Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ - Chương 783 : truyenyy.mobi

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 783




CHƯƠNG 783: THÁI HẬU LỪA NGÂN LƯỢNG

A Man ở trong phòng nghe có người tới bẩm báo nói là Thái hoàng Thái hậu tới rồi, bỗng nhảy dựng lên: “Được, cuối cùng cũng có người có thể đè được cái vị trong cung rồi.”

Bà ta chạy ra ngoài, thị nữ ở đằng sau gọi đuổi theo: “Vương phi, lông mày này còn chưa vẽ xong.”

A Man đâu có quan tâm chuyện lông mày gì đó chưa vẽ xong chứ? Một cục tức này nghẹn ở trong lòng thời gian đã rất lâu rồi, không dễ gì thấy Thái hoàng Thái hậu trở về, còn không nắm bắt thời cơ đi cáo trạng sao?

Chỉ là cáo trạng này còn chưa bắt đầu nói ra thì bị thương thế của Liên Thúy Ngữ dọa cho rồi: “Trời ạ, chuyện gì đây? Đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Long Triển Nhan là người biết y thuật, đuổi hết người ra ngoài, bà ta tự mình ở trong phòng, bất quá chỉ trong thời gian một nén nhang, bà ta liền đi ra rồi, nói với mọi người: “Nàng ta không chết được.”

Lễ Thân Vương ừm một tiếng, nghiêm chỉnh quỳ xuống dập đầu hành lễ, cũng kéo A Man xuống dập đầu.

Ông ta là người xem trọng lễ nghĩa, vì thế, tuy trường hợp không đúng, nhưng, lâu rồi không có dập đầu với lão tổ tông, cái này phải bù vào.

A Man sau khi dập đầu thì quấn lấy lão tổ tông, đem chuyện trong cung nhiều thêm một vị Hoàng hậu và một vị Hoàng Thái hậu nói cho bà ta.

Mà bên này, Lễ Thân Vương nghe ngóng chuyện đã xảy ra với An Thân Vương, nghe được cuộc chiến đấu kịch liệt trong cung tối qua, ông ta trợn mắt há hốc mồm: “Loạn rồi, loạn rồi, đây là huynh đệ tương tàn, không được, bản vương phải vào cung nói đạo lý với Hoàng thượng.”

A Xà cô cô kéo cánh tay của ông ta: “Nói đạo lý gì chứ? Đạo lý này nói không thông được.”

“Trong thiên hạ, có chuyện gì là đạo lý nói không thông chứ?” Lễ Thân Vương không phục nói.

“Hoàng thượng không biết chữ sao?”

Lễ Thân Vương sững ra giây lát: “Đương nhiên biết chữ.”

“Biết chữ thì nên biết trung hiếu nhân nghĩa, hắn biết không?”

Lễ Thân Vương nói: “Cho nên mới phải nói cho huynh ấy hiểu.”

A Xà cô cô lười để ý với tên mọt sách này, nhìn Long Triển Nhan, hỏi: “Người định làm như nào?”

Mắt của Long Triển Nhan lóe lên, dường như có hơi tức giận, nhưng rất nhanh lại biến mất không thấy đâu, hồi lâu, bà ta nói: “Hồi cung.”

Trong Hi Vi Cung.

Tôn Hạ trở về bẩm báo, nói Thái hoàng Thái hậu đã cứu đi An Thân Vương và Liên Thúy Ngữ.

Môi của Hoàng đế run rẩy, đôi mắt vốn giận dữ dần dần bình tĩnh lại: “Bà ấy trở về rồi sao?”

“Bẩm Hoàng thượng, thần tận mắt nhìn thấy.” Tôn Hạ nghĩ tới đôi mắt đó của Thái hoàng Thái hậu, trong lòng vẫn rét lạnh từng cơn.

Trong lòng Hoàng đế không biết là vui mừng hay sợ hãi, khẽ run rẩy, rùng mình, ông ta có đường sống rồi, nhưng cuối cùng, cũng khiến bà ấy thất vọng rồi.

Đời này của ông ta, luôn cố gắng không để bà ấy thất vọng, nhưng vì để sống tiếp, ông ta vẫn khiến bà ấy thất vọng rồi.

“Liên Thúy Ngữ đã chết chưa?” Hoàng đế bỗng hỏi.

Tôn Hạ nói: “Bà ta vì bảo vệ Thân Vương, dùng dao đâm vào tim, còn chết hay chưa, thần không dám nói.”

“Nàng ấy chắc sắp chết.” Hoàng đế lẩm bẩm nói: “Nam tử trên đời, đều không xứng với nàng ấy, nàng ấy nên chết.”

Có vài thứ, ông ta không có được, liền thà khiến ai cũng không có được, duy chỉ khi bà ta chết, bà ta mới hoàn mỹ.

“Thần vô dụng!” Tôn Hạ thỉnh tội.

“Bỏ đi, bỏ đi!” Hoàng đế từ từ ngồi dậy: “Đỡ trẫm dậy, tắm rửa, thay quần áo, trẫm muốn gặp Thái hoàng Thái hậu!”

Bên phía Diên Tập Cung, vì hôm nay A Man không có vào cung thỉnh an, Hoàng thái hậu mượn cớ nổi giận, bà ta càng lúc càng bất mãn với sự bất kính của A Man đối với bà ta, nếu không mượn cớ phát tác, sau này chỉ sợ càng lúc càng hỗn xược.

Trong cung hậu phi và mệnh phụ khác cũng thầm kêu khổ, tinh khí của Hoàng Thái hậu này thật sự là khó nắm bắt, cho dù là Tôn Thái hậu trước kia còn ở đây, cũng còn lâu mới bằng, hơn nữa không nói mệnh phụ không cần vào cung lúc chạng vạng sáng, ngay cả phi tần trong cung, cũng có thể xin phép nghỉ, nhưng vị Hoàng thái hậu này, trừ phi là bệnh không dậy nổi, mới có thể xin nghỉ miễn thỉnh an.

“Được rồi,” Bà ta sau khi nổi giận thì trưng ra vẻ nghiêm túc: “Những chuyện không vui đó, không nói nữa, trước đó Hoàng hậu từng nhắc, thất Hoàng tử tóm lại phải tìm một mẫu phi, ai gia cũng nghĩ rồi, giao phó cho một người trong số các ngươi, ai gia đều không yên tâm, đứa trẻ này thiên chất thông minh, nếu dạy dỗ không tốt, liền chôn vùi thiên tư của đứa trẻ này, vì thế, ai gia quyết định, đón nó tới Diên Tập Cung.”

Hồ Hoan Linh rất thất vọng, vốn dĩ nàng ta còn muốn đón về nuôi nấng, dù sao nàng ta hiện nay còn chưa mang thai, hiện nay hậu phi có mặt mũi hay không, đều gần như có con trai có con gái, chỉ Hoàng hậu như nàng ta chưa có mang thai, tóm lại chịu thiệt hơn người ta.

Hơn nữa, thân thể của Hoàng thượng càng lúc càng kém, chỉ sợ nàng ta kiếp này đều không có hy vọng rồi, vì thế, trước đó nàng ta đã đưa một khoản ngân lượng cho Hoàng Thái hậu, mong bà ta có thể thương tiếc cho mình, đưa thất Hoàng tử đến cung của nàng ta.

Ngoài thất vọng ra, nàng ta còn rất tức giận, ngân lượng bà ta đã dứt khoát nhận rồi, việc lại không làm được.

Người này, quá tham lam rồi.

Ngoài Hoàng hậu không hài lòng ra, những người khác đều không có gì dị nghị, thất Hoàng tử đó rất cổ quái, ai cũng không muốn chọc giận hắn.

Vì thế, sau khi thỉnh an, tất cả mọi người đều đi rồi, Hoàng hậu Hồ Hoan Linh lại ở lại.

“Ngươi còn có chuyện gì sao?” Hoàng Thái hậu thấy nàng ta không đi, liền nhíu mày nói.

Hoàng hậu bước tới, khẽ giọng nói: “Thái hậu, người không phải là nói, thất Hoàng tử đưa tới cung của thần thiếp nuôi nấng sao?”

Hoàng thái hậu ngước mắt liếc nhìn nàng ta: “Ai gia không có nói nhất định sẽ đưa tới cung của ngươi, chỉ nói sẽ suy nghĩ, sau khi suy nghĩ cảm thấy ngươi không thích hợp nuôi nấng nó, cho nên mới đưa ra quyết định này, sao hả? Ngươi không vừa ý sao?”

Hồ Hoan Linh không phục hỏi: “Thái hậu tại sao cảm thấy thần thiếp không thích hợp nuôi nấng nó?”

Hoàng Thái hậu không vui nói: “Ngươi chưa từng có con, không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, hơn nữa thất Hoàng tử năm nay đã 8 tuổi rồi, cách ngươi cũng chỉ 8-10 tuổi, làm sao làm một người mẹ?”

“Cái này…” Hồ Hoan Linh vốn muốn nói bà không phải cũng chưa từng nuôi nấng trẻ con sao? Nhưng lời này lại không dám nói ra, chỉ là ít nhiều có không cam lòng, dù sao ngân lượng bà ta đã nhận rồi: “Vẫn mong Thái hậu suy nghĩ lại, nếu cảm thấy ngân lượng ít, thần thiếp sẽ nghĩ cách.”

Hoàng Thái hậu sững người, sau đó hơi giận nói: “Ngươi có ý gì? Ngươi cảm thấy ai gia tham chút ngân lượng đó của ngươi sao? Không, không đúng, những ngân lượng đó của ngươi, không phải là nói ngân lượng hiếu thảo hay sao? Sao hả? Chẳng lẽ là có dụng ý khác sao? Nếu là như thế, ai gia không có thể lấy.”

Hồ Hoan Linh hận đến ê răng, ngân lượng hiếu thảo đâu cần hai vạn lượng chứ?

Nàng ta đã không có bao nhiêu ngân lượng rồi, nếu bà ta không đưa thất Hoàng tử cho mình nuôi nấng, vậy số ngân lượng này phải lấy lại, bèn nói: “Thần thiếp sai rồi, vậy số ngân lượng này…”

“Lần này bỏ qua, sau này đừng đưa tới nữa.” Hoàng Thái hậu nói rồi, liền đi vào điện trong, để nàng ta ở đây Hồ Hoan Linh đầu óc ong lên một tiếng, tức tới phát run, sao lại có loại người mặt dày vô sỉ như này chứ? Lần này bỏ đi, đương nhiên thôi rồi, nàng ta sau này cũng không có bao nhiêu ngân lượng có thể hiếu thảo, tin tức Hồ gia tạm thời không chia tiền lời, người trong kinh ai cũng biết rồi, bà ta chắc chắn cũng biết, đây là chơi chiêu lừa nàng ta một khoản ngân lượng.

Nàng ta nghĩ tới lúc đầu nói tới vấn đề nuôi nấng của thất Hoàng tử, Hoàng thái hậu đã nhắc nhở nàng ta, nói nàng ta không có con cái, nên vì mình mà tính toán, vì thế, nàng ta mới đưa ngân lượng tới, không ngờ thì ra bà ta chưa từng nghĩ sẽ đem thất Hoàng tử cho nàng ta nuôi nấng, chẳng qua chỉ muốn lừa của nàng ta một khoản ngân lượng mà thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.