Editor: Tieen
Nghĩa trang.
Gió thu phơ phất, lạnh thấu lòng ai...
Trước bia mộ mới tinh, một bóng dáng cao ngất đang đứng đó.
Một bộ âu phục giày da, chỉ vì tế bái người.
Anh ôm một bó hoa trong vòng tay của mình, nhẹ nhàng đặt nó trước bia mộ.
Nửa quỳ xuống, tay nhẹ nhàng vuốt ve cái tên khắc trên bia.
Giữa hai hàng lông mày u ám xen lẫn đau thương, anh nhìn bia mộ kia, dường như từ bia mộ nhìn thấy cô.
Trong đôi mắt kia, nhu tình như nước, khuynh thế ôn nhu.
Đối diện, lại là bia mộ lạnh lẽo.
"Mạnh Tịch..." Giọng nói trầm khàn của anh nỉ non.
"Mạnh Tịch..." Giống như trân bảo quấn quanh hai chữ bên môi.
"Mạnh Tịch..." Muốn nói cái gì đó, nhưng lại không biết từ đâu mở miệng.
Anh liền duy trì tư thế này, lưu luyến thật lâu...
Cho đến khi hoàng hôn buông xuống, cái bóng của anh rơi xuống như thể nó sẽ được khắc trên bia mộ.
Chậm rãi đứng dậy.
Đối với tấm bia mộ màu vàng được ánh hoàng hôn mạ lên, chậm rãi mở miệng.
"Mạnh Tịch, nếu em không thích thế giới này, như vậy... Tôi sẽ phá hủy nó."
Sau khi cô đến, cô lại rời khỏi thế giới...
Thế giới không có cô, xung quanh đều tối tăm như vậy, khiến anh cảm thấy không vừa mắt.
Nếu cô đã không lưu luyến rời đi như vậy, thế thì, anh sẽ phá hủy nó.
Bóng lưng bị hoàng hôn kéo dài, cả người tràn ngập khí tức người lạ không được đến gần, người đến tất vong.
Bên ngoài nghĩa trang, bên cạnh chiếc xe màu đen, có một bóng dáng thon dài, là Mạnh Nghiêu.
Anh dựa vào cạnh xe, giữa ngón tay kẹp một điếu thuốc, sương khói từ trong môi nhẹ nhàng phun ra, làm mờ đi bi thương trước mắt.
Nghe được tiếng bước chân, anh ngước mắt nhìn lại, dập tắt tàn thuốc, đứng thẳng.
Cầm lấy một hộp sắt màu đen đặt trên mui xe, đi về phía Thiên Qua.
Hơi thở trên người anh quá mức bức người, Mạnh Nghiêu cảm nhận được không khí xung quanh giống như bị rút sạch một nửa, sắc mặt hơi ứ động, mở miệng.
"Ở trong phòng Tịch Nhi, phát hiện thứ này, hẳn là em ấy muốn đưa cho anh."
Quả nhiên, nghe được cái tên này, âm u trên người Thiên Qua đã phai hơn phân nửa, anh cất bước đi về phía Mạnh Nghiêu, ngón tay thon dài cầm lấy hộp sắt, sau đó đi ngang qua Mạnh Nghiêu.
Mạnh Nghiêu nhìn Thiên Qua, muốn hút một hơi thuốc, mới nhớ tới mình vừa mới dập tắt điếu thuốc.
"Tịch Nhi nếu như còn ở đây, tôi nghĩ, em ấy sẽ không hy vọng nhìn thấy anh như vậy."
"Nhưng cô ấy, cũng không có ở đây..." Thiên Qua cúi đầu nhìn cái hộp trên tay, khẽ cười.
Mạnh Nghiêu nhìn bóng lưng anh đi xa, khẽ thở dài một hơi.
Thiên Qua bây giờ, giống như Tu La đại khai sát giới, phóng tầm mắt ra, đều là máu tanh.
Tần gia ngoại trừ Tần Kiêu, toàn bộ bị tàn sát hầu như không còn, còn có các lãnh đạo nước Z...
Chỉ cần người dính líu đến chuyện kia, một người đều không còn...
Nước Z mất đi rất nhiều lãnh đạo, Ninh lão trấn quốc, ông ngoại cũng bắt đầu từ trong nhân tài lựa chọn người.
Mà anh cũng không bỏ qua, châu Âu bên kia cũng bắt đầu do tổ chức khủng bố dẫn đến loạn chiến, cuộc chiến này, từ tối chuyển sáng, rất nhanh từ chiến đấu giữa tổ chức, đến quốc gia cùng quốc gia, lại đến thế giới...
Mà người có thể ngăn cản anh...
Nhưng đã không còn ở đây từ lâu.
Mạnh Nghiêu ngẩng đầu, nhìn về phía bia mộ của Mạnh Tịch xa xa.
Vẫn còn nhớ rõ, ngày đó, anh cùng ông ngoại nhìn từ dưới đáy biển vớt lên, thi thể lạnh lẽo của Tịch Nhi, cô bình tĩnh nằm ở nơi đó.
Khi đó, anh muốn hủy đi tất cả, giống như Thiên Qua hiện giờ, chỉ là ý nghĩ này, cuối cùng lại bị các loại nhân tố áp chế.
Hiện giờ xem ra, không có ai, so với Thiên Qua càng yêu Tịch Nhi hơn.
Thiên Qua một đường chậm rãi xuống núi, mở cái hộp trong tay ra nhìn, màu sắc của ảnh màu trong hộp nhuộm màu trong mắt anh.
Khóe môi treo lên một nụ cười nhàn nhạt, mang theo suиɠ sướиɠ, còn có một chút bi thương...
"Mạnh Tịch, như em mong muốn..."
Nếu em thích, tôi sẽ làm điều đó.
Em thích thế giới này, nhưng vì sao em không chịu dừng lại vì tôi...
Gió thu phơ phất, lá rụng bay tán loạn, không thấy giai nhân, một mình cô độc...
Ai niệm tây phong một mình lạnh, tiêu tiêu hoàng diệp bế sơ cửa sổ, trầm tư chuyện cũ lập tàn dương.
Bị tửu mạc kinh xuân ngủ trọng, đánh bạc tiêu hắt hương trà, lúc đó chỉ nói là tầm thường.
Dịch:
Gió mùa thu lạnh, cảm xúc cô đơn có ai nhớ? Nhìn từng chiếc lá vàng bay múa che khuất cửa sổ, sừng sững dưới ánh hoàng hôn, chuyện cũ hồi ức mênh mông.
Sau khi uống rượu ngủ trưa, cảnh đẹp ngày xuân đang dài, khuê trung đánh cuộc, vạt áo đầy hương trà, chuyện cũ bình thường ngày xưa, đã không thể như ý nguyện.
***
Tieen: Cảm ơn các bạn đọc giả vì đã chờ đợi một tuần... cảm ơn bé Yến đã cùng chị hoàn thành thế giới này nhanh hơn dự tính. 😘😍🎉
Mọi người đọc truyện vui vẻ. Bình chọn & cmt để ủng hộ tụi mình nhé. 😊⭐️⭐️
☆☆☆☆☆
28/08/2022