Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Xuyên Qua Nông Phụ Làm Trù Nương - Chương 158 : truyenyy.mobi

Xuyên Qua Nông Phụ Làm Trù Nương

Chương 158




Buổi tối thời điểm Thương Thiết Sơn về tới nhà trời đã tối đen, vốn tưởng rằng nương hắn đã nghỉ ngơi, không nghĩ tới bà còn đang ngồi ở nhà chính, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm hắn.

"Nương, đã trễ thế này sao người còn chưa nghỉ ngơi?"

"Đã trễ thế này? Ngươi cũng biết trễ sao! Ngươi ngày ngày đều chạy đi hỗ trợ cho người ta, đến cả thời gian để về nhà cũng không nhớ."

Nghe ngữ khí của Trương Lâm thị, Trương Thiết Sơn đại khái đoán được nương hắn đã biết gì đó, nhưng mà biết thì biết thôi, dù sao sớm muộn gì bà ấy cũng phải biết.

Hắn muốn cưới nàng cũng không có khả năng gạt nương hắn.

Trương Thiết Sơn đến bên bàn ngồi xuống, nhìn Tương Lâm thị nói: "Nương, có việc gì người cứ việc nói thẳng đi."

Trương Lâm thị chỉ hận rèn sắt không thành thép, nhìn Trương Thiết Sơn đáp: "Ta hỏi này Thiết Sơn, ta nghe nói ngươi mấy hôm nay đều đi trên trấn hỗ trợ nữ nhân kia, đây có phải thật không?"

Trương Thiết Sơn không chút do dự gật đầu: "Đúng vậy, là thật."

Trương Lâm thị nghẹn lời, tức giận vỗ lên bàn một cái: "Ngươi muốn làm gì! Ngươi có biết ngươi đã hưu nữ nhân kia rồi không! Hiện tại ngươi có ý gì, lại muốn cưới nữ nhân kia sao! Ngươi đã quên những việc nữ nhân kia đã làm rồi à!".

Trương Thiết Sơn yên tĩnh mà nghe nương hắn nói, sau khi đối phương phát giận xong mới nói: "Nương, nàng với trước kia không giống nhau, có thể nói là hoàn toàn thay đổi. Nàng hiện tại rất tốt, nhi tử rất thích nàng, muốn cưới nàng trở về."

Trương Lâm thị trước mặt bỗng tối sầm, thiếu chút nữa là té xỉu, sau một lúc lâu mới hòa hoãn lại, ngón tay run rẩy chỉ Trương Thiết Sơn: "Ngươi....ngươi đúng là điên rồi. Ngươi đem tôn tử của ta cho nữ nhân kia mang đi ta nhịn, hiện tại ngươi còn muốn cưới nàng! Ngươi đã quên nàng đối xử với nương ngươi, đệ đệ cùng nhi tử ngươi như thế nào sao! Ngươi đây là bị nàng lừa liền mặc kệ nương cùng đệ đệ đúng không? Thiết Sơn ơi, ngươi làm sao mà hồ đồ như vậy chứ?"

Trương Thiết Sơn hơi nhíu mày, trong lòng thở dài, hắn không cách nào nói với người khác là nàng đã không phải là Lý Hà Hoa lúc trước, chỉ có thể để nương hắn tin rằng nàng đã hoàn toàn thay đổi.

"Nương, người hãy tin ta, hiện tại nàng với trước kia không giống nhau. Sau này nàng sẽ đối với mọi người thật tốt."

Trương Lâm thị lại vỗ bàn: "Ta thấy người là bị nữ nhân kia mê hoặc thì có! Nữ nhân kia có chỗ nào tốt? Ta cho ngươi hay, dù sao ta cũng không đồng ý! Ngươi nói ngươi không muốn cưới Ngô Mai Tử, được, vậy thì thôi, nương lại tìm cho ngươi người khác, nhưng Lý Hà Hoa kia thì tuyệt đối không được. Nếu nàng muốn tiến vào cửa Trương gia, trừ phi bước qua xác của ta."

Trương Thiết Sơn đưa tay lên trán, khẽ vuốt mi tâm. Hiện tại hắn muốn cưới nhưng chỉ e là nàng không nhất định gả đâu.

"Nương! Người ta muốn cưới chỉ có nàng, ta hy vọng người có thể chúc phúc cho phu thê chúng ta. Nếu không chúc phúc ta cũng vẫn sẽ cưới nàng."

Trương Lâm thị tức đến ngã ngửa, chỉ vào Trương Thiết Sơn không nói nên lời.

"Còn có, nương, về sau không cần lại giúp ta tìm kiếm nữ tử khác, ta sẽ không đồng ý. Nếu ngươi không nghe ta nói, đến lúc đó mất mặt chớ có trách ta."

"Ngươi, tên nghiệt tử này, sao mệnh của ta lại khổ đến thế!?"

"Phụ thân ngươi đi sớm, để lại chúng ta cô nhi quả phụ, ta thật vất vả nuôi ngươi lớn, ngươi lại chọc tức ta như vậy, mệnh ta sao mà khổ như vậy chứ. Ta thấy còn không bằng ta chết đi!" Trương Lâm thị vỗ đùi kêu khóc.

Trương Thiết Sơn bất đắc dĩ, chiêu này của nương hắn đã lâu không dùng, không nghĩ tới hiện tại lại tái xuất giang hồ.
Trương Thiết Sơn đứng lên, lập tức đi vào phòng: "Được rồi nương, người nhanh đi ngủ đi, lớn tuổi rồi thức khuya không tốt cho thân thể, ta cũng đi ngủ trước."

Nói xong đóng cửa tại, chỉ còn lại Trương Lâm thị há miệng nhìn, khóc không được đành phải hậm hực đi ngủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.