Editor: Tieen
Tô Mộc về đến nhà, nhìn thấy Lăng Hạo đang ngồi trước máy tính, trong trò chơi...
Không, không phải trò chơi...
Hắn đang chế tạo bug!
Hắn muốn huỷ hoại trò chơi Đại Lục Thần Vực này!
Cảm nhận được ánh mắt Tô Mộc, Lăng Hạo quay đầu lại, liếc nhẹ cô một cái rồi quay lại màn hình máy tính
"Anh làm?" Tô Mộc hỏi.
"Ừ." Anh không chút để ý trả lời.
Ngay sau đó cảm nhận được một trận lạnh lẽo trên cổ.
Bên tai truyền đến giọng nói lạnh băng: "Mặc kệ anh là ai, không được tự tiện chạm vào đồ vật của tôi, nếu không..."
Ra tay không hề khách khí, trên cổ anh nhiều thêm một vết máu nhàn nhạt.
Lười biếng rũ mắt, nhìn đôi tay trắng nõn của cô, gỡ ra.
Đã nghĩ như vậy, anh cũng không chút do dự vươn tay cầm cổ tay cô.
Cổ tay đau đến phát run, con dao trên tay Tô Mạt đổi hướng, mũi dao đâm thẳng xuống cổ tay anh.
Anh buộc phải buông tay cô, cô lập tức lùi lại.
Bốn mắt nhìn nhau.
Giống như sấm sét đánh ra lửa.
Lăng Hạo cười khẽ, vẻ mặt lạnh lùng nhiễm một tia sáng mặt trời, như tiên như ma.
Ngón trỏ anh lau miệng vết thương, sau đó quẹt qua môi, đầu lưỡi liếm vết máu trên tay, mùi máu tươi tràn ngập trong miệng, ánh mắt anh tối lại, hiện lên một tia máu.
Giờ phút này, hai người ở giữa không trung nhìn thấy toàn bộ.
"Nhiệm vụ giả này đã là lần thứ hai đối mặt với vị kia, nhìn người ta kìa, chỉ là một cô gái, mà không sợ hãi chút nào, còn làm hắn bị thương." Nam nhân tấc đầu kích động nhìn cảnh tượng phía dưới, vị kia và nhiệm vụ giả, đến cuối cùng ai thắng ai thua!?
"Lần trước, nhiệm vụ giả này bị ta sơ xuất đánh chết, lần này ta nhất định nhắm chuẩn."
Đại hán nói, cầm đại chuỳ trên vai xuống, vừa rút tay ra thì một luồng điện lóe lên, nhìn thấy đại chuỳ từ một phân thành hai, đại hán cảnh giác nhìn phía dưới, muốn tìm góc độ bổ xuống.
"Ngươi có phải không nghe lời ta nói!" Nam nhân tấc đầu đỡ trán, bọn họ hoàn toàn không cùng một tần số.
[ Truyện chỉ được đăng tải tại watt.pad/tieen2804 ]
"Ngươi nói cái gì không quan trọng, quan trọng là ta nhắm chuẩn một bổ này, nếu không chẳng may làm nhiệm vụ giả bị thương thì không hay." Hiếm khi chờ được đến lúc này, hiện tại lực chú ý của vị kia bị Tô Mộc hấp dẫn, đương nhiên hắn muốn nắm chắc cơ hội!
Nếu là ngày thường, hắn chỉ cần để lộ ra một tia linh lực, vị kia cũng có thể nắm bắt chính xác vị trí của hắn.
Lúc ấy, hắn bị dọa đến mềm chân, nào còn dám bổ xuống.
Hiện tại, thời cơ vừa vặn, hắn thật sự ngàn vạn cảm tạ nhiệm vụ giả này, nếu còn cơ hội gặp lại, hắn nhất định báo đáp cô thật tốt.
Nhưng đại hán nhìn hai người đánh nhau phía dưới, dây dưa...
Hắn muốn sứt đầu mẻ trán, làm sao hắn nhắm chuẩn đây!?
Với tốc độ của vị kia, còn có thể lý giải, nhưng tốc độ của nhiệm vụ giả này...
Sao lại có thể đuổi kịp vị kia!?
Đại hán khiếp sợ.
"Ngươi, ngươi nhìn thấy không?"
"Ta không bị mù, đương nhiên thấy được." Nam nhân tấc đầu khinh thường nói, "Không phải đang đánh nhau với vị kia sao? Hiện giờ, chỉ chút thực lực này, ta cũng có thể."
Đây chỉ mới là 1% thực lực của hắn, mình có thể ngược hắn trong một giây.
Đại hán: "..."
"Vậy ngươi xuống đi, ngươi gϊếŧ chết vị kia, cũng không cần ta nhát gan tới bổ."
Lá gan của hắn cực kỳ nhỏ, hắn ta lá gan lớn, vậy tới làm đi, chỉ cần không bắt hắn đi bổ vị kia, hắn thừa nhận mình nhát gan, như thế nào hắn cũng thừa nhận.
Nam nhân tấc đầu: "Đây là nhiệm vụ của ngươi, sao ta dám vượt qua."
Hắn không làm việc tìm chết này, tuy rằng hiện tại hai người ở cùng nhau, nhưng hắn không động thủ, đến lúc đó liền có cớ thoát tội.
Đại hán: "..."
***
Ulatr... nhanh ghê á, mai nữa là full thế giới này rồi. Bình chọn mạnh tay lên nào các nàng. ٩( ╹▿╹ )۶
☆☆☆☆☆
30/1/2022