Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Xin Trả Cặp Sách Lại Cho Tôi - Chương 42 : truyenyy.mobi

Xin Trả Cặp Sách Lại Cho Tôi

Chương 42




Quý Khoan tìm được Tần Gia Niên ở chỗ tháp canh.

Cô đứng trên đỉnh tháp hóng gió, không ngừng lau nước mắt trên mặt.

Quý Khoan đi đến chắn gió biển lạnh lẽo đang thổi vào người cô, lẳng lặng chờ cô.

Một lúc sau anh dịu dàng nói: “Được rồi, khóc đỏ cả mắt rồi này.”

Tần Gia Niên ngẩng đầu nhìn anh, hít hít mũi, trên chóp mũi của cô cũng đã đỏ hoe, giống như một con búp bê đang ấm ức chịu đựng.

Quý Khoan nắm chặc bàn tay mình lại, nhịn xuống sự xúc động muốn tiến đến ôm cô.

Anh ho nhẹ một tiếng nói: “Em biết mà, anh không giỏi khuyên người khác, em nói đi, anh phải làm thế nào em mới có thể ngừng khóc đây?”

Tần Gia Niên liếc anh một cái, nhỏ giọng lầm bầm: “Không cần anh khuyên đâu, anh chạy tới đây làm gì chứ?”

Quý Khoan không được tự nhiên quay mặt đi chỗ khác, nhìn mặt biển mênh mông ở xa xa nói: “Anh không khống chế được bản thân mình, anh không thể chịu được khi thấy em khóc.”

Tim Tần Gia Niên bỗng đập nhanh hơn, phảng phất như có dòng nước ấm dang từ từ chảy ra, cô cúi đầu nhìn mũi chân mình, lo lắng cọ cọ mũi giày.

Quý Khoan quay đầu lại nhìn hành động đáng yêu này của cô nói: “Vừa rồi thật sự xin lỗi em, anh không nên hỏi em câu hỏi đó trước mặt nhiều người như vậy..anh… có hơi kích động.”

Tần Gia Niên bỗng nhiên ngẩng phắt đầu nhìn anh, quật cường hỏi: “Tại sao anh lại hỏi như vậy?”

Đầu tiên Quý Khoan hơi ngẩng người, sau đó như đầu hàng cô cười cười, vẻ mặt đầy cưng chiều nói: “Bị ba của em chọc tức, thật xin lỗi.”

Trong lòng Tần Gia Niên chợt ngọt ngào vô cùng, cô cố nén cười, nghiêng đầu đi không thèm nhìn anh nữa.

Ở nơi xa xa từng con sóng vỗ vào đá ngầm, đợt sau cao hơn đợt trước. Trên bãi biển người đến người đi, có người chạy đuổi lẫn nhau, cười đùa vui vẻ.

Tần Gia Niên bỗng nghĩ đến điều gì, cô kinh ngạc nhìn chân Quý Khoan, hỏi: “Chân của anh…”

Mặt Quý Khoan đỏ lên, khó khăn giải thích: “À…có lúc có thể tự đi được..”

Tần Gia Niên nửa tin nửa ngờ nhìn anh, không nhịn được hỏi: “Tại sao chân anh lại như vậy?”

Quý Khoan nhẹ cười nói: “Tai nạn xe.”

Tần Gia Niên không thể tưởng tượng nổi mở to hai mắt, cả nửa ngày cũng không nói nên lời.

Cô muốn hỏi anh xảy ra tai nạn xe khi nào, lại muốn hỏi anh vì sao không nói một câu đã vội vàng xuất ngoại đi học…

Cô có rất nhiều câu hỏi, nhưng đều bị chặn lại ở trong miệng.

Quý Khoan cười trấn an cô, nói: “Không sau đâu, đều đã qua hết rồi.”

Anh không hề muốn Tần Gia Niên biết những chuyện kia, vì anh sợ cô lo lắng, cũng là sợ cô tự trách.

Anh rất hài lòng với cuộc sống bây giờ, anh đã có thể hoàn hảo không tổn hao gì đứng trước mặt cô cũng như đang cố gắng đoạt cô về.

Tần Gia Niên tiến lên một bước, duỗi tay ra muốn nắm vạt áo của anh.

Lúc này điện thoại của Quý Khoan chợt vang lên.

Tần Gia Niên thu tay lại, lặng lẽ lui về chỗ cũ.

Quý Khoan bắt máy, giọng nói của Trương Lương truyền đến: “Quý công, cháu chạy đi đâu vậy? Chiều này chúng ta có cuộc họp trong tiểu viện, cậu có thể đến không?”

Quý Khoan: “Có thể đến ạ, mấy giờ họp?”

Trương Lương: “Hai giờ chiều.”

Quý Khoan: “Vâng.”

Quý Khoan không tránh Tần Gia Niên để nghe máy nên Tần Gia Niên nghe rất rõ.

Tần Gia Niên nhìn điện thoại của anh, rồi cười nói: “Đi thôi, thời gian sắp không còn kịp nữa rồi.”

Quý Khoan gật đầu một cái, dặn dò cô: “Quay về nói chuyện thật tốt với ba của em đi.”

Tần Gia Niên đồng ý: “Vâng.”

Hai người cùng nhau đi xuống, Quý Khoan nghĩ, với tính tình của Tần Gia Niên sợ là một mình Tần Gia Niên không giải quyết được gì, trong chuyện này anh cần phải ra mặt mới được.

Quý Khoan quay lại tiểu viện, tổ công tác và Giang Trình Dương đã ngồi chờ trong phòng khách.

Trương Lương thấy Quý Khoan đến thì vô cùng bất ngờ hỏi: “Quý công, chân của cháu đã khỏe rồi sao??”

Quý Khoan dùng câu trả lời đã nói với Tần Gia Niên để nói lại cho ông ấy nghe: “Vâng, cháu luôn tập trị liệu phục hồi chức năng, có lúc có thể tự mình đi tới đi lui được.”

Mặt mọi người đều hiện lên sự vui vẻ.

Trương Lương kéo một cái ghế ra nói: “Vậy thì tốt vậy thì tốt, nào tới đây, chúng ta tổng hợp lại công việc dạo gần đây.”

Giáo sư Mạnh trình bày việc trồng cây giống cho mọi người nghe, tiến độ kế hoạch vô cùng tốt đẹp, nếu không có gì bất ngờ có thể khống chế độ xói mòn của đất được rồi.

Trương Lương gật đầu nói: “Cũng may vấn đề xói mòn đất có tiến triển thuận lợi. Nhưng mà vấn đề về nước biển thì có hơi phức tạp.”

Ông ấy nhìn Giang Trình Dương nói: “Trình Dương, cháu mau nói tình hình đi.”

Giang Trình Dương mở bản ghi chép ra, nói sơ lược với mọi người: “Vấn đề chủ yếu về biển ở đảo Lư là lượng hải sản chết vô cùng lớn. Rất nhiều tôm cua ở đảo Lư lấy rong biển làm thức ăn, mấy năm trước có nhiều thương lái đến đảo Lư đánh bắt tôm cua quá mức giới hạn, điều này khiến cho rong biển phát triển tràn lan, chất lượng nước thấp xuống, dẫn đến cái chết của số lượng lớn thủy hải sản.”

Anh ta ngẩng đầu lên khỏi laptop, nói tiếp: “Nhưng mấy năm nay ở đảo Lư cũng thả về biển không ít tôm cua, ấy mà tình trạng rong biển phát triển tràn lan vẫn không giải quyết được.”

Mọi người trố mắt nhìn nhau, một lúc cũng không đưa ra được phương án giải quyết.

Quý Khoan hỏi: “Trước kia ngoại trừ đánh bắt số lượng lớn tôm cua còn đánh bắt các loài thủy hải sản khác nữa sao?”

Giang Trình Dương suy nghĩ một chút rồi nói: “Cá quế*, cá quế ở đảo Lư cũng được rất nhiều thương lái thu mua.”

(Cá quế thực tế nó là cá nước ngọt, nhưng trong bản raw tác giả đã ghi như thế nên mình không thể làm gì hơn là edit theo bản gốc. Đây là tên tiếng Trung của loài cá này 鳜鱼)

Giáo sư Mạnh nói: “Cá quế hẳn không phải là nguyên nhân trực tiếp gây ra tình trạng rong biển phát triển tràn lan, trước kia cũng không có ghi chép về sự ảnh hưởng của cá quế với rong biển.”

Mọi người không nói gì thêm nữa, trong phòng khách rơi vào trạng thái yên tĩnh.

Trương Lương thở dài rồi hỏi Giang Trình Dương: “Ở đâu có dụng cụ lặn biển vậy?”

Giang Trình Dương kịp thời phản ứng lại, “Chú muốn lặn biển sao?”

Trương Lương gật đầu, “Chúng ta cứ phân tích thế này căn bản không tìm được nguyên nhân thực sự, chú muốn lặn xuống xem một chút.”

Giang Trình Dương nói: “Dụng cụ lặn chúng cháu đều có, nhưng mà lặn biển rất nguy hiểm, chúng ta có nên nghĩ một biện pháp khác không?”

Trương Lương phất phất tay nói: “Cứ quyết định như vậy đi, ngày mai cháu giúp chú mang dụng cụ lặn tới là được.”

Xế chiều ngày hôm sau, Trương Lương chuẩn bị xuống biển điều tra.

Các thành viên tổ công tác cũng đến bến tàu chờ, Giang Trình Dương và Tần Gia Niên cũng đến.

Tần Gia Niên gọi A Nam đến xuống biển cùng Trương Lương, còn chuẩn bị một chiếc thuyền máy.

Người lái thuyền máy chính là người dân trên đảo gọi là tiểu Hắc, Trương Lương và A Nam sau khi chuẩn bị tốt mọi thứ thì lên thuyền.

Tiểu Hắc cho thuyền chạy ra biển, chỉ chốc lát sau, thuyền máy đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Quý Khoan hỏi Tần Gia Niên: “A Nam thường hay lặn biển sao?”

Tần Gia Niên nói: “Trước kia thường xuyên lặn lắm, nhưng từ khi nước biển bị ô nhiễm nghiêm trọng vào mấy năm trước thì mọi người cũng không xuống nước nữa.”

Quý Khoan cắn môi dưới, trên mặt đầy lo lắng.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, trong nháy mắt đã trôi qua một tiếng đồng hồ, ánh nắng buổi chiều chiếu lên mặt biển rộng lớn.

Giang Trình Dương đứng lên, đi đến bên người Quý Khoan nói: “Phải mau gọi bọn họ về, thủy triều sắp lớn rồi.”

Tần Gia Niên cũng bắt đầu lo lắng, “A Nam chắc chắn phải hiểu rõ, để em gọi điện cho tiểu Hắc hỏi xem sao.”

Cô gọi cho tiểu Hắc, đại khái tín hiệu bên kia không mấy tốt nên gọi một lúc lâu vẫn không ai bắt máy.

Quý Khoan đứng ngồi không yên, anh hỏi Giang Trình Dương: “Còn trang bị lặn biển nào khác không?”

Giang Trình Dương gật đầu nói: “Có, nhưng không thể để anh xuống được, quá nguy hiểm, có đi cũng phải là tôi đi.”

Quý Khoan không muốn tranh cãi với anh ta vào lúc này, chỉ nói: “Mau đi lấy ra đây trước đi.”

Giang Trình Dương mang dụng cụ lặn biển còn dư lại ra, lại gọi tới một chiếc thuyền máy.

Quý Khoan không nói hai lời đem trang bị đeo vào, Giang Trình Dương ngăn anh lại nói: “Đã nói không thể để anh đi được, anh không quen thuộc hoàn cảnh nơi đây, để tôi đi tìm bọn họ.”

Quý Khoan: “Cậu không phải là nhân viện chuyên nghiệp, không quen thuộc công tác cứu viện ở biển, tôi không có thời gian nói nhiều với cậu nữa, mau buông tay ra đi!”

Giang Trình Dương đành buông tay, anh ta cũng nhanh chóng đeo trang bị vào, “Tôi đi với anh.”

Quý Khoan nhìn anh ta một cái, cười thầm trong lòng, đúng là một tên nhóc không chịu thua cái gì, đúng là quá tốt bụng.

Tần Gia Niên nhìn hai người họ đeo trang bị vào, hốc mắt cũng đỏ cả lên, cô leo lên thuyền máy nói: “Em láy thuyền chở hai người, đi thôi.”

Ba người leo lên thuyền máy, nhanh chóng lái về hướng mà tiểu Hắc đã đi.

Tần Gia Niên dừng thuyền máy cạnh thuyền tiểu Hắc, hỏi anh ta: “Bọn họ đâu?”

Tiểu hắc nói với cô xuyên qua gió biển: “Hai người họ có lên một lần, lại lặn xuống nữa, đến giờ vẫn chưa lên.”

Quý Khoan và Giang Trình Dương nhìn nhau một cái sau đó nhảy vào trong biển.

Tần Gia Niên đứng trên thuyền máy, dưới chân cô là đại dương mênh mông vô tận, thời gian từng giây từng phút trôi qua, cô cảm thấy máu mình cũng sắp đông lại.

Trời tối đi, nước biển cũng dần dâng lên cao.

Tần Gia Niên và tiểu Hắc bị dòng thủy triều làm cho lắc lư, dần dần lệch xa vị trí vừa rồi.

Lòng bàn tay Tần Gia Niên đều đổ mồ hôi lạnh, cô đứng yên bên thuyền máy, luôn nhìn dưới đáy biển.

Lại một lúc sau, tiểu Hắc đứng trên thuyền máy lắc lư cách đó không xa hô lên: “Đã lên rồi đã lên rồi!”

Tần Gia Niên nhìn về phía đó, mấy người mặc đồ lặn đang leo lên thuyền.

Tần Gia Niên mở cần ga chạy về phía đó đón họ.

Giang Trình Dương và A Nam lên thuyền máy của Tần Gia Niên, Quý Khoan dưới sự giúp đỡ của tiểu Hắc đỡ Trương Lương đang hôn mê lên thuyền.

Anh nhanh nhẹn cởi đồ lặn ra, rồi tiến hành sơ cứu cho Trương Lương.

Mấy người họ lập tức quay về bến tàu, Trương Lương được đưa lên bờ nhưng vẫn hôn mê như cũ, Tần Gia Niên gọi một chiếc xe chở ông ấy đến bệnh viện.

Trên đường đi, Tần Gia Niên hỏi A Nam rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

A Nam nói lần đầu xuống nước không phát hiện ra gì, vì vậy Trương Lương quyết định lặn sâu hơn nữa, không ngờ A Nam lại bị cá mập con tấn công, anh ta không ngừng tránh né cá mập con, cuối cùng lại bị lạc với Trương Lương. Cho đến khi Giang Trình Dương và Quý Khoan lặn xuống, ba người tìm một lúc mới phát hiện Trương Lương bị vướng phải sau đá ngầm, khi đó ông ấy đã ngất đi.

Bệnh viện cấp cứu cho Trương Lương Quý Khoan bảo tiểu Thiên dẫn giáo sư Mạnh và Kỳ Kỳ quay về còn anh ở lại chăm sóc cho Trương Lương.

Tần Gia Niên và mấy người khác đi trả thuyền và trang bị lặn.

Lúc nửa đêm Trương Lương bắt đầu lên cơn sốt, Quý Khoan gọi bác sĩ đến, bác sĩ nói Trương Lương bị chìm trong nước đẫn đến phổi bị tràn nước, họ bắt đầu truyền nước biển cho ông ấy.

Quý Khoan mỏi mệt tựa vào ghế, nhìn chằm chằm vào bình nước.

Cửa phòng chợt bị đẩy ra, Tần Gia Niên xách theo một hộp giữ ấm đi vào.

Cô đi đến trước mặt Quý Khoan nhỏ giọng nói: “Ăn chút gì đi.”

Tần Gia Niên mang đến một túi nhỏ hoành thánh, Quý Khoan mở hộp giữ nhiệt ra, ăn như hổ đói hết cả hộp.

Sắc mặt của anh trắng bệch, môi cũng không có màu sắc gì, Tần Gia Niên có hơi lo lắng hỏi: “Có phải anh cảm thấy không thoải mái hay không, anh đi ngủ một lúc đi, em trông chừng ông ấy cho.”

Quý Khoan ăn xong miếng hoành thánh cuối cùng, đậy hộp giữa nhiệt lại nói: “Không cần đâu, em chờ anh một chút, anh gọi y tá đến trông, rồi anh đưa em về.”

Tần Gia Niên đứng dậy ngăn anh lại, “Em đến giúp đỡ chứ không phải đến làm qua loa.”

Quý Khoan nhìn cô rồi cười.

Hai người ngồi trong căn phòng nhỏ yên tĩnh, trò chuyện để giết thời gian.

Tần Gia Niên hỏi: “Chủ nhiệm trương vẫn chưa tỉnh sao.”

Quý Khoan thở dài, ừ một tiếng, còn nói thêm: “Bác sĩ nói phổi bị tràn nước, nếu ngày mai vẫn còn hôn mê phải chuyển đi Nam Uyển.”

Tần Gia Niên an ủi anh, “Yên tâm đi, trước kia đảo Lư cũng có người bị chìm, nhưng không có chuyện gì cả, rất nhanh sẽ tỉnh lại, chủ nhiệm Trương trẻ tuổi như vây chắc chắn không có việc gì.”

Quý Khoan khẽ cong khóe miệng, miễn cưỡng cười cười.

Tần Gia Niên lại hỏi: “Các anh..công viêc của các anh luôn nguy hiểm như vậy sao?”

Quý Khoan nhìn cô, gật đầu nói: “Chuyện đuối nước này là chuyện bình thường như cơm bữa, có lúc phải làm việc trong rừng rậm, đều có thể gặp phải chó sói hay hổ báo, hôm nay vui vẻ làm thí nghiệm ngày mai có thể làm mồi cho hổ. Còn cả việc xuống lòng đất hay đi đến nơi băng tuyết làm khảo sát, gặp phải cái gì cũng khó mà nói trước được.”

Tần Gia Niên nói: “Em cứ nghĩ là trang thiết thiết bị và đồ cứu viện của các anh sẽ rất đầy đủ, ít nhất sẽ bảo đảm được tính mạng.”

Quý Khoan cười cười, “Phần lớn mọi người đều nghĩ là như vậy, nhưng trang thiết bị cũng có hạn, nơi cần làm công tác bảo vệ môi trường thường có điều kiện rất tệ.”

Anh nhìn Trương Lương rồi hất cằm chỉ ông ấy: “Giống như chuyện xảy ra với lão Trương này, vốn xuống nước cần có tàu ngầm nhưng điều kiện ở đây có hạn, ở đâu ra tàu ngầm cho bọn anh dùng, đại đa số lúc này bọn anh đều dùng tính mạng của mình để mạo hiểm một lần.”

Anh nói rất dễ dàng nhưng Tần Gia Niên nghe vào thì tim như bị ai đó cấm một con dao.

Cô nghẹn ngào hỏi anh: “Tại sao anh phải đối sang học ngành này?”

Tại sao à?

Quý Khoan nhìn ngọn đèn trắng bạc trên đỉnh đầu, chậm rãi mở miệng, “Vì ước mơ.”

Anh mơ ước được nhìn thấy cô gái mà mình yêu thương được sống bình an và vui vẻ, mọi mong ước của cô đều được toại nguyện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.