa: “Sao nhanh thế đã. . .”

Hơn mười người hô hô lạp lạp đứng ngoài cửa, có mang hộp quà, có khiêng cỗ kiệu, nàng quét một vòng, một người cũng không nhận ra.

“Các ngươi. . .” Dương Thanh Già đóng cửa thành một kẽ hở, hơi cảnh giác hỏi: “Tìm ai?”

Rèm cửa của cỗ kiệu một bên xốc lên, một nam tử tuổi còn trẻ khoác phong y đi xuống, hắn tựa hồ đi đứng không quá lưu loát, còn chống quải trượng.

“Dương cô nương, là ta.” Người nọ chậm rãi đi tới trước khe cửa, mở miệng nói.

“Là ngươi?”

Vết thương trên người Trịnh Khuyết đều tốt bảy tám phần rồi, duy chỉ có thương trên chân này còn cần tĩnh dưỡng một đoạn thời gian mới có thể khỏi hẳn.

“Có tiện. . . Đi vào nói chuyện không? Ta có việc muốn nói chuyện với cô nương.” Hắn ôn thanh nói.

“Thế nào, ngày hôm nay cũng là đến đánh đập?” Nàng nhịn không được nói móc.

Trịnh Khuyết xấu hổ, thẹn nói: “Cô nương hiểu lầm, hôm nay ta là thành tâm thành ý qua đây xin lỗi và cảm tạ ngươi.”

Dương Thanh Già thấy Vương thẩm sát vách nghe động tĩnh, lại mở cửa ra tham đầu tham não, vì vậy không thể không mở cửa ra, xoay người nói: “Vào đi.”

Trịnh Khuyết để người nâng hết mấy rương quà lớn vào trong viện, mình thì theo Dương Thanh Già vào thính đường.

Hắn cởi phong y ra, lộ ra một thân ám hoa cẩm đoạn phục bạch sắc bên trong, mi mục tuấn tú phong lưu, vừa nhìn là mặt như thoa phấn, nghiễm nhiên một phiên phiên giai công tử ôn văn nhĩ nhã, một trời một vực với dáng dấp của một tử tù nửa chết nửa sống tóc tai bù lúc ở đường thẩm.

“Có chuyện không ngại nói thẳng.” Dương Thanh Già nhìn hắn chống quải, đứng tại chỗ muốn nói lại thôi, cau mày nói.

Trịnh Khuyết cầm lấy quải trượng, mím môi một cái, ấp nói: “Ta tạ ơn ân cứu mạng của cô nương trước.”

Dương Thanh Già ngồi ở trên ghế, thản nhiên nhận thi lễ của hắn, ngoài miệng lại nói: “Là phụ thân ngươi tìm đến ta, muốn ta giúp ngươi, bất quá ta là được người nhờ, làm việc cho người.”

Nhắc tới cha mình, Trịnh Khuyết càng thêm xấu hổ, hắn há miệng, không biết nên xin lỗi chuyện cha mình tìm người qua đây đánh đập trước, hay là xin lỗi chuyện Trịnh gia vô duyên vô cớ hối hôn làm hại phụ thân của Dương Thanh Già buồn giận mà chết trước.

“Ngồi xuống nói đi.” Dương Thanh Già vô ý làm khó một người đi đứng không lanh lẹ bệnh nặng mới khỏi.

Trịnh Khuyết theo lời ngồi xuống, rũ mắt nói: “Gia phụ bởi vì chuyện của ta, đến quý phủ quấy nhiễu đến cô nương, phi thường xin lỗi, hôm nay cố ý mang tiền thù lao cô nương nên được đến, còn có bồi thường với tổn thất trong phủ, bày tỏ áy náy.”

“Ân.” Dương Thanh Già gật đầu, hình dạng không sao cả: “Xem như ngươi tới kịp thời, hai ngày nữa chờ ta xử lý xong hết mấy vụ án, sẽ đi quan phủ cáo các ngươi xâm tài.”

Trịnh Khuyết: “. . .”

Dương Thanh Già chống cằm, nghiên đầu chán đến chết nhìn hài của mình, thần thái kia rõ ràng là “Có chuyện nói mau có rắm mau thả”.

Trịnh Khuyết dùng khóe mắt len lén dò xét một chút, thấy nàng nhìn về phía khác, lúc này mới dám ngước mắt nhìn nàng.

Dương Thanh Già cảm giác được tầm mắt của đối phương, lông mi nhọn khẽ động, liền nhấc mí mắt lên nhìn sang.

Bookwaves.com.vn

Đối phương lập tức tránh mắt, như quẫn bách bị bắt.

Nàng bây giờ không có tâm tình bồi một nam nhân một thước tám chơi trò “Nhìn ta nữa ta liền xơi sạch ngươi”, vì vậy nói: “Trịnh công tử thật xa qua đây ngoại trừ xin lỗi ra, còn có những chuyện khác không?”

“Ta. . .” Ngón cái của Trịnh Khuyết đè ban chỉ phỉ thúy trên ngón trỏ, sau khi trải qua do dự, vẫn là nói: “Trước, ta cùng với cô nương là có hôn ước trong người, nhưng mà có thể gia phụ có chút hiểu lầm với quý phủ, vì vậy —— vì vậy xếp lại hôn ước, lúc đó ta cũng không biết toàn cảnh sự tình, cho đến hôm nay mới biết được chuyện lệnh tôn mất, trong lòng thập phần hổ thẹn.”

Dương Thanh Già thầm nghĩ, hai người các ngươi thật đúng là hai phụ tử, bản lĩnh ném lửa cho nhau không có sai biệt.

“Hôm nay ta đến chính là, ta. . . Ta chỉ là muốn nói, nếu như cô nương còn muốn thực hiện hôn ước trưởng bối lưu lại, ta nguyện tùy ý nghênh thú cô nương qua cửa!”

Lúc Đoàn Duy đẩy cửa đi vào, vừa lúc nghe câu này.

Hắn vốn có có việc muốn tìm Dương Thanh Già, gõ cửa cũng không có người ứng, nhưng mà nghe câu này, người còn chưa có vào nhà, liền quát lên: “Đăng đồ tử phương nào, dám can đảm làm càn ở đây!”

Dương Thanh Già thấy Đoàn Duy sải bước đi đến, đứng dậy nghênh nói: “Khắc Duẫn.”

Đoàn Duy bước nhanh đi qua, dưới tình thế cấp bách hai tay cầm lấy đầu vai của Dương Thanh Già, trên dưới quan sát nói: “Không có sao chứ?”

Dương Thanh Già lắc đầu.

Lúc này Đoàn Duy mới xoay người nhìn Trịnh Khuyết đang ngồi trên ghế.

Trịnh Khuyết cũng không nghĩ tới mới nói được phân nửa, liền tuôn ra một Trình Giảo Kim, cũng thập phần không vui nhìn đối phương.

Trong lúc nhất thời bốn mắt nhìn nhau, một trận điện quang hỏa thạch.

Dương Thanh Già thấy bọn họ mắt lớn trừng mắt nhỏ, bầu không khí cổ quái không nói ra được, không khỏi nói với Đoàn Duy: “Ngồi đi, Khắc Duẫn.”

Đoàn Duy ngồi xuống, ánh mắt lại vẫn là nhìn chằm chằm đối diện, Dương Thanh Già biết hắn xưa nay mặt lạnh, chưa thấy qua hắn có tính công kích như ngày hôm nay, còn là đối với một thư sinh tay trói gà không chặt, đi đứng không lanh lẹ nữa chứ.

Bookwaves.com.vn

Trịnh Khuyết bị ánh mắt bất thiện của đối phương nhìn đến sợ hãi, không khỏi hỏi: “Vị này chính là. . .”

Dương Thanh Già giơ tay lên rót trà cho hai người bọn họ, nói: “Đây là bằng hữu của ta, họ Đoàn.”

“Vị này chính là Trịnh công tử.” Dương Thanh Già biết Đoàn Duy tám phần mười là biết hắn, bất quá theo lễ phép, vẫn là giới thiệu một chút.

“Hạnh ngộ.” Trịnh Khuyết khô khan nói.

Đoàn Duy miễn cưỡng gật đầu, một gương mặt băng Dương Thanh Già luôn đặt ở bên mép trêu chọc hôm nay triệt để đông lạnh.

Trịnh Khuyết còn có nói còn chưa dứt lời, bất quá hắn muốn nói, trước mặt một người ngoài lại ngại nói ra miệng, huống hồ tên họ Đoàn này nhìn tràn đầy địch ý với mình, tám phần mười là cũng có chút tâm tư với Dương Thanh Già, hắn suy nghĩ một chút, liền nói: “Dương cô nương, lời mới vừa rồi của ta đều là lời tâm huyết, vọng ngươi suy tính một chút, chuyện lúc trước Trịnh gia chúng ta đích xác thua thiệt ngươi nhiều, vì vậy ta. . .”

“Trịnh công tử.” Nàng vung ống tay áo, chắp tay sau lưng xoay người ngắt lời nói: “Hôn sự mới vừa rồi ngươi nói, ta coi như ngươi vui đùa, nhắc tới ta còn phải đa tạ ân năm đó không thú của ngươi, nếu không có ngươi, khả năng cũng không có Dương Thanh Già hôm nay. Trước đây gia phụ bởi vậy mà mất, Trịnh gia chẳng quan tâm, cách bốn năm, ngươi cần gì phải làm bộ làm tịch, tới nơi này diễn lại trò cũ? Hôn ước trở thành phế thãi chính là trở thành phế thãi, không có gì cần phải nhắc lại. Mặt khác, ta muốn nói rõ ràng với ngươi —— sau này mặc kệ phát sinh bất cứ chuyện gì, ta với Trịnh gia các ngươi cũng không thể có chút liên quan nữa. Dương thị ta tiểu môn tiểu hộ không giả, nhưng cũng chưa từng quay đầu lại. Ngươi vẫn là lưu hổ thẹn, thương hại buồn cười, còn có bố thí cao cao tại thượng, của ngươi cho những người khác đi, Dương Thanh Già ta, nửa điểm đều không hếm lạ gì.”

Trịnh Khuyết nhìn bóng lưng đứng chắp tay của nàng, đĩnh trực quang minh, bằng phẳng không sợ.

Nàng đã không phải là tiểu nữ hài nhi nhỏ giọng tế khí đến nói chuyện cũng xấu hổ trong ấn tượng của bản thân nữa, cũng không phải nữ tử hàn môn nhu nhược bị từ hôn mất hết can đảm thắt cổ tự sát mấy năm trước kia nữa.

Nàng giống như một chiến sĩ lên võ trang đầy đủ, lấy lưỡi dao sắc bén mà không phải là nước mắt để đối xử với người từng thương tổn nàng.

“Ta biết bây giờ nói cái này quá muộn, nhưng ta thực sự rất xin lỗi. . .” Trịnh Khuyết dừng một chút, thấy Dương Thanh Già như cũ không nhúc nhích, thấp giọng nói: “Ta đây cáo từ trước.”

“Tạm biệt không tiễn.” Nàng dứt khoát nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.