Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn Chết - Chương 345 : truyenyy.mobi

Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn Chết

Chương 345




Trong ánh đèn mờ mịt, cô nhìn thấy một gương mặt với góc cạnh rõ ràng đang ghé sát phía trên mình, mày kiếm mắt sáng, mũi cao môi mỏng, giờ phút này, gương mặt ấy ửng đỏ, ánh mắt mê ly. Giữa lúc thất thần, người đàn ông hôn lên đôi môi của cô khiến cô không thể mở miệng, chỉ có thể bị động chịu đựng.

Cho đến khi người đàn ông đã ngủ mất vì mệt, anh ta mới tha cho cô, lòng dạ rối bời, cô cố gắng chống đỡ hai chân đã mềm nhũn để chạy xuống giường, trong đầu rối như tơ vò, không biết chuyện vừa xảy ra là như thế nào, tại sao trong phòng lại xuất hiện một người đàn ông xa lạ, còn làm ra chuyện đó với cô… Chị họ, chị họ đâu?

Ngắm nhìn xung quanh, cô suýt chút nữa sợ đến hồn phi phách tán, cách bày trí xa lạ ở xung quanh nhắc nhở cô rằng: Cô đã đi nhầm phòng, vậy nên người đàn ông anh tuấn ấy đã nhận nhầm cô thành bạn gái của anh ta?

Bên tai vang lên tiếng ù ù, sau một lúc lâu sửng sốt, cô luống cuống nhặt quần áo lên để mặc vào rồi chạy ra ngoài, đúng lúc đụng phải một người phụ nữ đang đi tới.

Người phụ nữ ấy có vẻ đẹp phong tình vạn chủng quyến rũ động lòng người, vậy nhưng ánh mắt lại ác liệt như những mũi dao, cô cảm giác như mình sắp bị đâm chết ngay tại chỗ.

“Tại sao cô lại đi ra từ trong căn phòng này? Mấy người đã làm gì?”

Cô níu chặt quần áo của mình, run rẩy giải thích: “Tôi đi nhầm phòng, anh, anh, anh ấy nhận nhầm người.”

Về sau, người phụ nữ ấy nói với cô rằng cô ấy là bạn gái của người đàn ông bên trong phòng, chuyện này sai ở chỗ cô đi nhầm phòng, nếu bị phát hiện thì ai cũng đều mất mặt.

Người phụ nữ ấy còn muốn đưa tiền cho cô thay cho phí bồi thường nhưng cô không nhận rồi chạy mất, may là chị họ vẫn đang ngủ rất say, ngay cả việc cô quay về phòng mà cũng không biết.

Sau đó, cô không gặp lại cặp đôi với dung mạo xuất sắc ấy ở trong khách sạn nữa, dần dần, cô cũng quên mất chuyện này, chỉ là vào nửa đêm, thỉnh thoảng cô sẽ tình cờ nằm mơ thấy cảnh tượng kia, vậy nhưng dù có nằm mơ, cô cũng không ngờ mình vậy mà sẽ mang thai.

Hai tay Mễ Phán Phán sờ vào vùng bụng bằng phẳng, cô mang thai rồi sao?!

Trong ánh nắng sáng sớm mang theo chút mùi hoa quế nhàn nhạt, A Ngư ngồi trước bàn ăn để đợi Phùng Viễn Bằng và Cao Lệ Hoa.

Đi đôi với tiếng bước chân, Phùng Viễn Bằng xuất hiện một mình ở trên cầu thang.

“Mẹ đâu ạ?” A Ngư đứng lên.

“Mẹ con vẫn chưa dậy, ba không gọi bà ấy.” Phùng Viễn Bằng vừa nói vừa thở dài: “Tối hôm qua mẹ con cứ khóc mãi, cứ nhắc tới ông ngoại của con là sẽ khóc.”

Trong lòng A Ngư cười khinh, nhìn hiện tại rồi lại nhìn đến những chuyện trước kia, trong cái giới này, ai lại không ngưỡng mộ Cao Lệ Hoa. Bà có một người chồng vừa có năng lực lại vừa biết quan tâm chu đáo, không giống những người khác, ăn chơi đàng đi3m, gặp dịp thì chơi, biến đùa thành thật, nuôi tình nhân nuôi con riêng, chuyện chán ghét gì cũng có đủ.

Ai có thể ngờ rằng sau khi ép khô toàn bộ giá trị lợi dụng của nhà họ Cao, Phùng Viễn Bằng sẽ độc ác với chính mẹ con vợ cả của mình như thế. Tốn trăm phương ngàn kế để lừa gạt cổ phần trong tay vợ cả, để cho con riêng quang minh chính đại gia nhập công ty rồi đè trên đầu Phùng Du, đưa đứa con riêng và mẹ của nó vào trong thành phố để cả hai có thể thuận lợi gia nhập vào công ty.

Cao Lệ Hoa đã từng rạng rỡ đến thế nào, sau khi mẹ con Phùng Khải xuất hiện, bà lại chật vật đến thế nào, hơn nữa còn vì chuyện này mà mắc bệnh uất ức.

Phùng Viễn Bằng mệt mỏi nhéo mi tâm, ngày hôm qua, ông ta và Cao Lệ Hoa đã cùng tưởng nhớ về ông cụ đến tận nửa đêm, sau đó, Cao Lệ Hoa mới dần thiếp đi vì khóc đến mệt.

Nhìn Phùng Viễn Bằng không giấu nổi vẻ mệt mỏi, A Ngư ra vẻ quan tâm hợp tình thế: “Thế sao ba cũng không ngủ thêm một chút đi?”

Phùng Viễn Bằng: “Lát nữa còn có một cuộc họp quan trọng cần tổ chức.”

A Ngư gật đầu.

Đi tới trước bàn ăn, Phùng Viễn Bằng kéo ghế ra ngồi xuống, đánh giá cách ăn mặc của A Ngư: “Con chuẩn bị ra ngoài à?”

Sắc mặt của A Ngư trở nên tối sầm: “Sang bên ông ngoại lấy một ít đồ, sẵn tiện cũng để tưởng nhớ ông.”

Phùng Viễn Bằng lại thở dài, bắt đầu khuyên giải và an ủi với giọng điệu ôn tồn: “Thế cũng được, ông ngoại con thương con nhất, chắc chắn là ông ấy cũng mong muốn con được sống vui vẻ.”

A Ngư miễn cưỡng nở nụ cười: “Con biết rồi.”

Dùng xong bữa sáng, tài xế chở Phùng Viễn Bằng đến công ty trước.

A Ngư bảo người giúp việc phải để ý đến Cao Lệ Hoa ở trên lầu, sau đó cũng lái xe rời đi, nửa giờ sau, cô đến địa điểm đã hẹn sẵn, sau khi tiến vào phòng bao thì gửi số phòng đi.

Chỉ chốc lát sau, đối phương cũng gửi lại một tin nhắn ngắn, sau khi tính toán thời gian một chút, A Ngư gọi phục vụ vào rồi chọn mấy phần trà bánh.

Khoảng mười phút sau, cửa phòng bao bị mở ra từ bên ngoài.

Giọng nói của nam phục vụ viên vừa rạo rực lại vừa dịu dàng: “Tiểu thư, mời.”

A Ngư cười chúm chím nhìn vị đại mỹ nữ với gương mặt tinh xảo đang đứng ngoài cửa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.