Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Xuyên Nhanh Công Lược: Định Chế Boss Vai Ác Có Một Không Hai - Chương 312: Thầy giáo không nghe lời (21) : truyenyy.mobi

Xuyên Nhanh Công Lược: Định Chế Boss Vai Ác Có Một Không Hai

Chương 312: Thầy giáo không nghe lời (21)




Editor: Yenncuteee_

Beta: Tieen

"Thầy giáo, tôi không có tiền." Cô không cần ai đến chia sẻ ngôi nhà nhỏ của mình.

Thiên Qua lái xe khẽ cười ra tiếng: "Tôi có, nuôi em mấy đời vẫn dư dả."

"Thầy giáo, tiền của thầy có thiếu bạn gái không?" Tô Mộc nghiêng đầu, nghiêm túc hỏi, khó có được nhìn thấy con ngươi lạnh nhạt của cô sáng lên, phá lệ động lòng người.

Anh còn không bằng tiền sao...

"Chủ nhân của nó thiếu." Thiên Qua cười nói, đáy lòng rung động càng lúc càng rõ ràng.

Cùng với bầu trời mây đen dày đặc trong thời gian ngắn, có sấm sét xuất hiện.

Tô Mộc chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, những gì định nói đều thành ho khan.

"Khụ khụ khụ..."

Thiên Qua thấy cô có chút không thích hợp, lập tức dừng xe ở ven đường.

"Mạnh Tịch, em làm sao vậy?"

"Khụ khụ khụ khụ... Sốt. "Nguyên chủ thời tiết mưa sẽ phát sốt, đây là tật xấu từ nhỏ đã lưu lại, lúc còn ở trong rừng rậm, nhiều lần suýt chút nữa đã bệnh chết.

Tô Mộc vốn tưởng rằng không có vấn đề gì lớn, hiện tại mới cảm nhận được bệnh này có bao nhiêu khó chịu.

Nóng đến vô lực, đầu nặng như rót chì, cảm giác vô cùng không tốt này, làm cho cô nghĩ đến cảm giác kiếp trước lần cuối trở lại căn cứ.

Thiên Qua đưa tay sờ sờ trán cô, Tô Mộc theo bản năng phản ứng lại, nhưng chỉ có thể giơ tay lên đánh vào tay anh, giống như mèo con yếu ớt cào nhẹ vào.

Thiên Qua nắm ngược tay cô, đặt lại đầu gối của cô, lấy chăn từ ghế sau xe đắp cho cô.

"Ngoan ngoãn nghỉ ngơi, không được nhúc nhích."

Giọng nói của anh rất nhẹ, nhẹ đến mức trong mắt Tô Mộc, đường nét mông lung của anh trong nháy mắt cùng bóng dáng Tư Khế chồng lên nhau.

Rõ ràng tiếng mưa to như vậy, Tô Mộc im lặng, khiến cô càng nghe rõ lời nói của anh.

Vào lúc đó, Tư Khế ôm cô, dường như nói... Cũng là một câu như vậy.

Tô Mộc cũng không biết mình như thế nào lại tạm thời buông lỏng phòng bị, mơ mơ màng màng nhắm hai mắt lại trên xe anh.

Cửu Thiên Tuế nhận thấy Tô Mộc dao động, cái loại cảm giác rung động của thiếu nữ mới lớn.

Ký chủ thế nhưng còn nhớ rõ câu nói của Tư Khế, không có liên quan đến tiền...

Mạnh gia.

Mạnh Nghiêu đưa Tang Hạ trở về, không nhìn thấy Mạnh Tịch, mà sắc trời bên ngoài tối đen, kèm theo tiếng sấm chớp, mưa cũng càng lúc càng lớn, hỏi một hồi, mới biết Mạnh Tịch không trở về với Mạnh Doanh như anh nghĩ.

"Em gái không phải đi tìm Tang Hạ sao? Tang Hạ, cậu không thấy em gái tôi sao? "

Mạnh Doanh hỏi, lo lắng không thôi, nhìn Tang Hạ và Mạnh Nghiêu cùng nhau trở về, cố nén tức giận tiếp tục diễn.

Mạnh Nghiêu lén lút đi tới trường học là ngoài dự liệu của cô ta, Mạnh Tịch không cùng Tang Hạ trở về cũng nằm ngoài dự liệu của cô ta, nhưng bất luận như thế nào, cô ta cũng không thiệt thòi.

Mạnh Tịch hiện tại đã không thấy, Tang Hạ có trách nhiệm rất lớn.

Tốt nhất Mạnh Tịch đừng trở về, như vậy Tang Hạ, cô cũng xong đời.

Mạnh Doanh nghĩ, trong lòng liền quyết định.

Tang Hạ sửng sốt, ngước mắt nhìn thoáng qua Mạnh Nghiêu, xua hai tay nói: "Tôi nhắn tin cho Mạnh Tịch tiểu thư, nói cô ấy trở về trước. Tôi, tôi không nhìn thấy Mạnh Tịch tiểu thư."

Cô phải làm gì đây? Mạnh Tịch tiểu thư sao lại không thấy?

"Tôi và chú Vương lúc ấy đều chờ em gái để cùng nhau về nhà, nhưng em gái nói muốn tìm cậu, không tin có thể để cho chú Vương đến làm chứng." Mạnh Doanh nói.

"Tang Hạ, cô xem Tịch Nhi có liên lạc với cô không?" Đáy mắt Mạnh Nghiêu nặng nề, giọng điệu có chút lạnh lùng.

Mạnh Doanh đem chú Vương ra làm chứng, chuyện này đương nhiên sẽ không giả, mà anh biết, Mạnh Tịch cũng không tới tìm Tang Hạ, ít nhất trước khi anh nhìn thấy Tang Hạ bị đánh.
Nếu như sau khi anh dẫn Tang Hạ đi tới đó, Tịch Nhi từ một con đường khác đi tới, vậy bọn họ liền không gặp.

☆☆☆☆☆

21/08/2022


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.