Editor: Tieen
Trong lúc hắn nói chuyện, Tô Mộc đã nhìn khắp phòng một lần, nhanh chóng định ra một lộ tuyến chạy trốn.
Chỉ là cô mới vừa lui ra phía sau, liền rơi vào một vòng tay lạnh lùng, nguy hiểm.
"Thập Thất hoàng tử." Giọng nói cung kính, còn mang theo một tia hoảng loạn.
Người một giây trước còn vô cùng hung ác, tức khắc sợ hãi rụt rè, lo lắng hãi hùng.
Còn chưa quay đầu lại, Tô Mộc đã cảm nhận được sự nguy hiểm giống như cuồng phong xé rách vực sâu vô tận.
Từ sống lưng dâng lên một trận lạnh lẽo, ý thức nguy hiểm làm Tô Mộc cúi người, nhanh chóng trốn sang một bên.
Hắn muốn gϊếŧ cô!
Trốn đến một bên, Tô Mộc ngẩng đầu, mới thấy rõ người phía sau kia.
Con ngươi luôn lạnh nhạt hiện lên một tia kinh diễm.
Nam tử với một đôi mắt hẹp dài, lười biếng nheo lại, mặt mày vừa động, vạn hoa tự thẹn điêu tàn (*), đôi môi không cười tự giương lên, lại xen lẫn vô tận âm u, hung ác...
(*) Vạn hoa tự thẹn điêu tàn: vẻ đẹp khiến vạn bông hoa tự nhiên héo rũ.
Hoa phục xanh sẫm, giống như vì hắn mà sinh, không ai có thể đủ can đảm để mặc lại sau khi nhìn thấy hắn mặc nó.
"Lăn." Một chữ lạnh nhạt rõ ràng, ẩn chứa sát ý cắn nuốt người, hắc ám...
Sợ hãi từ trái tim không thể kiềm chế được và lan rộng ra.
Đám người Tề Viễn thật cẩn thận run run thân mình.
Sau đó yên lặng rời đi.
Tô Mộc: "..."
Tròng mắt xoay chuyển, chuẩn bị tìm cơ hội trốn đi.
Người nam nhân này, quá nguy hiểm.
Trực giác nói cho cô biết, cách người nam nhân này càng xa càng tốt.
Nam nhân chậm rãi đi qua, ngồi trên ghế giống như quốc vương ưu nhã của các lâu đài Châu Âu cổ kính.
Ánh mắt dừng ở trên người Tô Mộc, "Tô Mộc..."
Tô Mộc giống như bị một con báo theo dõi, máu sôi sùng sục trong người cô đã im lặng nhiều năm, hiếm có người nào có thể khơi dậy khát vọng sống sót của cô.
Ánh mắt cô nóng lên, đối diện với con ngươi làm người hít thở không thông của hắn.
"Có việc gì?"
Mặc dù áp chế đến ngay lập tức, giống như đặt bản thân vào giữa một bầy dã thú cực kỳ đói khát.
Nhưng Tô Mộc không hề sợ hãi, ngược lại càng thêm mong chờ.
Vốn định muốn tránh xa, lại vào giờ phút này thay đổi thành muốn chiến thắng tâm tư.
Đôi mắt lười biếng của nam tử nheo lại, mang theo thần bí nhè nhẹ, làm người muốn tới gần, sau đó chết chìm trong ánh mắt hắn.
"Giao ra đây."
Hắn nhìn nử tử dung mạo bình thường này, vẫn là lần đầu tiên, có người dám cùng hắn đối diện lâu như thế, không chút nào hoảng loạn, ánh mắt thế nhưng còn che giấu một ngọn lửa.
Đốm lửa nhỏ dường như cháy lan ra đồng cỏ và đang lan rộng ra.
Tuy rằng người này nói không đầu không đuôi, nhưng Tô Mộc vẫn biết ý tứ của hắn.
Hắn muốn bí tịch.
"Không biết Thập Thất hoàng tử muốn cái gì?" Cô làm bộ nghi hoặc, đáy mắt lại không một chút che giấu.
Ừm, bí tịch chính là ở trên tay cô.
Vậy thì sao?
Hắn có bản lĩnh liền đến lấy, nếu lấy được thì cô thua.
"Bí tịch." Thập Thất hoàng tử cũng không giận, nhìn cô từ từ mở miệng.
Không ướŧ áŧ bẩn thỉu, quanh co lòng vòng, đánh thẳng trọng điểm.
"Không ở trên người." Tô Mộc mở miệng.
Ngay sau đó là một trận trầm mặc.
Ánh mắt giằng co, tựa hồ có ánh lửa ở trong không khí phát ra.
"Gϊếŧ." Thập Thất hoàng tử nghiêng đầu, nhẹ nhàng nhàn nhạt, cực kỳ sát khí.
Tô Mộc cũng không có chút nào do dự, từ trên người lấy ra một quả bom dược, hướng trên mặt đất mà ném.
Một trận sương khói lượn lờ, cùng với mùi hương kỳ dị nhanh chóng tản ra trong không khí.
Sau đó, cô nhảy ra khỏi cửa sổ đang mở hé bên tay trái và bỏ chạy trước khi người canh cửa kịp phản ứng.
Mà quá trình này, bất quá chỉ vài giây.
Người canh giữ ngoài cửa phản ứng lại, đuổi theo, đã không thấy bóng người, vừa quay đầu lại thì sắc mặt trắng bệch.
Xong rồi...
Thấp thỏm mở cửa, nhìn thấy trong phòng mấy hộ vệ nằm liệt trên mặt đất.
Trong không khí mê mang tìm kiếm thân ảnh Thập Thất hoàng tử.
***
Tieen: Mị hong nói cho các nàng biết là nam chính lên sàn đâu a~
(๑>◡