Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ - Chương 634: Sở kính thật độc ác : truyenyy.mobi

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 634: Sở kính thật độc ác




An Công Chúa lấy lại bình tĩnh, nói: “Ngày thứ ba sau khi mọi người đi thì Vương Hoàng Hậu đã chết rồi, là Tần Châu đã giết bà ta.”

“Cái gì chứ?” Đám người hoảng hốt.

Thương Mai lắc đầu: “Ta không tin đâu, sao Tần Châu lại có thể giết đương kim Hoàng Hậu được chứ.” Thiên hạ vất vả lắm mới có thể ổn định lại, tại sao vào thời điểm này Tần Châu lại khởi loạn giết Hoàng Hậu, đây chính là đại tội, Hoàng Đế cũng không thể nào bảo vệ được.

“Nhân chứng vật chứng đều rất rõ ràng.” An Công Chúa bần thần nói.

“Nhân chứng là ai vậy, vật chứng là cái gì?” Thương Mai hỏi.

An Công Chúa nhìn biểu cảm kinh ngạc của đám người, cười khổ nói: “Nhân chứng lại là lão thái thái Tần gia, về phần vật

chứng thì là cây bội kiếm ở bên người của Tần Châu, nhìn thấy tại chỗ.”

Thương Mai và Mộ Dung Khanh liếc nhìn nhau, xem ra là những gì mà mình vừa đoán đã đúng tám chín phần mười.

An Công Chúa thở dài một hơi rồi mới nói ngọn nguồn.

“Ngày hôm đó mới sáng sớm Vương Hoàng Hậu đã cho gọi lão thái thái Tần gia vào trong cung, bởi vì phong hào nhất phẩm

cáo mệnh cho lão thái thái Tần gia cho nên vốn dĩ lão thái thái vào cung là để tạ ơn, ý chỉ cũng không muốn Tần Châu vào cung cùng, là lão thái thái Tần gia muốn Tần Châu đi cùng. Sau khi tiến cung, Di Huyên điện của Hoàng Hậu nghe nói là còn kêu thêm mấy vị thái phi tới, sau đó Tần Châu và Vương Hoàng Hậu bởi vì hôn sự của Long lão tướng quân mà đã ầm ỉ vài câu, cuối cùng Tần Châu lại cầm kiếm đâm Vương Hoàng Hậu, Vương Hoàng Hậu chết ngay tại chỗ.”

Thương Mai hít vào một ngụm khí lạnh: “Ý của ngươi là nói còn có mấy vị thái phi tận mắt chứng kiến nhìn thấy Tần Châu giết người?”

“Thái phi thì không thấy gì, là Tần lão thái thái nhìn thấy, bởi vì lúc cãi nhau thì lão thái thái Tần gia đã xin Hoàng Hậu và Tần

Châu tiến vào nội điện, nói là nói riêng với nhau vài câu. Chỉ là sau khi đi vào Tần Châu vẫn còn đang rất tức giận, vẫn luôn mắng chửi, mấy thái phi thì cũng nghe thấy, sau đó liền nghe thấy Vương Hoàng Hậu hét lên một tiếng thảm thiết, lúc bọn họ đi vào thì Vương Hoàng Hậu đã chết rồi.”

“Thật là không thể tưởng tượng nổi.” Thương Mai nói: “Đến cùng là Tần Châu và Vương Hoàng Hậu gây gổ với nhau về chuyện gì?”

“Là hôn sự của Tần Châu, Vương Hoàng Hậu nói là Long lão tướng quân đã tìm được nàng ta, muốn nàng ta chủ trì tứ hôn của long thái tôn và Tần Châu, Tần Châu phản đối. Vương Hoàng Hậu đã nói một câu, nói là quận vương không nhìn trúng cháu trai của Long lão tướng quân, có phải là có tâm tư muốn trèo cao không, Tần Châu liên trở nên giận dữ, không thèm để ý đến thân phận của mình mà chống đối lại Vương Hoàng Hậu. Thân phận Vương Hoàng Hậu tôn quý, sao có thể chịu đựng được? Lập tức quát lên một câu. Tần Châu vốn dĩ là một người kiên cường, Nghe nói vương hoàng hậu đang muốn châm ngòi mối quan hệ của nàng ta với hoàng thượng, bởi vì những lời này trước mặt thái phi vô cùng bất nhã, Tần gia lão thái thái có mặt ở đó còn tán Tần Châu một bạt tay. Sau lại mời Vương Hoàng Hậu đi vào để Tần Châu trách tội, chỉ là sau khi đi vào Vương Hoàng Hậu vẫn mở miệng châm chọc, rồi thế là Tần Châu liên giết chết Vương Hoàng Hậu..."

Mộ Dung Khanh nghe thấy vấn đề: “Nói cách khác người nhìn thấy Tần Châu giết người cũng chỉ có lão thái thái Tần gia?”

“Đúng vậy, nhưng mà Tần gia chắc là không nói láo đâu hả? Đây chính là cháu gái bảo bối của bà ta mà.” An Công Chúa nói.

Mộ Dung Khanh thản nhiên nói: “Ai mà biết được?”

An Công Chúa khẽ giật mình nhìn về phía Mộ Dung Khanh, nhìn thấy sắc mặt của hắn khác thường, lập tức cũng suy nghĩ sâu xa hơn.

Thương Mai hỏi: “Công chúa, hiện tại Tần Châu như thế nào rồi?”

“Tần lão thái thái tự tay trói nàng ta lại, đã giải vào trong thiên lao rồi. Lúc thượng triêu, Tần lão thái thái tự mình quỳ tội, nói là quản giáo không nghiêm cho nên cháu mới hung ác như thế, mời Hoàng Thượng giáng tội với Tần gia. Còn nữa, trước tiên phải trục xuất Tần Châu khỏi quân, làm mất quân tịch.”

Mộ Dung Khanh lạnh lùng nói: “Nếu như không có quân tịch thì không có cách nào khống chế binh quyền, lão thái thái tự diễn kịch nhỉ.”

“Công chúa có nhìn thấy Tần Châu không?” Thương Mai hỏi công chúa.

An Công Chúa lắc đầu: “Sao có thể gặp được chứ, ngay cả Kỳ Vương cũng không gặp được nữa là, bởi vì giết Hoàng Hậu bản án đã sớm làm kinh động đến hình bộ, cho dù Hoàng Thượng có thiên vị đi nữa thì cũng không thể nào. Hơn nữa, trong đêm hôm đó Hoàng Thượng đã sai người tìm đến bổn cung, kêu bổn cung đi tìm vương gia và vương phi, nói là chắc chắn hai người có biện pháp cứu Tần Châu.”

Tần đế vừa mới đăng cơ, tất cả những gì mà hắn ta có đều là do Tần Châu đã mang đến, hắn ta ngay cả mối quan hệ của mình cũng không có, không có Tần Châu thì hoàng vị của hắn ta cũng sẽ không còn tác dụng nữa.

Hắn ta không có cách nào vượt qua hình bộ, tự mình thả Tần Châu ra.

Thương Mai chợt nhớ đến lời mà Tiêu Thác mới vừa nói, có phải là vừa mới bắt đầu chính là một cái âm mưu đốt đuôi sói, nạn dân An Thành chết đói đều là một âm mưu, mục đích là muốn Tần Châu tạo phản, sắp đặt rất tốt, chiếm được bên quyền của Tần Châu, bởi vì không có Tần Châu, Tần đế tính là cái gì, còn không phải là thịt treo trên thớt tùy ý xâm lược?

Tiêu Thác đầu to đuôi tôm nhưng mà có lý lẽ này, nhìn ra được chân tướng.

Nghĩ đến đây, Thương Mai liền vội vàng hỏi: “An Công Chúa, cái tên hoạn quan đi theo bên cạnh Hoàng Thượng, công chúa có biết là ai không?”

“Hoạn quan hả?” An Công Chúa híp mắt lại, suy nghĩ một chút: “Vương phi nói là Lưu Sư đó à?”

“Ta cũng không biết nữa, nhưng mà ngày hôm đó trong cuộc chiến ở bên cạnh, Hoàng Thượng có một người đứng đó, Linh Lợi nói hắn ta trông có vẻ rất giống Sở Kính.” Thương Mai nói.

“Vương gia.” An Công Chúa nhìn về phía Mộ Dung Khanh: “Kỳ Vương ca ca nói với ta rằng Hoàng Thượng... tiên đế vẫn còn

chưa chết, có đúng không vậy?”

“Trấn Quốc Vương gia đã nói rồi thì chắc là thật.” Mộ Dung Khanh nói.

An Công Chúa thở dài một tiếng rồi nói: “Thật ra thì lúc ấy bổn cung đã cảm thấy tất cả mọi chuyện đều quá mức thuận lợi, cho nên vẫn luôn âm thầm quan sát, chẳng qua là cảm thấy mặc dù chuyện này quá dễ nhưng mà cũng không điều tra ra được cái gì, ngược lại là Tần lão thái thái, một người lúc đầu không phải là người quan tâm mọi chuyện cho lắm, bỗng nhiên lúc ấy lại trở nên quan tâm hơn, lúc đó Bổn cung đã cảm thấy kỳ quái rồi, còn có Lưu Sư, vốn dĩ là người hầu hạ Sở Nguyệt nhiều năm, cũng là năm đó Hoàng thái hậu ban thưởng cho Sở Nguyệt, thật ra thì Hoàng thái hậu đã sắp xếp người ở bên cạnh của hoàng tử và công chúa, bên cạnh bổn cung cũng có, chỉ là sau đó bổn cung đã đuổi ra ngoài, nếu như Hoàng Thượng vẫn còn chưa chết mà ở lại trong cung, như vậy thì..."

An Công Chúa tự mình nói mà cũng cảm thấy đáng sợ, lại nói không được nữa.

Thương Mai nghỉ hoặc hỏi: “Nếu như Sở Kính vẫn chưa chết, hắn ta tạo ra một vở kịch lớn như thế mục đích là vì để làm tan rã binh quyền của Tần Châu?”

Thương Mai cảm thấy không ổn, chắc chắn là đã bỏ lỡ chuyện gì đó.

Trong đầu của Mộ Dung Khanh đột nhiên lại lóe lên, nghiêm giọng nói: “Không, không chỉ là như thế, hòa ước Khang Bình đế ký cùng với chúng ta, chúng ta đi rồi đồng thời Tiêu Kiêu đã lui binh.”

Thương Mai bỗng nhiên đứng dậy, sắc mặt trắng bệch: “Không sai, Tiêu Kiêu lui binh, bây giờ Tần Châu lại đang ở trong ngục, binh quyền đang nằm ở trong tay của Tần lão thái thái và Long lão tướng quân, nếu như lúc này vùng dậy đuổi theo giết chúng ta thì chúng ta sẽ trở tay không kịp, Đại Chu của chúng ta chắc chắn binh lính sẽ tan rã."

Tô Thanh cũng nói với sắc mặt trắng bệch: “Không sai, nếu như chúng ta vẫn còn chưa nhìn thấu âm mưu trong đó, mang theo quốc thư hòa bình này liên cho rằng biên cảnh đã hòa bình, làm gì có người ở lại do thám tình hình quân sự, đến lúc đó chỉ sợ là binh lính tiếp cận thành rồi mà chúng ta vẫn còn chưa biết.”

Mộ Dung Khanh vỗ bàn một cái, tức giận nói: “Kế sách thật độc ác.”

Sau khi Thương Mai tức giận nhưng mà lại không thể không bội phục Sở Kính, loại phương thức tìm đường sống trong chỗ chết, thậm chí ngay cả đế vị của mình và cũng có thể vứt bỏ, chính là muốn thôn tính Đại Chu, dã tâm của hắn ta đã thắng hết tất cả, nếu như đạt được thì Đại Chu tuyệt đối sẽ không phải là mục tiêu cuối cùng của hắn ta.

Mà nếu như bạn họ câm quốc thư hòa bình này trở về, cả nước thả lỏng, đến lúc đó Bắc Mạc xâm lược diện rộng, bọn họ sẽ trở thành tội nhân của Đại Chu, là tội nhân mang theo tiếng xấu muôn đời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.