Editor: Tieen
Nhìn những dụng cụ thí nghiệm kia, cơ thể cô đã khôi phục rất nhiều sau khi bị tiêm thuốc.
Tư Khế cầm ống tiêm, thật cẩn thận tiêm vào người Tô Mộc, rút máu ra...
Kéo dài cả một ngày.
Đến khi mặt trời lặn, Tư Khế nhìn kết quả cuối cùng, mày cau lại hơi giãn ra.
"Nhất định sẽ có biện pháp..."
"Tư Khế tiên sinh." Một giọng nữ bình thản lạnh lùng quen thuộc cất lên.
Tư Khế quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của cô, thân sĩ mỉm cười nói: "Tô Mộc tiểu thư, nằm ở trên bàn nghiên cứu của tôi cảm giác tốt không?"
Nụ cười giống như trong sách giáo khoa, dường như đang cất giấu điều gì đó.
"Không tốt." Cô chưa bao giờ thích cảm giác như vậy, có vẻ bản thân vô cùng yếu ớt, giống như miếng thịt nằm trên thớt, mặc người xâu xé.
Tô Mộc ngồi dậy, kim tiêm trên da thịt bởi vì động tác rút ra của cô, không có chỗ châm vào, chất lỏng màu vàng nhỏ từng giọt từng giọt trên mặt đất.
Tô Mộc cũng rút hết những kim tiêm còn lại trên người ra, sửa sang lại quần áo, hít sâu, điều chỉnh thân thể.
Gân xanh và lốm đốm trên mặt đều từ từ biến mất, con ngươi màu xám trắng cũng dần chuyển thành đen.
Trong lúc đó, Tư Khế không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cô.
"Tư Khế tiên sinh, đối tượng thí nghiệm ngài tìm, sai rồi." Tô Mộc lạnh lùng nói, nhìn lướt qua vết thương được băng bó trên tay hắn, đáy mắt bình tĩnh như bị gió lay động thoáng chốc.
"Tô Mộc tiểu thư tạm biệt không tiễn." Tư Khế vẫn thân sĩ mỉm cười.
Tô Mộc xoay người rời đi.
Phòng nghiên cứu chỉ còn lại Tư Khế và âm thanh của chất lỏng nhỏ giọt từ kim tiêm rơi xuống đất.
"Mộc Mộc... Không thể để Mộc Mộc đi." Nhân cách thứ ba lo lắng nói, đứng dậy muốn đuổi theo ra ngoài.
Vừa mới bước một bước, liền dừng lại, biến thành nhân cách thứ hai, bĩu môi nói: "Ai thèm để ý đến sống chết của cô ta, hừ."
"Không được, em muốn Mộc Mộc sống thật tốt, cô ấy còn chưa nói thích em, em muốn cứu Mộc Mộc."
"Cứu cô ta? Dùng sự ngu ngốc của cậu cứu sao?"
"Em, em mặc kệ, không để Mộc Mộc chết, Mộc Mộc mà chết, em cũng không muốn sống."
"Hừ ~" Lời nói khinh miệt của nhân cách thứ hai rõ ràng có vài phần cảm xúc khác, có chút không được tự nhiên hỏi, "Nhất ca, anh nói còn có biện pháp nào?"
Đẩy gọng mắt kính, nhân cách thứ nhất từ từ nói: "Trừ khi cô ấy ăn thịt người. Nếu không..."
"Tang thi ăn thịt người không phải rất bình thường sao, thật không biết tại sao nữ nhân kia thân là tang thi vương, lại không ăn thịt người?"
"Em cho Mộc Mộc ăn, chỉ cần Mộc Mộc khỏe mạnh, em cho Mộc Mộc ăn, em sẽ nuôi mình mập mạp cho Mộc Mộc ăn."
"Cô ấy... Có nguyên tắc của bản thân." Hắn cũng không thể làm gì được.
Ngày hôm qua nhìn thấy cô bị huyết nhục dụ hoặc suýt nữa đánh mất bản thân, nhưng vẫn cưỡng chế duy trì lý trí nắm chặt sợi dây duy nhất kia, hắn biết, nếu ngày hôm qua cô bị lạc lối... Sẽ không thể quay về được.
Cho nên hắn lựa chọn đánh cô bất tỉnh vào giây phút sợi dây đàn cuối cùng ấy bị đứt.
-
Tô Mộc còn hoàn hảo xuất hiện, Husky hưng phấn muốn nhào qua, bị ánh mắt Tô Mộc ngăn lại, Husky ủy khuất thút thít.
Bổn Husky biết thân thể cô không tốt, bổn Husky dũng mãnh như vậy, không thể nhào đến, nếu không sẽ đè chết thú hai chân, nó phải đi đâu tìm thú hai chân khác nuôi mình đây.
Tin tức Tô Mộc từ viện nghiên cứu của Tư Khế bước ra, rất nhanh đã bị người viện nghiên cứu báo cho lãnh đạo cấp cao.
Chu Tử Nghiên cùng Lục Sâm chạy về Lục gia nhìn thấy Tô Mộc đang ngồi ở đó đếm tinh hạch, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Không tiến lên quấy rầy, hai người ăn ý nhìn nhau rồi rời đi.
Tô Mộc đếm tinh hạch do năm tang thi bán vật tư hai ngày nay, tuy rằng cô hôn mê, nhưng trước đó cô gửi vật tư ở không gian của Tư Khế, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể lấy ra đưa cho năm tang thi buôn bán.
☆☆☆☆☆
04/08/2022