Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Nam Chính Cặn Bã - Chương 5 : truyenyy.mobi

Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Nam Chính Cặn Bã

Chương 5




Edit: Uen

Beta: Vô Ảnh

Tiểu Trần đưa Bạch Tiêu đến khách sạn, Bạch Tiêu phải liên tục từ chối ý định ở lại đây chờ cô của cô ấy, một lúc lâu sau cô ấy mới miễn cưỡng lái xe rời đi.

Trong đêm gió mát phe phẩy, Bạch Tiêu kéo áo choàng giữ ấm lên, đi về hướng đại sảnh.

Bữa tiệc này là sự kiện lớn của khách sạn, có biển báo rõ ràng và nhân viên hộ tống thẳng một đường từ cửa lên tận trên lầu.

Kể từ khi thức dậy trong căn phòng năm sao vào sáng sớm, mọi việc cô lần lượt trải qua giống như bị chó rượt vậy, hết chuyện này đến chuyện khác, ngay cả cơ hội để thở dốc cũng không có, cô thật sự có chút không chịu đựng nổi, dự định tìm đến chủ nhân bữa tiệc chào hỏi, gặp người quen trò chuyện hai câu, sau đó nhanh chóng trốn vào nơi kín đáo, chờ bữa tiệc tối qua cao trào cô liền rời đi.

Trước đây Bạch Tiêu đối với tiệc tối hay teambuilding của công ty chính là một dạng nếu có thể tránh liền tránh, nguyên chủ cũng như thế, quy củ mặc dù biết, nhưng bất kể là linh hồn hay là thể xác đều không thích nghi được với hoàn cảnh như vậy.

Ôm tâm lý gặp mặt rồi đánh bài chuồn, Bạch Tiêu trực tiếp đi thẳng tới trước mặt chủ nhân bữa tiệc, không thèm để ý đến những ánh mắt xẹt qua người cô.

Điều cốt yếu là thu liễm hào quang, không gây chú ý ánh mắt của người ngoài. Nhưng khi xung quanh toàn bộ đều là khách mời cao cấp và chói lọi, thì những người ngược lại càng hấp dẫn ánh mắt hơn.

Tống Nhiên liếc mắt liền thấy Bạch Tiêu mặc một bộ lễ phục đơn giản, trang sức duy nhất trên người là dây chuyền vòng ngọc nhỏ trên cổ, ánh mắt ngưng lại, bất động thanh sắc lướt qua người quen trong hội trường, ngăn cô lại ở chân cầu thang...

"Em tới lúc nào, tại sao không gọi tôi ra đón?" Ánh mắt Tống Nhiên khẽ quét Bạch Tiêu một lượt từ trên xuống dưới, "Quá sơ sài."

"Vừa đến." Bạch Tiêu mặt không đổi sắc, "Vậy sao?"

Tống Nhiên liền giật mình: "Không hẳn."

Người trước mặt da thịt trắng nõn, dáng người có thể dễ dàng phù hợp với bất kỳ kiểu dáng lễ phục nào. Ánh mắt như nước long lanh, chiếc mũi tinh xảo, đôi môi xinh đẹp, tư vị của cánh môi có bao nhiêu tốt hắn đều biết rõ, bất kể trang điểm đậm hay trang điểm nhẹ đều thích hợp, chỉ là trong nhóm khách nữ tranh đua nhau về nhan sắc, hoặc là đoan trang hoặc là diễm lệ, một thân Bạch Tiêu lại không khỏi quá đơn giản.

Nếu như không phải đơn giản quá làm người khác chú ý, Bạch Tiêu liền cảm thấy hài lòng với trang phục ngày hôm nay, nếu có thể che mặt được nữa thì càng tốt.

"Tôi cảm thấy cũng không tệ lắm." Bạch Tiêu bình tĩnh nói.

"Ừ, cũng được." Tống Nhiên khôi phục lại bình tĩnh, câu môi cười cười, "Chẳng qua tôi càng thích em mặc những bộ đồ khác hơn."

Bạch Tiêu khóe miệng co quắp, nhịn không được muốn đâm chết hắn, "Anh không đi tán gẫu cùng mấy người Trương tổng à?"

Bạch Tiêu không biết Tống Nhiên đêm nay muốn gặp bạn bè hay đối tác nào, chẳng qua cô chỉ thuận miệng nói ra một vị, đương nhiên như Tống gia có bối cảnh có tài nguyên, cũng không cần mượn dịp này để quảng bá công ty, đơn giản là gặp mặt giữ lại ba phần tình cảm thôi.

"Ừ, hiện tại liền đi qua."

Nói xong, Tống Nhiên hơi hơi cong giơ cánh tay ra, ra hiệu cho Bạch Tiêu. Vốn định tránh người sang một bên uống nước trái cây, Bạch Tiêu do dự ba giây, không thể không khoác cánh tay Tống Nhiên, làm bạn gái hắn tối nay.

Ở nơi công cộng, Bạch Tiêu tự giác ngộ chính mình, không cần phải vì loại chuyện nhỏ nhặt này mà náo loạn.

Hai người vừa đi vào bàn bên trong, liền đụng phải người quen của cả hai công ty, không cần phải giới thiệu, vị tổng thanh tra ngân hàng kia cũng không câu nệ gò bó, cười cùng bọn họ chạm ly, "Tống tổng, thì ra Bạch tổng là bạn gái ngài, giấu diếm cũng thật kỹ quá."

Bạch Tiêu chỉ cười không nói, Tống Nhiên nhấp một ngụm Champagne, thần sắc tự nhiên nói: "Bạch tổng là bạn gái đêm nay của tôi."

Không có phủ nhận, cũng không có thừa nhận, vô cùng tinh vi đem "bạn gái" biến thành "bạn gái đêm nay", không gây mất hứng lại không tính là hứa hẹn, không thể không nói Tống Nhiên người này, mặc dù cặn bã nhưng là cặn bã rất có chừng mực.

Khó trách mỗi lần ầm ĩ, từ đầu đến cuối, hắn vẫn có thể giống như đế vương trầm ổn, thản nhiên hỏi: "Tôi đã nói cái gì sao?"

Không nói, không làm, không hứa, đều là nữ nhân ngu ngốc tự mình đa tình.

Nhưng mà những lời này vừa khéo để duy trì lễ nghi xã giao, lọt vào tai của những người khôn khéo, thái độ mập mờ này kỳ thật cũng là tỏ rõ thái độ.

Vốn là đang cùng bọn họ trò chuyện vui vẻ với nhau, đột nhiên tổng thanh tra quản lý liếc nhìn Bạch Tiêu nhiều thêm một tia thâm trầm.

Bạch Tiêu bất vi sở động*, uống nước trái cây một cách ưu nhã, thỉnh thoảng tiếp lời quản lý sự vụ kinh doanh một cách hoàn hảo.

*Bất vi sở động: không có động tĩnh

Ánh mắt thăm dò này, so với giai đoạn sau của nguyên tác, lúc nguyên chủ phát điên đối với người khác, cũng chỉ là một điều nhỏ không đáng bàn tới, Bạch Tiêu thủy chung giữ vững nụ cười bình tĩnh.

Mấy người đang cùng một chỗ hàn huyên, bỗng nhiên gần cửa lớn ở đại sảnh yến hội xuất hiện sự náo động nhẹ, mọi người chăm chú nhìn về hướng đó, trong đó có một vị tinh mắt đã thấy rõ người tới là ai, liền cười nói: "Thì ra là đại minh tinh đến."

Bởi vì bữa tiệc đêm nay là chúc mừng lễ trưởng thành của cháu trưởng, gia chủ làm theo sở thích của cháu trai mình, ngoại trừ mời đến tất cả bằng hữu, còn mời thêm mấy diễn viên nổi tiếng, cùng minh tinh mà trưởng tôn thích.

Chẳng qua tổng thanh tra đã qua bốn mươi liếc mắt đã có thể nhìn ra đó là vị minh tinh nào, đây cũng thật là bắt kịp xu hướng. Những người khác trong nhóm đều khó hiểu, chế nhạo nói: "Ngài nhận thức cô ta?"

"Này, đó không phải là con gái giám đốc Trình của công ty XX sao?"

"Cái gì? Để tôi xem... Đúng rồi, gọi là cái gì nhỉ?"

"Trình Lại Ngọc, ông già ta vẫn là có chút hiểu rõ người trẻ tuổi ha ha ha."

Phảng phất như có một đạo thiên lôi xuyên thấu qua trần nhà, đánh thẳng vào người Bạch Tiêu. Tay cầm cốc của cô trong giây lát khựng lại, đồng tử co rút đột ngột, thần sắc đột nhiên tập trung.

Bạch Tiêu cơ hồ theo bản năng hướng về phía bên kia xem, lại quay đầu nhìn chằm chằm vào Tống Nhiên đang uống rượu nói chuyện ở trước mặt. Phát giác ra ánh mắt của cô, Tống Nhiên nghiêng mặt cười quyến rũ.

"Nhìn cái gì?"

"Không có gì, điểm tâm ở chỗ này không ngon."

"Có phải cảm thấy tôi quá đẹp trai xuất sắc rồi?" Tống Nhiên ngữ khí ngả ngớn chọc người, "Tiệc tối kết thúc tôi sẽ đưa em đi ăn... Hử?"

Bạch Tiêu: "..."

Nhân vật nam chính phản ứng rất bình thản, trái lại là Bạch Tiêu cô từ trong nội tâm không hề bình tĩnh chút nào.

Trình Lại Ngọc, cái tên cô không thể quen thuộc hơn, trong nguyên tác, chính là người làm cho nam chính và nam phụ vì cô ấy mà bình định thế tục bụi bặm, nâng niu trong lòng, nhân vật nữ chính.

Thế nhưng, theo như tiến độ trong nguyên tác, lúc này nhân vật nam chính cũng chính là tên tra nam này vẫn chưa thể gặp nữ chính mà phải chờ đến buổi họp lớp tận một tháng sau cơ mà!

Rốt cuộc là chỗ nào không đúng?!

Bạch Tiêu có chút luống cuống, chẳng lẽ là bởi vì cô không còn là "nguyên chủ", tham dự sự kiện dẫn đến tuyến thời gian cũng bị thay đổi.

"Tiêu Tiêu." Tống Nhiên đến gần, hơi hơi nghiêng đầu ý bảo, "Tôi muốn qua chào hỏi Thế Bá của phòng Thương mại, cùng nhau qua đó thôi."

Bạch Tiêu cả người mơ hồ, cả ngày hôm nay bận rộn đến thời gian thở lấy hơi cũng không có, lao tâm lao lực quá độ, lúc này nữ chính lại xuất hiện không hề báo trước, Bạch Tiêu liếc thấy Trình Lại Ngọc đang đi tới hướng bên này, liền không còn tâm tư cùng Tống Nhiên xã giao nữa.

"Tống Nhiên, anh đi trước đi." Bạch Tiêu mạnh mẽ lên tinh thần, "Tôi có chút hứng thú với hạng mục mà Lý tổng vừa nói, muốn ở lại tán gẫu thêm."

"Em không đi qua cùng tôi?"

"Trước mắt tôi sẽ thương lượng vấn đề làm ăn trước, đó là cơ hội hiếm có."

Suy cho cùng, Bạch Tiêu cũng không phải là bạn gái chính thức của hắn, gặp được đối tác và dự án phù hợp, cô liền muốn kịp thời xử lý sự vụ.

Tống Nhiên tỏ vẻ lý giải, khẽ gật đầu, chỉ bảo hết bận thì đi qua, liền rời đi trước.

Vai nữ phụ độc ác có thể làm những việc lớn lao, là điều không phải ai cũng có thể làm được, nếu không tìm được cơ hội thở lấy một hơi và bình tâm suy nghĩ về cuộc sống, thì cô thật sự muốn đi đụng đầu ở đâu đó một cái, ngất phát sóng bắt đầu lại lần nữa.

Tống Nhiên vừa mới quay người rời đi, Bạch Tiêu liền đổi tư thế đứng thoải mái hơn, chứng kiến Trình Lại Ngọc xuất hiện ở trước mặt.

Bạch Tiêu nhất thời có cảm giác bản thân hiện đang ở trong khung cảnh kinh điển của vô số bộ phim thần tượng ngày nay, nam nữ chủ đã bỏ lỡ nhau hơn bốn lần tại cửa quầy của khách sạn.

Tống Nhiên chân trước vừa đi, Trình Lại Ngọc đã đến, ma xui quỷ khiến thế nào lại gặp thoáng qua.

Cô ấy mặc một bộ lễ phục thuần trắng dài, tựa như bông sen trắng nở rộ, xinh đẹp tuyệt trần, cái cổ thiên nga trắng nõn kết hợp cùng vòng cổ kim cương lại càng bổ sung cho nhau, chỉ thiếu một chút hơi nước quẩn quanh, chính là hình ảnh chuẩn xác của một tiên nữ hạ phàm.

"Chào buổi tối." Trình Lại Ngọc vốn đã quen với ánh đèn sân khấu và máy quay nên không hề tỏ ra luống cuống trước sân khấu, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa yếu ớt, chào hỏi mọi người.

"Trình tiểu thư, chào cô." Mọi người sôi nổi cùng Trình Lại Ngọc chạm cốc.

"Tôi đã nghe cha tôi đề cập đến các vị, ngưỡng mộ đại danh đã lâu."

"Ha ha ha ha không dám nhận, Trình tiểu thư mới đúng là kinh tài tuyệt diễm [1]."

[1] Kinh tài tuyệt diễm có nghĩa là đẹp đến mức người khác phải kính nể.

Bởi vì giám đốc Trình đêm nay không có tới, đây là lịch trình cá nhân của Trình Lại Ngọc, mọi người đều lịch sự coi cô ấy là khách quý, mà không phải là con gái của người quen.

Kết quả Trình Lại Ngọc vừa mở lời liền đề cập đến giao tình của bậc cha chú, thoáng cái khoảng cách trong công việc rút ngắn lại khi xã giao với người quen, mấy người kia nhìn nhau cười cười, ngôn ngữ cơ thể hơi trầm lại, theo Trình Lại Ngọc nói chuyện.

Ánh mắt Bạch Tiêu lộ vẻ thấu triệt giấu ở sau chiếc ly, không hổ danh là người sở hữu ánh sáng hào quang của nữ nhân vật chính, thể hiển vô cùng rõ phong phạm của một nữ thần không nhiễm bụi trần, một nữ phụ tùy hứng độc ác làm sao có thể sánh được!

Thừa dịp tổng thanh tra và quản lý cùng Trình Lại Ngọc nói chuyện, cô dưới sự yểm hộ của chiếc ly muốn im hơi lặng tiếng rời đi, thì Lý tổng đột nhiên cười nói câu: "Cô đã tới chậm một bước rồi, Tống tổng vừa mới đi khỏi, bằng không thì có thể giới thiệu hai người với nhau, Trình tổng có lẽ cũng biết Tống tổng đấy."

"Bạch tổng vẫn còn ở đây, Tống tổng trong chốc lát vẫn có thể quay lại... Giới thiệu một chút, vị này chính là Bạch tổng, là đối tác của phía nhân sự vụ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.