Editor: Tieen
Tuy rằng bữa tiệc sinh nhật vẫn tiếp tục, nhưng mọi người trong lòng đều hiểu rõ, lần lượt chào tạm biệt nhau.
Chẳng mấy chốc, khách ở Đường gia đã về gần hết.
Tô Mộc vẫn luôn ngồi một góc, lắc lắc ly rượu vang đỏ trên tay, bắt gặp ánh mắt hung ác của Bạch Mạn Tinh đằng kia, nở nụ cười nhàn nhạt trên khóe môi, lười biếng ẩn chứa vô vàn nguy hiểm.
Bạch Mạn Tinh chỉ cảm thấy sống lưng ớn lạnh, yên lặng dời tầm mắt, sau đó lại cảm nhận được ánh mắt không có ý tốt của cha mẹ Phác, cô liền hoảng hốt.
Không, cô không làm gì sai, cô chỉ bảo vệ hạnh phúc của chính mình thôi, cô không sai!
Nghĩ đến đó, Bạch Mạn Tinh lập tức đứng thẳng lưng.
"Bạch Cập, tôi đưa cô về." Hàn Chí vẫn luôn đứng cách đó không xa chú ý cô, nhìn người lần lượt đi hết, hít sâu một hơi, đi tới cạnh cô.
"Cảm ơn, đi thôi." Cảnh hay này, cô đã đoán được kết cục, không xem cũng không sao cả.
Động tác đơn giản đặt ly rượu xuống của cô cũng khiến Hàn Chí sững sờ.
Giờ phút này, mọi cử chỉ của cô đều là một bữa tiệc thị giác.
"Đường tiểu thư, Đường lão, chào tạm biệt." Tô Mộc tiến lên chào.
Đường Tuyết đột nhiên đứng dậy: "Bạch Cập, nếu không vội cô có thể ở lại một chút được không?"
"Ừ." Tô Mộc nhẹ gật đầu.
Với ánh mắt nghi ngờ của Đường lão, Đường Tuyết ở bên tai ông giải thích ngắn gọn.
Đường lão nhìn về phía Tô Mộc thêm phòng bị: "Người trẻ tuổi, có dã tâm cũng tốt, chỉ là không nên dùng sai chỗ."
Sự việc hôm nay, người đứng phía sau là cô, mà mục đích, Đường lão kinh nghiệm chiến trường đầy mình sao có thể không nhìn thấu.
Rõ ràng là cô muốn kích động sự bất hòa giữa hai Đường gia và Phác gia.
Tô Mộc thần sắc tình tĩnh: "Đường lão quá khen, tôi bất quá là muốn Đường tiểu thư không chọn lầm người kết giao."
Đường lão vừa nghe, lập tức cười ha ha nói: "Cô nhóc này, thú vị, thú vị. Việc hôm nay, bất luận có tâm tư khác hay không, tóm lại Đường gia cũng thiếu cô bé một lời cảm ơn."
Nếu không phải cô, ông còn không biết cháu gái bảo bối nhà mình còn chưa vào cửa, đã bị tủi nhục lớn như vậy.
Cho dù cô muốn lợi dụng Đường gia đối phó Phác gia, ông cũng chỉ có thể nói "thông minh."
Đường gia tất nhiên sẽ không bỏ qua vấn đề này, mà điều này vừa lúc có lợi cho Bạch gia, Đường lão thực sự thưởng thức tâm tư kín đáo của cô gái.
"Sau này nhóc nhất định sẽ có thành tựu lớn." Đường lão giọng điệu sâu xa nói.
"Cảm ơn vì ngài đã coi trọng."
Tô Mộc bên này cùng Đường lão và Đường Tuyết trò chuyện, bên kia ba người Phác gia đang thấp thỏm thấy được, tức khắc hiểu được việc hôm nay đều do cô ở trong tối ra tay.
Lập tức cha Phác liền có cách.
"Mày giỏi lắm Bạch Cập!" Cha Phác tức giận quát lớn.
Hiện giờ ở Đường gia, ngoại trừ người Đường gia, Phác gia cùng với Tô Mộc, Bạch Mạn Tinh còn có Hàn Chí, mấy người còn lại đều ra về, cha Phác hét lớn làm mấy người còn lại ánh mắt liền tập trung trên người hắn.
"Bạch Cập mày giỏi lắm! Bạch gia thật là giỏi! Vì muốn ly gián quan hệ hai nhà Đường Phác chúng ta mà bày trí sự việc như vậy."
"Phác huynh sao nói như vậy?" Nhị gia ở một bên hỏi.
"Đường lão và mọi người không hiểu được, vị Bạch Mạn Tinh là chị của Bạch Cập, Bạch Mạn Tinh bởi vì đắc tội Bạch Cập cho nên bị đuổi khỏi Bạch gia, chúng tôi vì quan hệ bạn bè với Tiêu Nhi mới giữ Bạch Mạn Tinh ở lại, phu nhân nhà tôi nhìn đứa nhỏ này hợp mắt, mới để con bé ở Phác gia, ngày thường cùng phu nhân tôi làm bạn.
Không nghĩ tới hôm nay bị Bạch Cập dùng để hãm hại Tiêu Nhi!
Bạch Cập, không nên vì ân oán hai nhà chúng ta mà tổn thương Tuyết Nhi!"
Lời cha Phác nói ra đều nhằm vào Tô Mộc.
Nếu như không phải hoàn cảnh không đúng, Tô Mộc thật muốn nói một câu: Thật là một vở kịch hay.
_______________
Tối nay mị đẩy thêm 1 chương nữa nhoaa...
< Truyện chỉ được đăng duy nhất trên truyenwiki1.com của tieen2804. Mọi nơi khác đều là lấy cắp >