Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ - Chương 874 : truyenyy.mobi

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 874




CHƯƠNG 874: MỘ DUNG KHANH CUỐI CÙNG CŨNG LÀM PHẢN

Mộ Dung Khanh biết A Man có thai, hơi bất ngờ: “Thật sao? Vậy đúng là chuyện vui rồi.”

Thương Mai nhìn hắn chau mày, có lẽ dược liệu để trị dịch bệnh ở Giang Đông vẫn chưa có manh mối gì, liền an ủi nói: “Người đừng quá lo lắng, sẽ mua được dược liệu thôi.”

Mộ Dung Khanh xoa xoa hàng mày: “Đã phát tán tin tức ra rồi, nhưng mà, đây là một kế hoạch được mưu tính từ trước, ông ta đã học chiêu đó của Sở Kính.”

Học đi đôi với hành, đúng là hoàng đế tốt!

Nếu như vậy, nguyện vọng xây dựng cục Huệ Dân của nhân dân, sẽ bị dịch bệnh không có thuốc để trị mà sụp đổ.

Kế hoạch y bảo, cũng phải bắt buộc tạm dừng, công lao của Mộ Dung Khanh, cũng không còn sót lại chút gì, thậm chí, còn phải bởi vì chuyện này mà bị chửi rủa.

Mộ Dung Khanh nhẹ nhàng nói: “Bách tính là giới hạn của bổn vương, ông ta đã chạm vào giới hạn của bổn vương.”

Thương Mai giật mình: “Người muốn làm gì?”

“Không sao, ông ta bây giờ đã khỏi, nàng không cần phải vào cung trị bệnh cho ông ta.” Mộ Dung Khanh mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng trong nụ cười đó có vài phần nham hiểm.

Thương Mai nhìn hắn, không hỏi nữa, chỉ trả lời: “Ừm, ta biết rồi.”

Bây giờ hắn muốn làm gì, cô cũng không phản đối.

Đại phu Ôn Yến đã tiến hành điều trị cho Tôn Phương Nhi, Tôn Phương Nhi sẽ khỏi thôi, cô cũng không có gì phải lo lắng.

Hồ Hạnh Nhi ủ rũ nói cho Thương Mai nghe, đã hỏi hết mấy tiệm thuốc lớn, đều nói không có thuốc trị dịch bệnh.

Bên phía Hồ Hạnh Nhi không tìm thấy, Dạ Vương ngược lại có tin tức tốt.

Có một vị thương nhân Miêu Cương vừa may có một số lượng lớn thuốc trị dịch bệnh, ông ta sẵn sàng quyên góp, nhưng mà, ông ta có một điều kiện, đó chính là Nhiếp Chính vương phi đi trị bệnh cho mẹ ông ta.

Trị bệnh thì không vấn đề gì, vấn đề ở chỗ địa điểm, đó là vùng Miêu Cương đó.

Miêu Cương là một nơi nổi tiếng vì nuôi cổ, hơi khác so với Miêu Cương trên lịch sử mà Thương Mai quen biết, trước tiên, Miêu Cương này rất nhỏ, chỉ rộng khoảng bằng nửa kinh thành, nhân số chỉ có ba bốn ngàn người.

Vị thương nhân Miêu Cương bán thuốc này vốn đã không ở Miêu Cương rồi, chỉ là mẹ của ông ta, là thủ lĩnh của Miêu Cương, cũng tức là mẹ ông ta là người nuôi cổ.

Trị khỏi thì không sao, trị không khỏi, có thể quay về sao?

Mộ Dung Khanh nhất định phản đối.

Lí do rất đơn giản, Miêu Cương tuy rằng không xa, nhưng mà ít nhất cũng phải đi năm sáu ngày, khó khăn trên đường đi không nói, lại không biết vị thủ lĩnh của Miêu Cương kia bị bệnh gì, một người nuôi cổ không thể trị khỏi bệnh của mình, nhất định không phải là bệnh nhẹ.

Hơn nữa, bệnh này không biết phải trị trong bao lâu, cô rất có thể phải sinh con ở Miêu Cương.

Mộ Dung Khanh sao có thể yên tâm?

Thương Mai kiên quyết muốn đi, lí do cũng rất đơn giản, không còn cách nào khác.

“Y bảo là do ta đề ra, vậy ta chính là người khởi xướng, ta cũng là đại phu của cục Huệ Dân, ta không có lí do gì không đi.”

“Không thể thương lượng.” Mộ Dung Khanh dứt khoát hạ lệnh nhốt Thương Mai lại, không cho cô ra khỏi phủ nửa bước.

Thương Mai tức giận nói: “Người không thể nhốt ta, ít nhất người cũng phải để cho ta gặp vị thương nhân bán thuốc Miêu Cương kia, để ta hỏi thử tình hình của mẹ ông ta.”

Mộ Dung Khanh hoàn toàn mặc kệ cô, chỉ dặn dò Linh Lợi, Địch Thủy và Hạ Vân, trông chừng cô cho kĩ, cô có thể tự do hoạt động trong vương phủ, nhưng không thể rời khỏi vương phủ, khoảng thời gian này, cũng không cho phép ai đến phủ kiếm cô.

Mộ Dung Khanh khóa chặt cửa cung lại, không cho phép ai vào cung gặp hoàng đế.

Trước đó hoàng đế đã bắt đầu gặp đại thần, cũng cho rất nhiều người lòng tin, Mộ Dung Khanh làm vậy, nhất định đã làm tức giận đám người đó, buổi thiết triều sáng sớm, làm ầm ĩ cả lên.

Mộ Dung Khanh ngồi trên điện, lạnh lùng nhìn đám người dưới kia hoặc là đang tức giận hoặc là đang phát biểu ý kiến, hắn không có biểu cảm gì.

Sau đó, hắn đứng dậy.

Chỗ ngồi của Nhiếp Chính vương, không phải là ở nơi ngai vàng cửu ngũ chí tôn đó, mà là ghế gỗ đàn hương điêu khắc Bàn Long Cự Mãn đặt ở bên cạnh.

Đại thần nhìn hắn đứng dậy, đi đến trước ngai vàng, từ từ ngồi xuống, hắn ngẩng đầu lên, liếc nhìn đám đại thần, vẻ mặt uy nghiêm, con rồng bốn móng được thêu bằng sợi chỉ vàng trên bộ triều phục Nhiếp Chính vương màu đen dưới ánh nắng thông qua cửa sổ “minh ngõa” chiếu xuống đại điện càng trở nên lấp lánh.

Hành động này, làm tất cả mọi người kinh ngạc, người đang khóc cũng quên mất khóc, người đang làm loạn cũng quên mất việc chửi, người đang cãi nhau cũng quên mất nội dung cãi nhau, tất cả đều ngơ ngác nhìn hắn.

Không được rồi, Nhiếp Chính vương hắn làm vậy không phải đang âm mưu soán ngôi sao?

Ngươi dám ngồi lên ngai vàng? Đó không phải là ngai vàng giả kế bên ngươi, mà là ngai vàng của hoàng đế.

Ngoại trừ hoàng đế ra, thì chỉ có thái hoàng thái hậu ngồi qua.

Tôn đại nhân là người đầu tiên chạy ra, chỉ vào Mộ Dung Khanh tức giận nói: “Nhiếp Chính vương, ngươi cũng to gan thật, ngươi đang muốn soán ngôi sao?”

Mộ Dung Khanh lạnh lùng nhìn ông ta một cái, sau đó nhìn Thôi đại nhân: “Thôi ái khanh, truyền ý chỉ của bổn vương, điều tra dịch bệnh ở Giang Đông, xem thử rốt cuộc là ai đã lấy đi hết số thuốc trị bệnh, trong vòng năm ngày, nhất định phải có kết quả.”

Truyền ý chỉ của bổn vương? Lời nói này, đã trực tiếp trả lời chất vấn của Tôn đại nhân.

Đúng vậy, ý chỉ, bổn vương là muốn đoạt ngôi.

Hắn tạo phản rồi!

Lúc tất cả mọi người còn chưa hoàn hồn, Mộ Dung Khanh ra lệnh tiếp: “Lệnh Lễ bộ chuẩn bị chuyện hoàng đế nhường ngôi, hoàng thượng bệnh nặng đã lâu, tuy rằng đã được vương phi bổn vương chữa trị qua nhưng đã không còn năng lực chấp chính, sau khi hoàng đế thoái vị, tạm thời sẽ do bổn vương chấp chính, sau khi thái tử đủ mười sáu tuổi, sẽ do thái tử tự mình chấp chính.”

“Ngươi đang muốn soán ngôi mà, gan chó ngươi cũng lớn thật.” Tôn đại nhân chỉ Mộ Dung Khanh tức giận nói.

Mộ Dung Khanh nhếch mép mỉm cười lạnh lùng: “Người đâu, đem tên tiểu nhân gian ác ăn nói xằng bậy này lôi xuống dưới, đánh chết!”

“Ngươi….” Tôn đại nhân ngơ ra, lập tức quay lại kêu gọi các vị đại thần: “Các ngươi nói gì đi chứ, Mộ Dung Khanh hắn đây là đang mưu phản đấy.”

Nhưng mà, lúc ông ta quay người lại, thì nhìn thấy đám người vừa nãy chất vấn Mộ Dung Khanh đều đã bị cấm quân bắt giữ, không nói gì được.

Nghiêm Vinh dẫn người vào, bắt giữ Tôn đại nhân, vị này vừa mới làm quốc cữu không lâu, vẫn không biết chết: “Mộ Dung Khanh, ngươi dám? Ta là cữu cữu của ngươi, lôi công trên trời cữu công dưới đất, ngươi dám giết ta, không sợ bị sét đánh sao?”

Mộ Dung Khanh phất tay, tay áo màu đen lướt qua mặt mọi người, liền nghe thấy giọng nói vô cùng lạnh lùng vang lên: “Còn không lôi xuống dưới đợi gì nữa?”

“Ngươi làm như vậy, Tôn thái hậu sẽ không tha cho ngươi, mẫu phi của ngươi cũng sẽ không tha cho ngươi.” Tôn đại nhân dùng hết sức bình sinh hét lớn.

Nghiêm Vinh lôi ông ta xuống, chỉ nghe thấy âm thanh gậy gộc đánh vào da thịt, kèm theo đó là tiếng la hét thê thảm của Tôn đại nhân, âm thanh vọng đến điện Kim Loan, ở đó rất lâu.

Mùi tanh của máu xộc vào, tranh đoạt hoàng quyền, trước giờ đều tanh mùi máu.

Hành động hôm nay của Mộ Dung Khanh, không hề có dự báo gì, thậm chí, buổi thiết triều sáng nay, hắn không có bố trí gì, chỉ ra lệnh một tiếng, nói đến thì đến, nói đoạt thì đoạt.

Hắn không đăng cơ làm hoàng đế, nhưng mà hắn ngồi trên ngai vàng.

Hắn không tự xưng hoàng đế, nhưng hạ chỉ cho đại thần.

Hắn không phải hoàng đế, nhưng cao hơn hoàng đế.

Sau khi bãi triều, mọi người run rẩy bước ra, nhìn thấy ánh mặt trời chói chang bên ngoài, vẫn không dám tin rằng, mọi thứ đã thay đổi rồi.

Trong cung Hi Vi, hoàng đế nghe Lộ công công nói về những gì đã xảy ra trong buổi thiết triều sáng nay.

Ông ta ngây ra, qua hồi lâu, mới nói với Lộ công công: “Đem qua đây đi, trẫm nên uống thuốc rồi.”

Lộ công công run rẩy lấy một cái hộp từ trong tủ, trong hộp có một viên thuốc, viên thuốc có mùi máu tanh nồng nặc, viên thuốc này, dường như có thể thấy được có vài con sâu đang bò trên đó.

Hoàng đế sau khi nuốt viên thuốc, nhìn Lộ công công, mỉm cười: “Sao hả? Trẫm đoán đúng rồi phải không? Mộ Dung Khanh hắn rốt cuộc cũng tạo phản.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.