Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Xuyên Việt Chi Đại Minh Nữ Trạng Sư - Chương 40: Chương 40: Thẩm Đường 1 : truyenyy.mobi

Xuyên Việt Chi Đại Minh Nữ Trạng Sư

Chương 40: Chương 40: Thẩm Đường 1




CHƯƠNG 40: THẨM ĐƯỜNG 1

Dịch giả: Luna Wong

Căn cứ trình tự tố tụng của Đại Minh, Dương Thanh Già đưa bộ phận chứng cứ tra được có thể chứng minh án kiện phán quyết có nghi điểm trọng đại, lấy thân phận trạng sư, một lượt giao cho Đại Lý tự.

Hai ngày sau, tin tức Đoàn Duy bị miễn chức và Đại Lý tự cho rằng án này có sai lầm, công văn giao trách nhiệm hình bộ phúc thẩm một lượt đưa đến trước mặt nàng.

Còn chưa chờ Dương Thanh Già đi tìm Đoàn Duy, đối phương ngược lại để Triệu Thành mang đến một bao giấy dầu vàng.

Sau khi Dương Thanh Già mở ra, bên trong đầy ắp đều là kẹo sữa bạch sắc.

“Thủ lĩnh nói, ngươi không cần nhớ thương hắn, “Triệu Thành bất đắc dĩ nói: “Hắn nói hắn tốt vô cùng, bảo ngươi xử lý án tử cho tốt.”

“. . . Thay ta cảm tạ hắn.”

Triệu Thành đưa lời tới rồi, vốn nên xoay người rời đi. Nhưng hắn nhìn người không có hỏi tới, cũng không có cảm động đến lớn khóc, chỉ là nhìn có chút trầm mặc, không nhịn được nghĩ nhiều lời vài câu: “Dương cô nương, ta không biết ngươi cùng thủ lĩnh của chúng ta là quan hệ như thế nào, nhưng hắn vận dụng tư quyền giúp ngươi chuyện này, bị Thuận Thiên phủ doãn Thôi Lực Phu bắt được cái chuôi, Thôi Lực Phu coi đây là tố chỉ huy sứ của chúng ta, dưới cơn nóng chỉ huy sứ giận miễn chức quan của thủ lĩnh chúng ta! Ngươi biết hắn có thể làm đến ngày hôm nay, từng hy sinh bao nhiêu không? Nếu như không phải chuyện này của ngươi, bằng bản lãnh của hắn và thưởng thức của bên trên, không ra năm nay, nhất định có thể ngồi trên vị trí phó thiên hộ!”

Dương Thanh Già chặt siết bọc giấy dầu vàng kia, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay, lại một câu nói cũng không có nói.

“Được! Xem như ta nói nhiều!” Triệu Thành rã rời nói: “Nhìn ý này của ngươi, là thủ lĩnh của chúng ta tự mình đa tình, cũng không biết ngươi đổ thuốc mê gì cho hắn, đáng đời hắn móc tim móc phổi chiếu cố ngươi, hiện tại biến thành ruộng đồng này, ngươi. . .” Hắn tức cành hông, lại hết lần này tới lần khác lại không thể phát tát với Dương Thanh Già, cuối cùng lược hạ câu “Tự giải quyết cho tốt đi”, liền thở phì phò vội vã rời đi.

Cùng lúc đó, Đoàn phủ.

Lý Dung Nguyệt biết được Đoàn Duy dĩ nhiên giúp đỡ Dương Thanh Già, cứng rắn lấy án tử của ca ca mình cho hình bộ phúc thẩm, trong lòng tức giận không thôi.

Ngược lại không phải là nàng để ý đến án tử của ca ca mình, theo nàng, người chết cũng đã chết, phản chính nàng cùng Lý Hồng Hòa mặc dù làm huynh muội, nhưng cũng không quá thân hậu.

Nàng buồn bực chính là Đoàn Duy cư nhiên chịu vì Dương Thanh Già cược tiền đồ không cần.

Mọi người đều biết, Lý Dung Nguyệt đã sớm tình căn thâm chủng Đoàn Duy, thế nhưng hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình. Lần này Lý Dung Nguyệt biết được Đoàn Duy lại vì những nữ tử khác làm đến trình độ như vậy, điều này bảo nàng làm sao nuốt được khẩu khí này.

Nàng giận đùng đùng tìm Đoàn phủ, lại ăn canh bế môn, hạ nhân giữ cửa một mực chắc chắn chủ tử nhà mình ra cửa giải sầu rồi, ngày về chưa định.

Lý Dung Nguyệt xuất ra tính đại tiểu thư một phen vênh mặt hất hàm sai khiến, lại như cũ không thấy được Đoàn Duy, tốt xấu nàng cũng là nữ nhân tài ba nổi danh kinh thành, thế gia thiên kim, cũng không tiện ở cửa của nam nhân làm càn quá mức, chỉ phải cắn nát răng lợi, oán hận rời đi.

Trịnh Ngạn Thời nhận được tin tức hình bộ muốn thẩm án một lần nữa , trong lúc nhất thời cũng không biết là vui hay buồn.

Mấy ngày trước đây hắn vừa tìm đám người thô lỗ, đập phủ của Dương Thanh Già lật cho tung tóe, cô nương này phải có khí độ bao lớn mới có thể nhẫn không phát, trái lại tìm được Đại Lý tự trăm phương nghìn kế xin phúc thẩm.

Nhưng nếu như nói đối phương là không có hảo ý, hình như cũng nói không thông, hiện tại nhi tử mình đã là tử tù, nếu như Dương trạng sư muốn trả thù Trịnh gia, cái gì không cầm làm là được, không cần thiết đại phí chu chương như vậy.

Trong lúc nhất thời Trịnh Ngạn Thời cũng nghĩ không rõ lắm đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, vốn có cục diện đáng buồn hôm nay lại nổi lên gợn sóng, hắn trong thấp thỏm mang theo hy vọng, trong hy vọng lại sảm tạp bất an, cứ như vậy lo sợ chờ đến ngày khai đường phúc thẩm.

Bookwaves.com.vn

Hai mươi lăm tháng ba, đại đường hình bộ.

Hình bộ tả thị lang Thái Duy Thân qua tuổi năm mươi, diện mục khôn khéo, lúc này tay hắn đang vuốt chòm râu hoa râm, nhìn mọi người dưới đường.

Lý Phán ngồi ở phía bên phải, trên mặt âm tình bất định, vị Biện trạng sư trước kia châm chọc Dương Thanh Già, biệt hiệu “Kế thiên biến” Biện Khinh Thần, như cũ đứng ở phía sau Lý Phán, sắc mặt bất thiện nhìn đối diện.

Dương Thanh Già tựa hồ cũng không thèm để ý đến ánh mắt của người đối diện, nàng đang nhắm mắt dưỡng thần, căn cứ kinh nghiệm của dĩ vãng, kế tiếp có thể là một trận đánh ác liệt.

Dương Thanh Già đoán chừng phải trái lại không sai, ngoại trừ chủ thẩm và đương sự của Lý, Trịnh hai nhà, lần lượt hai bên trái phải của Thái Duy Thân mỗi bên ngoài một người.

Vị bên trái là nam tử thân hình cao to, hắn nhìn ba mươi có hơn, một thân phi ngư phục uất thiếp phẳng phiu, chính là cẩm y vệ chỉ huy sứ hôm nay đang được thánh cưng chìu, dưới một người trên vạn người Giang Bân.

Chỗ ngồi bên phải cũng không phải giống như chủ thẩm bên trái, nó cơ hồ bị an trí ở tại vị trí đầu dưới, vừa so sánh trái phải, cao thấp lập phán.

Chỗ ngồi này là một trung niên nam tử đang ngồi trên mặt luôn luôn treo ý cười khẽ, người này nhìn thập phần hiền lành, nhưng nhìn kỹ, nụ cười kia lại chưa đạt tới đáy mắt, cái gọi là tên tiếu lí tàng đao chính là Thuận Thiên phủ phủ doãn Thôi Lực Phu.

Dương Thanh Già hướng Đại Lý tự thân thỉnh phúc thẩm, đây tương đương với trực tiếp cho thấy nàng cho rằng Thuận Thiên phủ nha phán quyết có sai lầm, Thôi Lực Phu thân là chủ quản sơ thẩm chi án y theo quy định nhất định phải ngồi ở chỗ này quan thẩm.

Hắn ở trong quá trình thẩm lí và phán quyết này, không có quyền lợi có tính thực chất gì, chỉ là tham dự, đây tương đương với bộ phận then chốt phúc thẩm cấp cho bộ phận then chốt sơ thẩm một kết quả, mà kết quả này vô luận là duy trì nguyên xử, hay là sửa chữa phán quyết, đều hẳn là có lực công tín.

Bookwaves.com.vn

Đối với Thôi Lực Phu mà nói, tham dự một phúc thẩm nhắm vào mình thẩm lí và phán quyết có sai lầm, trong lòng nhất định là không thoải mái.

Tất cả chứng cứ đều từ Đại Lý tự lấy trở về, Dương Thanh Già đến nay cũng không quá quen tình huống tất cả trong tay đều là chứng cứ thực vật, một chút tư liệu bằng giấy cũng không có, đây thập phần bất đồng với toà án ở hiện đại.

Đã đến giờ, khai đường.

Chủ thẩm Thái Duy Thân theo phép công làm rõ thân phận của mọi người xong, lại bắt đầu đường thẩm.

Bởi trước đã có sơ thẩm, vì vậy lần đường thẩm này, tiến hành thảo luận vấn đề chủ yếu.

Lúc Trịnh Khuyết bị mang lên đường, Dương Thanh Già hầu như không có thể nhận ra hắn.

Hai nha dịch cao lớn vạm vỡ kéo tù phạm kia, đâu còn nhìn ra được phong thái tài tử kinh thành lúc đầu nữa.

Dương Thanh Già thoáng quan sát người trên mặt đất một mắt, vết thương cũ lần trước vì đường thẩm mà phải chịu không chỉ có không có khôi phục, hơn nữa vết thương tựa hồ đã có chút xu thế chảy mũ thối rữa, tuy rằng nhìn đơn giản rửa mặt chải đầu, nhưng hai chân kéo dài, bên trên xanh tím cũ mới chồng chất, còn có nhãn thần tan rã đờ đẫn, đều đủ để cho thấy Trịnh Khuyết ở trong lao trải qua cái gì.

Cũng khó trách, tử tù chờ sau thu vấn trảm, ở trong mắt một ít người, có thể đã là một vật chết.

Thái Duy Thân nói: “Phạm nhân Trịnh Khuyết, ngươi nói lại chuyện phát sinh ngày mười ba tháng này một lần.”

Nhãn thần chất phác của Trịnh Khuyết vòng vo chuyển, da khô cạn môi bị nẻ mấp máy, một lúc lâu cũng không thể nói ra một chữ.

Thái Duy Thân mắt thấy liền muốn phát hỏa, lúc này Dương Thanh Già ngồi xổm người xuống, ôn thanh nói với hắn: “Ngươi không cần sợ, mọi người hôm nay tụ tập ở đây, là muốn tìm ra chân tướng, ngươi cứ nói đầu đuôi chuyện ngày đó ra, không nên quên nói chi tiết.”

Trịnh Khuyết nâng mặt nhìn nàng, đối phương vẫn là dáng dấp bình thản ổn trọng, con ngươi của nàng là thâm tông sắc, ở dưới ánh mặt trời chiếu rọi có vẻ thanh cạn mà trong sáng, phảng phất một viên ngọc lưu ly đã qua mài.

“Nói đi.” Dương Thanh Già thấy hắn nhìn mình chằm chằm đờ ra, lại thoáng giục một cái.

Tác giả có lời muốn nói:

Lối viết của án này có thể thiên hướng phái pháp đình, hoan nghênh mọi người để lại bình luận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.