Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Xuyên Về Viễn Cổ Chủng Điền Ký - Chương 12: 12: Chảy Máu : truyenyy.mobi

Xuyên Về Viễn Cổ Chủng Điền Ký

Chương 12: 12: Chảy Máu




“Lâm Diệp cô làm sao vậy?” Hắn cố sức lay cho cô tỉnh: “Cô bị thương chỗ nào rồi?” Trong lòng Dương vô cùng tự trách, giống cái nhỏ vẫn luôn ở cùng một chỗ với hắn, thế mà hắn lại không hề biết cô đã bị thương.Lâm Diệp đang ngủ mơ mơ màng màng, đột nhiên lại bị người ta dùng sức lay tỉnh, khiến cho cô không thể không tỉnh lại.Cô nhìn thấy gương mặt của Dương phóng đại trước mắt cô, cảm thấy có hơi chóng mặt.

Cô xoa xoa huyệt thái dương để cho bản thân tỉnh táo lại, hỏi hắn: “Dương, anh sao thế?”Dương lo lắng hỏi cô: “Cô bị thương chỗ nào sao?”“Bị thương? Tôi đâu có…” Lâm Diệp đột nhiên dừng lại, bởi vì cô nhận ra được trong bụng mình có một luồng nhiệt đang trào ra.

Thân là một phái nữ trưởng thành có sinh lý bình thường, cô đương nhiên biết đã xảy ra chuyện gì rồi.Thấy cô không nói lời nào, Dương càng ngày càng sốt ruột hơn: “Cô làm sao vậy?”“Anh đừng lo lắng, tôi không có sao cả, cũng không có bị thương.” Lâm Diệp chống người lên ngồi dậy.Dương lại không tin tưởng lời cô nói: “Nếu mà cô không bị thường gì thì tại sao trên người lại có mùi máu?”Lâm Diệp không nghĩ tới lỗ mũi của hắn lại nhạy như thế, thậm chí ngay cả mùi máu cũng có thể ngửi thấy được.

Cô nhịn lại nỗi xúc động muốn che mặt mình lại: “Sức khỏe của tôi tôi biết mà, tôi bảo là không có chuyện gì thì sẽ không có chuyện gì đâu.” Tại sao cái gì Dương cũng không biết vậy, cũng không biết là giống cái của thú nhân có kỳ kinh nguyệt hay không nữa.Cô hắng giọng một cái, nói với hắn: “Dương, anh có thể giúp tôi một việc không?”"Giúp cái gì?" Dương cau mày nhìn cô, mặc dù cô nói cô không có chuyện gì, nhưng mà hắn vẫn thấy có chút không yên tâm.Lâm lấy ra một hộp cơm sạch sẽ từ trong ba lô ra, nói với hắn: “Gần đây có sông không, anh có thể giúp tôi đi lấy một ít nước sạch về được không?”Dương tò mò nhìn hộp cơm trong tay cô, lại là một món đồ mà hắn chưa từng nhìn thấy giống vậy, hắn dùng tay nhẹ nhàng búng hộp cơm một cái, phát ra một tiếng vang trong trẻo.Mặc dù không biết giống cái nhỏ cần nước để làm gì, nhưng mà hắn vẫn gật đầu một cái: “Được thôi, cô chờ tôi một chút, tôi sẽ trở về mau thôi.”Lúc đi được tới nửa đường thì trong đầu Dương chợt lóe lên ánh sáng, có phải là giống cái nhỏ đã đến thời kì phát tình rồi hay không?”Thú nhân giống cái phải tới thời kì phát tình rồi mới được xem là đã trưởng thành, nghe những thú nhân khác nói, lúc giống cái phát tình sẽ chảy máu…Giống cái nhỏ thoạt nhìn có vẻ nhỏ bé, thế mà không nghĩ tới cô đã trưởng thành rồi.Biết được cô đang trong thời kì phát tình chứ không có bị thương, Dương liền không còn lo lắng như vậy nữa.Lâm Diệp đưa mắt nhìn Dương rời khỏi sơn động, sau đó lục trong ba lô ra một thứ đồ.Mới vừa xuyên việt đến thế giới khác, ngay sau đó liền tới kỳ kinh nguyệt, thật sự là nhà dột còn gặp mưa mấy hôm liền.

Cũng may là kinh nguyệt của cô luôn luôn không theo quy luật gì, không phải là đến trước mấy hôm thì cũng là đến trễ mấy ngày.

Lúc tới rừng rậm Thạch Loan thì cũng gần đến kỳ kinh nguyệt nên vì để phòng ngừa ngộ nhỡ nên cô liền đem theo mấy cái cốc nguyệt san bỏ trong ba lô, không ngờ tới bây giờ đã được dùng tới rồi.Cô đi ra ngoài sơn động nhặt lá cây khô héo và nhánh cây.

Ở đây khắp nơi đều là cây cối cho nên rất nhanh cô đã thu thập được một đống cành khô.

Sau đó cô lượm mấy tảng đá để dựng một cái lò bếp nhỏ đơn sơ.Không còn cách nào khác, cốc nguyệt san cần phải khử trùng rồi mới có thể sử dụng.

Bây giờ điều kiện đơn sơ, cô chỉ có thể dùng nước sôi để khử trùng thôi.Sau khi làm xong tất cả những thứ này rồi thì Dương mang hộp cơm trở lại, nước ở bên trong trong veo, không có tạp chất gì.“Dương, cảm ơn anh.” Cô chân thành nói cảm ơn với Dương.

Hai ngày nay Dương giúp cô rất nhiều việc, nếu như không có hắn thì bây giờ cô không có chỗ nào để đi cả.“Không, không cần cảm ơn.” Đối mặt với lời cảm ơn trịnh trọng như vậy của Lâm Diệp, Dương gãi gãi đống tóc rối bời của mình, cảm thấy có hơi không quen lắm.Lâm Diệp lấy ra một cái bật lửa đốt cháy lá cây khô, sau đó đặt lá cây đó vào đống nhánh cây, rất nhanh sau đó đã nhóm lửa xong.Dương ở một bên trợn mắt hốc mồm nhìn chằm chằm cái bật lửa trong tay cô.

Hắn và Lâm Diệp đã sống chung với nhau hai ngày, biết được cô có rất nhiều đồ vật hiếm lạ kì dị, nhưng mà mỗi lần cô sử dụng mấy thứ đó thì hắn vẫn cảm thấy rất kinh ngạc.Đây là đồ vật gì, tại sao chỉ cần ấn nhẹ một cái thì liền có lửa?Dương nhớ tới cảnh tượng mỗi lần bọn họ muốn đốt lửa đều vô cùng chật vật, ánh mắt nhìn về phía cái bật lửa liền lập tức trở nên vô cùng sùng bái.Sau khi khử trùng xong cốc nguyệt san, Lâm Diệp mời Dương ra ngoài sơn động hóng gió dùm cô.

Cô thay xong quần áo sạch sẽ thì liền nhét cái cốc vào trong người mình.Mặc dù bình thường cô rất ít khi dùng cái cốc này cho nên động tác vẫn còn chưa nhuần nhuyễn lắm, nhưng dù sao thì cũng đã nhét vào trong xong rồi.Lúc mới bắt đầu thì cô cảm thấy không thoải mái tại vì trong cơ thể có thêm một vật lạ, nhưng mà sau đó quen rồi thì đỡ hơn.Bình thường thì kỳ kinh nguyệt của cô cũng chỉ có ba ngày, ngoại trừ việc lúc mới đầu thì bụng dưới hơi ẩn đau ra thì trên cơ bản cũng không có cảm giác gì.Cô mua cốc nguyệt san có thời hạn sử dụng là khoảng mười năm, nói cách khác, trong thời gian ngắn thì cô không cần phải lo lắng về kỳ kinh nguyệt của mình.Bây giờ Lâm Diệp vô cùng vui mừng bởi vì lúc thu dọn đồ đạc đã tiện tay bỏ cốc nguyệt san vào trong ba lô.Sau khi bản thân đã xử lý xong xuôi hết, Lâm Diệp lại trở về thành một hảo hán hoạt bát vui vẻ rồi..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.