Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Nam Chính Cặn Bã - Chương 21 : truyenyy.mobi

Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Nam Chính Cặn Bã

Chương 21




Edit: Roseilla Ngô
Beta: An
Bạch Tiêu đứng bên cạnh bên cửa sổ nhỏ giọng thở dài, Cố Minh Chiêu cầm theo một ly cà phê đi đến, trêu chọc nói: "Hôm nay rốt cuộc cũng có cơ hội đưa em đi thăm công ty của anh."
Ngày hôm ấy khi giới thiệu dự án đầu tư cho Bạch Tiêu, anh đã có linh cảm rằng cô sẽ nhận lời, nhưng không ngờ ngày này lại tới sớm như vậy.
Tống Nhiên trêu hoa ghẹo nguyệt, trong mối quan hệ của họ cũng không coi trọng, đối với vấn đề này Bạch Tiêu tựa hồ không thèm để ý chút nào.

Đối với Cố Minh Chiêu ngoại trừ lúc ban đầu có chút khiếp sợ bối rối, lúc nói lời chia tay vẫn còn giữ bình tĩnh, cũng hiểu rõ khoản đầu tư này có thể có lợi về sau, không sĩ diện, xoắn xuýt liền sảng khoái đồng ý gia nhập.
So sánh với Bạch Tiêu thản nhiên bình tĩnh, những suy đoán ngạo mạn của Tống Nhiên lúc trước có chút nực cười.
Trái ngược với sự cố chấp gần như cực đoan trong lời đồn, Cố Minh Chiêu càng nghĩ càng cảm thấy thú vị.
Bạch Tiêu nhận lấy ly cà phê và nhấp một ngụm nhỏ, nội tâm nghĩ văn phòng công ty thì chỗ quái nào chả giống nhau, lời nói ra lại có chút khách khí: "Tôi đã tham quan một vòng ngay khi tiến vào, bài trí rất có phong cách, tôi rất thưởng thức."
"Lần trước thật tiếc khi em không đi cùng Lục tổng tới đây."
"Bây giờ tới cũng không muộn."
Cố Minh Chiêu dựa vào bệ cửa sổ, nghiêng mặt qua nói: "Lúc trước tôi cố ý mặc một bộ quần áo mới."

"Hôm nay anh không mặc quần áo mới? Cố tổng anh cũng kiếm được không ít tiền a."
"Không có, tôi đột nhiên cảm thấy quần áo mới sẽ làm em phát hiện ra điểm nổi bật của tôi nhanh hơn."
"Vậy anh có thể lựa chọn không mặc." Bạch Tiêu thuận theo hắn mà nói đùa.
"Thì ra gu của em là như vậy." Cố Minh Chiêu kinh ngạc nháy mắt mấy cái, "Bất quá tôi đối với dáng người của mình rất có tự tin, có muốn thưởng thức qua chút không?"
Bạch Tiêu quay đầu xác nhận bốn bề vắng lặng không có ai, rốt cục nhịn không được ngoác mồm trợn mắt.
Cố Minh Chiêu không chỉ có kỹ năng diễn xuất tốt, lực khống chế thanh âm cũng rất mạnh, trầm thấp từ tính lại ôn nhu, mặc dù lời nói rất gợi đòn nhưng luôn khiến người ta phải nhịn xuống xúc động muốn đánh hắn.
Có lẽ đây là lý do Cố Minh Chiêu cảm thấy hứng thú với đầu tư vào lĩnh vực điện ảnh và truyền hình, Bạch Tiêu hình như đã phát hiện ra chân tướng.
"Lần trước đàm phán hợp đồng không ở đây, hôm nay có muốn xem qua một lần hay không?" Cố Minh Chiêu nâng ly cà phê về phía cô, "Cà phê ngon chỗ tôi vẫn còn nhiều."
Không thể không nói, anh chàng này bình thường lúc nói chuyện vẫn rất có phong độ cùng mị lực.
Bạch Tiêu trên mặt mang nụ cười mỉm tiêu chuẩn, ngữ khí ôn hòa lại kiên quyết: "Bởi vì việc riêng, không tiện ở lại lâu......!Kỳ thật tôi thích uống trà hơn."
"...!Rất tốt." Cố Minh Chiêu nhớ tới bộ ấm trà tử sa ở văn phòng của Bạch Mộ, hai người này cũng không khác nhau là mấy.
Bởi vì đang giờ làm việc, Cố Minh Chiêu không giữ Bạch Tiêu xem qua công ty, tiễn người đến bãi đỗ xe, một tay vịn trần xe, hơi hơi cúi người nhìn người trong xe.
"Mấy lần gặp mặt đều vội vàng, không có thời gian cùng em nói chuyện đàng hoàng, hy vọng có cơ hội có thể hẹn em uống rượu nói chuyện phiếm một buổi."
"Muốn trò chuyện cái gì?"
"Cái gì cũng được, tôi muốn tìm hiểu về em."
Bạch Tiêu hai tay khoác lên trên tay lái, liếc nhìn hắn một cái, không đoán được hắn đang vui đùa, hay là nói thật, liền châm chọc: "Lần trước nói chuyện ở sân tennis cũng được, gặp mặt trò chuyện đơn giản như vậy tôi rất hoan nghênh."
Cố Minh Chiêu: "Tôi sẽ cố gắng luyện tập, tranh thủ đánh thắng em một hiệp......!Lại nói tiếp, cuối tuần chúng ta có lẽ sẽ trải qua một đêm yên bình, tôi rất chờ mong."
Bạch Tiêu nghiêng đầu, nhíu mày: "Cuối tuần? Cái gì cơ?"
"Em không biết?"
"A???"
"Không có việc gì." Cố Minh Chiêu thân sĩ lùi về sau một bước, "Hợp tác vui vẻ, trên đường cẩn thận."
Bạch Tiêu: "..."
Lúc cô làm việc rất chăm chú, mấy việc này cũng không quá quan tâm hay để tâm, cũng dần quen cảm giác không hay biết gì với mọi việc.
So với những nhân viên bình thường, việc bên này nhẹ nhàng hơn, thời gian hoàn thành cũng tự do.
Bạch Tiêu một đường thuận lợi trở lại công ty, thầm than ông trời giúp cô kéo dài thời gian, buổi chiều ở bên ngoài đàm phán công việc với đối tác, việc dồn đến tối cũng xong, cô liền báo cho Tiểu Trần không cần cùng cô tăng ca.
Vùi đầu trong đống văn kiện, tới khi xương cổ căng không nổi phát ra tiếng kháng nghị, Bạch Tiêu mới bởi vì đau đớn mà hoàn hồn, đứng dậy hoạt động gân cốt, ra ngoài vừa di chuyển đi đi lại lại.
Cửa mở ra, đối diện là Lục Chi Hằng, tư thế kéo cửa giống nhau như đúc, hai người nhướng mày nhìn nhau, cô dựa vào cánh cửa, hai tay ôm ngực.

Lục Chi Hằng: "Tăng ca?"
Bạch Tiêu: "Anh cũng vậy?"
Lục Chi Hằng: "Kỳ lạ nha, cô cũng có ngày ở lại tăng ca?"
Buổi chiều chuyện của công ty Lục Chi Hằng không biết, tuy nhiên Bạch Tiêu không thích nghe lời nói như thế này, cô khẽ nâng cái cằm, "Đây là ý gì? Xem thường tôi?"
Lục Chi Hằng xoay mặt đồng hồ để Bạch Tiêu nhìn, "Những năm qua cô đã bao giờ ở công ty quá mười giờ? Cô lại không cần tiếp tục làm dự án của Stone."
Bạch Tiêu trêu đùa cùng Lục Chi Hằng rồi cũng mời hắn lên sân thượng tản bộ cho tỉnh táo đầu óc.
Lục Chi Hằng vui vẻ cự tuyệt cô, lén lút bắt Bạch Tiêu về phòng làm việc của mình, ý đồ chia sẻ công việc.
Cũng may Bạch Tiêu từ khi bước vào môi trường làm việc quen thuộc, thói quen cẩn thận chuyên nghiệp lập tức quay về vị trí, bỏ qua Lục Chi Hằng vừa đấm vừa xoa, tùy tiện ngồi ở trên ghế salon, nghiêng đầu đếm văn bản tài liệu xếp tầng như cục gạch trên bàn làm việc của hắn.
"Nhờ ơn cô, việc của cô gái nhỏ kia, chúng ta kéo dài tới hiện tại cũng không có tiến bộ gì." Lục Chi Hằng vỗ vỗ văn kiện.
"Những thứ này là sự nghiệp, là hùng tâm, là hải đăng.

"Bạch Tiêu chân thành nói, "Toàn là tiền, một cái hạng mục này có đủ cho cả tiền thưởng năm ngoái của anh không?"
"..."
"Ý anh là khách hàng Thiên Thiên giới thiệu?"
"Đúng, chính là cô ấy, xác suất thành công lớn như vậy kéo dài tới hôm nay cũng không có thành, cũng là lần đầu tiên tôi thấy.

" Lục Chi Hằng kéo ghế qua ngồi, nâng chân Nhị Lang lên, "May mắn cô ấy đã đi quay phim, bằng không thì tiệm của cô ấy tôi cũng không dám đi."
Ngày đó sau khi cùng mục tiêu nhân vật nam chính hợp tác, Lục Chi Hằng dựa vào năng lực xã giao mạnh mẽ kết bạn bè, còn mời người ta đến văn phòng thực tập trong kỳ nghỉ.
Mọi việc đã sẵn sàng, nhưng còn thiếu một kịch bản trúng đích, cô gái xuất thân thư hương môn đệ, một mực an tâm với các loại tin tức đã được an bài, chỉ cách hai ngày không có tin tức thì hỏi một câu.
Đúng lúc có dự án hợp tác với Stone, Bạch Tiêu bên này lại có một số công việc đang tiến hành chưa hoàn thành, định đem mấy việc khác dời lại, hiện tại hai người ngồi xuống trò chuyện một lúc, cô liền cảm thấy lương tâm có chút đau nhức.
"Hay là mau đem chuyện này giải quyết nhanh hơn nữa." Bạch Tiêu mặc dù hứng thú với công việc phụ, nhưng quân tử giúp người hoàn thành ước vọng, việc tìm hiểu để sau, cảm thấy nam nữ đơn thuần xứng đôi.
"Sinh viên cuối tuần có lẽ ở trường học? Cuối tuần này...!kín lịch, thứ bảy tuần sau a, đến lúc đó mấy việc bên tôi có lẽ xử lý xong rồi, có thể tự tay làm mai."
"Thứ bảy tuần sau không được." Lục Chi Hằng đột nhiên nghĩ đến cái gì, gõ quả đầu xù của mình, lật giở văn kiện cả buổi, rút ra một tờ giấy mỏng, "Ôi tôi cũng quên béng việc này đi, dạo này cũng bề bộn thành chó, tôi chuẩn bị để cho bọn họ tuyển thêm người tới đây."
Bạch Tiêu nhận lấy tờ giấy kia, vừa mở ra nhìn, mặt không chút thay đổi nói: "Một phần năm xác suất, có lẽ không cao a."
"Không phải một phần năm, là trăm phần trăm."
"Mấy anh cũng có ý định rời khỏi công ty?"

"..." Lục Chi Hằng bĩu môi, "Thẩm tổng là nhân viên kỳ cựu của phòng Thương mại, không thích hợp đại biểu cho công ty chúng ta, lão Trần cuối tuần tham dự hôn lễ em họ, lão Hứa ba mẹ hắn cuối tuần tới đây, hắn muốn dẫn hai người họ đi chơi."
Bạch Tiêu nháy mắt mấy cái: "Không phải còn có cả Lục tổng đẹp nhất cả phố, anh tuấn tiêu sái phong lưu phóng khoáng tuổi trẻ tài cao đây ư?!"
Lục Chi Hằng thâm trầm gật đầu: "Tôi nhất định phải đi, cô cũng không thể thoát, công ty chúng ta tuy nhiên không phải thành viên thương hội, nhưng khách hàng của chúng ta, toàn là khách hàng tiềm năng, cho dù tôi bạo phát năng lực xã giao đến cực điểm cũng không ứng phó nổi loại tiệc này."
Bạch Tiêu: "..."
Nguyên chủ lúc trước đối với loại tiệc rượu này có thể tránh liền tránh, bởi vì sợ đụng phải Bạch tiên sinh hoặc là Bạch Mộ, nguyên chủ từ sau khi hiểu chuyện cũng không dám tới dự nữa.
Nhưng mà lúc này đây phía đối tác trùng hợp đều có nhiều chuyện quan trọng hơn, Lục Chi Hằng càng nói quá phần này lên, Bạch Tiêu mà từ chối liền thấy có chút không có lương tâm, lạnh lùng cao ngạo.
"Vậy được rồi." Bạch Tiêu sảng khoái tiếp nhận, "Tuy nhiên việc giao tiếp cuối đầu năm của công ty, phải lại để cho lão Trần chịu trách nhiệm."
Lục Chi Hằng cười mờ ám high five với Bạch Tiêu, "Đương nhiên, việc này tôi đã ghi chú vào sổ tay từ lâu.

À đúng rồi, dạ tiệc này anh trai của cô có lẽ sẽ được mời."
"Dạ hội thương nhân...!hẳn là, nếu như ngày kia không cần đi công tác, anh ấy sẽ đến."
"Vậy cô...!có phiền không?"
"Ừ?" Bạch Tiêu giương mắt chống lại ánh mắt muốn nói lại thôi của Lục Chi Hằng, khẽ cười nói, " Phiền gì chứ, tôi liên quan gì đến anh ta, vốn chính là một ít hiểu lầm.

Hiện tại không thành vấn đề, về sau cũng sẽ không có."
Sớm biết được cốt truyện, mấy ngày này vô tình cũng có thể cảm giác được Bạch Mộ trầm ổn nghiêm túc, lại cẩn thận cẩn thận gắn bó quan hệ của bọn họ, bản chất là một anh trai tốt, chẳng qua là không biết cách biểu đạt nên gương mặt luôn mang vẻ khó chịu.
Hãy nhìn xem Bạch Mộ nhân phẩm học thức, giáo dục tính cách, tướng mạo dáng người, còn có công việc trò giỏi hơn thầy, ánh mắt cùng tầm mắt không thể bàn cãi, Bạch Tiêu cảm thấy tình cảm biểu đạt thiếu một ít cũng phi thường thông cảm.
Nam thần! Căn bản không có gì để phiền não.
Bạch Tiêu đã nghĩ rất rõ ràng, cả cốt truyện cô đều thông suốt, cũng đã vạch ra kế hoạch tương lai cho bản thân.
Thường thì tiệc tối hôm sau gần như là lãng phí nên việc đặt chỗ phải từ chối, nên dành toàn lực tập trung lên sự kiện quan trọng lần này.
Tuy nhiên vẫn có người tỉ mỉ rất quan tâm đến những chi tiết này..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.