Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm - Chương 447: Ngươi quỳ xuống cho ta! 1 : truyenyy.mobi

Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 447: Ngươi quỳ xuống cho ta! 1




"Ta xem các ngươi ai dám!"

Lý chính xông tới, để đội tuần tra đứng thành một hàng, chặn ở cổng lớn.

Đội tuần tra mỗi ngày chỉ có mười người tuần tra, hiện tại xảy ra chuyện lớn, người trong đội đều tụ tập lại đây, một lát sau đã có hơn trăm người đứng ở trong sân, còn có mấy người đang bận xây tường bên cạnh cũng chạy sang bên này, đứng cùng một chỗ, giằng co với người của Tào gia.

Từ bà tử tức đến nghẹn thở: "Các ngươi nghe nói qua Tào gia chưa, Tào gia ở bến tàu trấn Hà Khẩu, nếu ai dám đối đầu với Tào gia thì chính là tự đi vào đường cùng, ta nói lại lần nữa, cút đi!"

Mọi người nhất thời sửng sốt, bọn họ có thời gian rảnh rỗi sẽ đi lên trấn làm việc nặng, công việc ở bến tàu về cơ bản đều là của Tào gia nên đương nhiên bọn họ biết Tào gia là ai. Mà cứ cho là biết thì bọn họ cũng không có ý định tránh ra, vẫn như cũ đứng thành một hàng chặn trước cửa như một bức tường thành.

Người ở hai phe tiếp tục giằng co, không khí đột nhiên an tĩnh lại.

Tào Oánh Oánh đang ở phía sau sân nhà cho dê con ăn, nàng càng ngày càng thích hai chú dê con này, hy vọng chúng nó mau mau lớn lên.

Nàng nghe được ở sân trước có động tĩnh, cho dê con ăn xong liền muốn đi ra xem có chuyện gì đang xảy ra.

Lúc này Triệu Nhị Cẩu phi nhanh vào nói: "Người của Tào gia tới!"

"Cái gì?" Tào Oánh Oánh vui mừng tột độ, vội vàng lau tay, "Có phải là cha đến đón ta về nhà hay không, thật tốt quá!"

Nàng nâng chân muốn đi ra ngoài.

Triệu Nhị Cẩu liền tóm lấy nàng: "Không phải cha ngươi, là Từ bà tử bên người Tào phu nhân." Tào Oánh Oánh ngây người.

Nàng đợi hơn nửa tháng, mỗi ngày đều đợi cha tới đón nàng, ngày ngày ngóng trông, không nghĩ tới người đến lại là bà tử tâm phúc của mẹ kế.

Nàng mím môi, nhưng vẫn nâng bước ra ngoài.

Triệu Nhị Cẩu che trước người nàng: "Hẳn là tới bắt ngươi về, cha ngươi còn chưa trở lại, ngươi trở lại Tào gia chẳng phải là bị ép gả chồng tiếp hay sao?"

Hắn lôi kéo ống tay áo của nàng, đưa nàng đi đến cửa sau, đẩy cửa ra nói, "Ngươi sang nhà a nãi ta trốn một lúc đi."

Tào Oánh Oánh đứng yên không nhúc nhích: "Người Tào gia có thể tìm được thôn Đại Hà, vậy nhất định là đã biết ta ở chỗ này, nếu ta trốn đi, bọn họ làm khó dễ nhà các ngươi thì phải làm sao bây giờ, ta ở chỗ này có thể trải qua một tháng an bình đã xem như may mắn, ta không thể tiếp tục trốn tránh."

Triệu Nhị Cẩu nhéo nhéo ấn đường: "Ngươi như thế nào lại nghe không hiểu lời ta nói vậy, ngươi lúc này đi ra ngoài chính là dê vào miệng cọp có hiểu không? Toàn thôn chúng ta nhiều người như vậy, không có khả năng không bảo vệ được một tiểu cô nương, được rồi, ngươi cứ trốn trước đi! Ta đi ra ngoài xem tình hình!"

Hắn xoay người đi về phía trước, đồng thời đóng lại cửa gỗ thông đến sân sau.

Phía trước sân, sau một thời gian yên tĩnh, giọng nói của Từ bà tử càng thêm lạnh lùng: "Ta nói lại lần nữa, Triệu Trình thị của thôn Đại Hà bị nghi ngờ có liên quan đến việc lừa bán Tào gia đại tiểu thư, đã cấu thành tội phạm, Tào gia hôm nay đến đây là thay thế quan phủ đi bắt phạm nhân, ai dám ngăn cản, chính là đồng phạm, toàn bộ đều bị giải đến đại lao!"

Thôn hộ bình thường nào đã gặp qua chuyện như vậy bao giờ, một đám đều bị dọa sợ.

Hơn nữa tất cả mọi người đều biết, không lâu trước đây trong nhà Trình Loan Loan quả thật có thêm một tiểu cô nương, trong từng cái giơ tay nhấc chân đều có khí chất của tiểu thư khuê các, thêu khăn đặc biệt đẹp, bọn họ ban đầu còn tưởng rằng là người Trình gia dạy ra khuê nữ tốt, hiện giờ nghĩ đến, sợ là không đơn giản như vậy.

Thấy trên mặt thôn dân đã lộ vẻ nghi ngờ, Từ bà tử không ngừng cố gắng.

Lúc này, Trình Loan Loan đi vào giữa đám người, thanh âm lạnh lùng: "Tào gia các ngươi chỉ là thương hộ, lấy đâu ra tư cách đại diện quan phủ tới bắt người, mặc kệ là Phó huyện lệnh của trấn Hà Khẩu hay Thẩm huyện lệnh của trấn Bình An đều không có khả năng để cho một thương hộ thay thế nha sai đi bắt phạm nhân, ta đây có phải nên kết luận người Tào gia các ngươi mượn tên tuổi quan phủ, giả mạo mệnh quan triều đình, tróc nã bá tánh vô tội hay không. Đây chính là tội chết!"

Đôi mắt Từ bà tử trợn tròn, phụ nhân này đúng là nhanh mồm dẻo miệng, thật khó chơi!

Nếu nói không được, vậy đừng trách bà ta mạnh bạo.

Số thuế mỗi năm Tào gia nộp lên chiếm một phần ba tổng số thuế của trấn Hà Khẩu, Phó huyện lệnh thấy lão gia nhà bọn họ đều phải nhường ba phần lễ, cái gì là giả mạo mệnh quan triều đình, cái gì là tử tội, tội danh này Tào gia căn bản không đặt vào trong mắt.

1

Còn nữa, một thôn phụ nho nhỏ, còn muốn đến quan phủ kiện Tào gia, chuyện này có khả năng sao, huyện lệnh đại nhân sẽ nghe lời nói một phía của thôn phụ này sao?

Chuyện này đương nhiên không có khả năng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.