Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Xuyên Qua: Nông Nữ Đấu Hào Môn - Chương 8-1 : truyenyy.mobi

Xuyên Qua: Nông Nữ Đấu Hào Môn

Chương 8-1




Hạ Tịnh Đình đã lâu rồi không có cảm giác an toàn và yên ấm bên gia đình như thời gian hiện nay nên nàng quyết định để cho bản thân buông thả một lần chìm vào thế giới trẻ thơ.

Nàng vốn đã ghét cuộc sống bon chen, áp lực ở hiện đại giờ lại có thể bình yên nhàn nhã mà sống bên gia đình nông thôn bình thường cớ sao lại không vui vẻ nha mà sống từng ngày?

Nghĩ thế nào thì liền thực hiện, Hạ Tịnh Đình không nhanh không chóng mà cùng các ca ca, đệ đệ bày ra những trò trẻ con đơn giản nhưng lại vô cùng hạnh phúc.

Cũng giống như hiện tại, Hạ Tịnh Đình cùng nhị ca Tử Hiên và tiểu đệ Tử Huyên đang ngồi xổm xuống vụng trộm đào khoai trộm của nhà một đại thúc trong làng.

Mặt mũi cả ba đều lấm lem toàn đất, cả ba không ngừng đào cuối cùng cũng được một đống khoai nhỏ ở bên cạnh.

"Nhị ca, Huyên nhi chắc từng này là đủ ăn rồi chúng ta mau đi thôi nếu không mà bị bắt thì chết." Tịnh Đình dùng bàn tay đầy bùn đất lau lên mặt vừa nói vừa ngó nghiêng xung quanh bộ dạng y như một chú mèo nhỏ ăn vụng nhìn vô cùng đáng yêu.

Nàng không hề để ý bàn tay đầy bùn đất quết lên mặt đã khiến khuôn mặt lem luốc cộng thêm dáng vẻ vụng trộm lại càng giống con mèo nhỏ khiến hai đứa trẻ bên cạnh nhìn thấy thì bắt đầu cười rũ rượi không nói lên lời. Thực sự là bộ dạng này cũng quá là dễ thương lại còn ngộ nghĩnh nữa.

"Tỷ tỷ, mặt của tỷ ha....ha....ha..." Tử Huyên vừa ôm bụng cười vừa chỉ tay vào khuôn mặt lem luốc kia mà không nói hết câu.

Tịnh Đình nghe vậy khuôn mặt xinh xắn lập tức vì không vui mà xị xuống, ngồi bệt xuống đất bắt đầu ăn vạ.

"Thôi được rồi, không chọc muội ấy nữa chúng ta mau mang khoai đi nướng thôi." Thấy Tịnh Đình tức giận, Tử Hiên ngừng cười lập tức tiến lên ôm nàng dậy, dù sao đây cũng là muội muội mà hắn yêu thương nhất không thể để nàng mất hứng được.

Vậy là cả ba đứa trẻ nhanh chóng ôm đống khoai vụng trộm đi về hướng một con suối nhỏ trong làng. Vừa đến nơi Tịnh Đình lập tức đi rửa mặt mũi sạch sẽ.

Sau một hồi loay hoay cả ba đã nhóm lên được một đống lửa, rửa sạch khoai để bên cạnh chờ có than để nướng. Chẳng bao lâu mà một loạt củ khoai chín thơm nóng hổi được bới ra khỏi đống lửa.

"Không được, đợi nguội rồi ăn." Tử Huyên vừa chạm tay vào củ khoai đã bị Tịnh Đình đập mạnh vào tay không cho ăn khiến cậu tức giận phồng má.

Sau khi khoai nguội cả ba bắt đầu xử lý đống khoai một cách ngon lành, nhìn hai người bên cạnh chợt Hạ Tịnh Đình cảm thấy thỏa mãn vô cùng. Nàng thầm ao ước cho cuộc sống hiện nay có thể kéo dài vĩnh viễn.

"Giờ mà ngủ đại ca mà thấy cảnh này thì sẽ thế nào nhỉ?" Đang ăn đột nhiên Tử Huyên buông một câu khiến Tịnh Đình, Tử Hiên giật mình.

"Đệ đừng có nói linh tinh dọa bọn ta hết hồn rồi." Cả Tịnh Đình và Tử Hiên đều vỗ cái "bốp" vào đầu Tử Huyên rồi tiếp ăn khoai không thèm để ý đến cậu nữa.

"Mấy đứa làm gì ở đây?" Giọng nói lạnh băng từ phía sau truyền đến khiến cả ba giật mình lạnh hết cả sống lưng, mồ hôi chảy ròng ròng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.