Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ - Chương 892 : truyenyy.mobi

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 892




CHƯƠNG 892: ĐỨA TRẺ HỔ ĐẦU

Tần Châu không muốn đi vào, chỉ muốn đến ngồi trong quán trà đối diện, nhìn người ra vào phủ.

Cho nên nàng ta nói: “Ngươi xem người ta nhiều bệnh nhân như vậy thì đã biết vị đại phu này y thuật rất cao minh, ta thấy chúng ta không nên đi vào.”

Thật ra Nhu Dao cũng đã nửa đường bỏ cuộc, chủ yếu là chính nàng ta tự biết y thuật của mình, mình còn không cao minh mà còn đi chỉ bảo người ta, lúc ấy đến chỉ là vì đơn thuốc bị sửa đổi nên có chút tức giận, bây giờ nhìn người ta quả thực là có mấy phần tài năng cũng liền không có ý định đi vào.

Tần Châu vừa nói như vậy nàng ta lại đúng lúc có thang đi xuống, nói: “Vậy thì thôi, lần sau lại đến đi, hôm nay nhiều bệnh nhân, nói hắn ta ngay trước mặt bệnh nhân cũng không tốt.”

A Cảnh biết nàng ta, nghe nàng ta nói như vậy liền cười nói: “Cũng đều đã tới hay là chúng ta vào xem, nhân tiện nhờ A Ngữ đại phu kia bắt mạch cho nàng.”

“Cũng được.” Nhu Dao rất muốn mở mang kiến thức một chút, nếu như không phải để nàng ta đi trêu chọc thì vào xem một chút càng hợp ý nàng ta.

Tần Châu nói: “Vậy các ngươi đi vào đi, ta đến quán trà bên cạnh ngồi một chút.”

“Được.” Nhu Dao kéo A Cảnh đi vào.

Bảo Nguyên Đường có mấy vị đại phu, trước mỗi một vị đại phu đều có người xếp hàng chờ và Nhu Dao không biết vị nào là A Ngữ đại phu.

Sau khi liếc nhìn, A Cảnh liền hỏi một người bệnh nhân bên cạnh: “A Ngữ đại phu ở đâu?”

Bệnh nhân kia nhìn hắn ta, biết hắn ta là người nơi khác liền nói: “Bình thường buổi tối A Ngữ đại phu mới đến ngồi xem bệnh.”

“Tối nay vẫn có đại phu ngồi xem bệnh?” Nhu Dao giật mình, bình thường đại phu ở y quán buổi tối đều đóng cửa, để lại dược đồng hoặc là người học nghề ở trong tiệm, đề phòng ban đêm có người bốc thuốc.

Về phần đại phu, trừ khi là có bệnh bộc phát nặng thì mới đến y quán, nếu không muốn tìm cũng chỉ có thể đến nhà đại phu mời với số tiền lớn, tiền xem bệnh đối với bệnh bộc phát nặng so với lúc đang ngồi ở tiệm đắt hơn gấp bội.

“Đúng vậy, A Ngữ đại phu chính là buổi tối ngồi xem bệnh.”

Nếu A Ngữ đại phu không ở thì A Cảnh và Nhu Dao liền không xem, đi đến quán trà tìm Tần Châu.

Hai người vừa ra cửa thì gặp một đứa bé khoảng một hai tuổi loạng chà loạng choạng đi tới, đứa bé kia dáng dấp trông rất đẹp mắt, làn da trắng trắng mềm mềm, mắt to, lông mi dài mảnh giống một chiếc quạt, hắn nắm chặt nắm đấm mập mạp, đi rất chăm chú.

Sau lưng đứa trẻ này cũng không có người đi theo, Nhu Dao liếc nhìn xung quanh liền hỏi: “Hài nhi này, nương ngươi đâu?”

Đứa bé kia cũng không sợ người lạ, ngẩng đầu nhìn Nhu Dao, lắc đầu: “Nương không biết.”

Đi đường không quá trôi chảy nhưng nói chuyện lại rất rõ ràng.

Nhu Dao sinh lòng yêu mến liền nói: “Tự ngươi đi ra?”

“Tìm nương.” Đứa bé kia lại nói.

Nhu Dao nhìn dòng người qua lại, quả thật không thấy có ai tới dắt con thì liền nghĩ đến người mẹ nào sơ ý chủ quan đưa con theo ra đường mà lại lạc mất con rồi.

“Không được, phải tìm được mẹ hắn mới được.” Nhu Dao nói với A Cảnh: “Ở đây người đến người đi, còn có xe ngựa, đứa nhỏ này nếu chạy ở trên đường cái thì dễ bị thương, vả lại nếu có bọn buôn người nhìn thấy động lòng xấu xa thì đứa nhỏ này liền thảm rồi.”

Nói xong nàng ta ôm lấy đứa trẻ kia và hỏi: “Mẹ ở đâu ngươi biết không?”

Đứa trẻ chỉ về phía sau: “Nương ở kia.”

Nhu Dao nói: “Vậy thì tốt, a di dẫn ngươi đi tìm nương.”

Đứa trẻ cũng không làm loạn, cánh tay nhỏ mập mạp cuốn lấy cổ Nhu Dao, Nhu Dao cười nói: “Ngươi tên tiểu tử mập mạp này, thật là nặng.”

A Cảnh nghe vậy thì nói: “Để ta bế.”

Đứa trẻ kia lại không đồng ý, đầu lắc một cái liền nằm trên vai Nhu Dao: “Không muốn thúc thúc râu ria.”

Nhu Dao cười ha ha: “Được, chúng ta chê thúc thúc râu ria.”

A Cảnh sờ lên cằm, hắn ta đâu có râu ria gì chứ? Chẳng qua là mấy ngày nay đi trên đường không cạo thôi, với lại cũng chỉ là mọc ra rất ngắn, không dọa người chút nào.

Đứa nhỏ này chính là không can đảm.

Nhu Dao bế hắn đi, hỏi: “Ngươi tên là gì?”

“Hổ Đầu!”

“Hổ Đầu? Cái tên này rất oai phong.” Nhu Dao đặc biệt thích giọng hắn khi nói chuyện, bi ba bi bô nhưng lời nói lại rõ ràng.

A Cảnh đi theo hai người họ, trong lòng cực kì tức giận, tiểu tử này còn giày vò vợ hắn ta, hôm qua vừa mới uống thuốc xong.

Nhưng thấy Nhu Dao vui mừng như vậy hắn ta cũng chỉ có thể nuông chiều tiểu tử kia một hồi.

Đi dạo một khắc đồng hồ vẫn không thấy mẹ Hổ Đầu, Nhu Dao cũng thực sự là bế không nổi nữa, chỉ có thể đưa đến quán trà gặp Tần Châu trước, lát nữa tìm mẹ hắn tiếp.

Một người mẹ sơ ý chủ quan như vậy cũng nên để nàng ta lo lắng sốt ruột.

Tần Châu ngồi xuống vừa uống một ly trà thì thấy Nhu Dao bế một đứa trẻ tới.

“Ơ, các ngươi bắt cóc đứa bé ở đâu vậy?” Tần Châu cười hỏi.

Nhu Dao bế đứa trẻ ngồi xuống, “Người ta làm lạc, tìm một hồi không tìm được mẹ hắn đành phải bế tới đây trước.”

Tần Châu nhìn đứa bé kia, chỉ thấy hắn mày rậm mắt to, nhìn rất đẹp, nhưng nàng ta vẫn luôn không quá ưa thích trẻ con cho nên cũng không muốn đi tới ôm.

Ngược lại đứa bé kia thấy Tần Châu thì không biết như thế nào lại đưa tay muốn nàng ta bế: “Nương bế.”

Tần Châu mặc nam trang, khí thế võ tướng còn chưa thu lại, cho nên người bình thường nhìn nàng ta cũng sẽ không cảm thấy nàng ta là nữ tử.

Đứa trẻ một hai tuổi này liếc mắt một cái liền nhìn ra.

Tần Châu kinh ngạc nhìn hắn: “Nương?”

Nhu Dao cười nói: “Hài tử nha, gọi ai là nương vậy?”

Tần Châu nhìn mặt mũi của hắn luôn cảm thấy có chút quen thuộc.

“Các ngươi có cảm thấy đứa nhỏ này có điểm giống với Mộ Dung Khanh không?” Tần Châu hỏi.

Nhu Dao kêu một tiếng, kéo khuôn mặt trong nhỏ của hắn nhìn cẩn thận: “Ôi, ngươi đừng nói, thật sự là có ba phần giống như thế đó.”

Nàng ta quay đầu đi nhìn A Cảnh: “Chàng xem, có phải rất giống hay không?”

A Cảnh nhìn kỹ một chút, nói: “Không lắm giống, ngược lại là có điểm giống Vương phi, không, quả thật là với Vương phi giống nhau như đúc.”

Nhu Dao cười mắng: “Ngươi chỗ nào nhìn ra với Thương Mai giống nhau như đúc?”

“Trên tai hắn có nốt ruồi son, trên vành tai Vương phi không phải có một nốt ruồi son nho nhỏ sao? Vị trí giống nhau như đúc.” A Cảnh nói, đương nhiên nếu bàn về dáng vẻ thì cũng không giống.

Tần Châu vội vàng nhìn sang, quả thật thấy trên vành tai Hổ Đầu có một nốt ruồi son nho nhỏ.

“Sao chàng biết trên vành tai Thương Mai có nốt ruồi son?” Nhu Dao hỏi, nàng ta còn không để ý đến.

“Đúng vậy!” Tần Châu cũng hỏi, có thể thấy được Tần Châu cũng không để ý đến.

A Cảnh trợn to mắt: “Các ngươi đều không nhìn thấy sao? Một nốt ruồi son lớn như vậy.”

Nhu Dao nhìn nốt ruồi son của Hổ Đầu: “Quả thực rất lớn, có một nốt lớn như hạt gạo.”

Vành tai Thương Mai đúng là có nốt ruồi son, nhưng nhỏ hơn so với Hổ Đầu, khả năng quan sát của A Cảnh thật lợi hại.

Lúc Tần Châu nhìn Thương Mai chưa từng nhìn chỗ khác của cô, đều là nhìn đôi mắt và khuôn mặt cô, đương nhiên không để ý đến.

Về phần Nhu Dao, bất cẩn, cho dù thỉnh thoảng gặp cũng sẽ không nhớ ở trong lòng.

“Nương bế!” Hổ Đầu vẫn lăn qua lăn lại muốn Tần Châu bế.

Bởi vì hắn và Thương Mai có một nốt ruồi giống nhau như đúc nên Tần Châu cũng sinh lòng hảo cảm, đưa tay qua ôm hắn.

Thân thể nho nhỏ kia mập mạp, hai tay quấn một cái liền cuốn chặt cổ Tần Châu, khuôn mặt béo múp míp cũng áp vào Tần Châu, trong lòng Tần Châu bỗng chốc dâng lên một tình cảm kì lạ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.