Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ - Chương 603: Thương mai đại thu toàn thắng : truyenyy.mobi

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 603: Thương mai đại thu toàn thắng




Thương Mai từ trong tay áo rút ra túi châm, nhẹ nhàng lau chùi, trước đó ở phủ Tần đại tướng quân đã lãng phí một cây châm.

“Hạ Thương Mai!” Tần Châu đứng ở trước mặt Thương Mai, tạo thành tư thế nhìn từ trên cao xuống, ánh nắng từ trên cành cây

rọi xuống, gương mặt của Thương Mai nhu hòa, giống như phủ một lớp ánh kim.

“Đại tướng quân mời nói.” Thương Mai vẫn lay chui châm, dáng vẻ rất nhàn nhã.

Tần Châu đối với thái độ của cô có hơi sững ra: “Bản tướng tới, ngươi không phải là nên vui mừng sao?”

Thương Mai ngẩng đầu, lộ ra nụ cười: “Ta biết ngươi sẽ tới.”

Tần Châu cười lạnh: “Ngươi tự tin như vậy?”

“Không phải là tự tin, ta chỉ là tin ngươi.” Thương Mai không hề keo kiệt lời khen với Tần Châu, sự việc đến nước nay, tặng nàng ta chiếc mũ cao đội vào, nàng ta đội thoải mái, sự việc đằng sau càng thuận lợi.

Tần Châu không tự nhiên quay đầu đi: “Vậy sao?”

“Còn nhớ Lâm Đan đại phụ mà ngươi dẫn tới không?”

“Hắn làm sao rồi?” Tần Châu ngoảnh đầu nhìn Thương Mai.

“Người nhà của hắn, đều ở trận động đất và dịch bệnh mà mất rồi," Thương Mai khẽ nói: “Nhưng, hắn ở Mộc Trại và núi Lang Vĩ này, xem bách tính mắc bệnh thành người nhà của hắn mà chữa trị, hắn khiến ta cảm động, cũng khiến ta biết, người Bắc Mạc và người Đại Chu thật ra giống nhau, một đại phu chân đất, mà lại có lòng trắc ẩn này, ngươi thân là đại tướng quân của Bắc Mạc, sao lại không có?”

Tần Châu có hơi xúc động, đôi mắt dần phát sáng, lại trầm mặc không nói.

Thương Mai cũng không lên tiếng, khiến cô từ từ đi nghĩ.

Cô cũng biết, Tần Châu muốn đưa ra quyết định này, rất khó khăn, điều này khả năng sẽ ảnh hưởng đến cuộc đời của nàng ta.

Trâm mặc hồi lâu, Tần Châu bỗng ngẩng đầu, đáy mắt có quang mang kiên định: “Được, bản tướng đáp ứng ngươi, nhưng ngươi và Mộ Dung Khanh cũng phải đáp ứng một điều kiện của bản tướng trước.”

“Ngươi nói!" Thương Mai nói.

“Trước tiên lui quân!” Nàng ta chung quy hy vọng cho Hoàng thượng một cơ hội, chỉ cần Đại Chu lui quân, nàng ta bèn thuyết phục Hoàng thượng lui quân.

Nếu như Đại Chu lui quân, Hoàng thượng không rút, vậy thì nàng ta sẽ không tiếp tục do dự nữa.

Thương Mai lắc đầu: “Ngươi biết không thể nào, Đại Chu ta không xâm phạm, chỉ là phòng ngự, Bắc Mạc ngươi hiện nay vận chuyển lương thực không dứt đến biên quan, Đại Chu ta sao có thể lui quân?”

“Vậy không thể thương lượng rồi, đây là điều kiện duy nhất.” Tần Châu lạnh lùng nói.

Thương Mai nói: “Ngươi nói một lý do để ta lui quân thử xem.”

“Ngươi lui quân, bản tướng thuyết phục Hoàng thượng lui quân.” Tần Châu nói.

“Ngươi nếu như không thể thuyết phục Hoàng đế của các ngươi thì sao?”

Hơn nữa, Thương Mai cũng không thể hoàn toàn tin tưởng Tần Châu, dù sao, nàng ta trước đây là người của phái chủ chiến, hơn nữa nàng ta là một người có dã tâm có mưu đồ, loại người này có thể tin tưởng lại không thể tin hoàn toàn.

“Bản tướng có lòng tin này, ngươi không tin bản tướng sao?” Tần Châu hơi ngây ra.

“Tần đại tướng quân, cho dù ta đồng ý, Vương gia cũng sẽ không đồng ý, Tiêu Kiêu càng sẽ không đồng ý.”

“Lui quân lẽ nào không thể phòng ngự sao? Ngươi có thể lui về sau 50 dặm trước.”

“50 dặm, quân ta liền mất đi quyền chủ động.” Thương Mai nhớ trước đó lão Thất từng phân tích, tiến vào 30 dặm hoặc lui quân đều mất đi vị trí có lợi.

Tần Châu không khỏi lạnh lùng nhìn cô hai lần: “Xem ra, ngươi cũng không đơn giản, chuyện quân sự ngươi cũng hiểu, vậy thì bản tướng càng không thể hợp tác vô điều kiện với ngươi được, nếu như ngươi không đồng ý, vậy chuyện này dừng đi, xem như bản tướng chưa từng tới.”

Thương Mai khẽ cười: “Đại tướng quân hôm qua nói ta chưa chắc có thể dễ dàng rời khỏi phủ đại tướng quân, nhưng hiện nay ngươi cũng chỉ sợ không thể dễ dàng rời khỏi núi Lang Vĩ.”

“Ngươi cho rằng ngươi thật sự có bản lĩnh giết được bản tướng sao? Cho dù ngươi dựa vào sợi dây đó của ngươi, có thể giết được bản tướng, nhưng bản tướng nếu chết ở dưới tay của ngươi, ngươi biết Đại Chu có hậu quả gì không?” Tần Châu cười khinh khỉnh, đáy mắt lộ rõ sát khí.

Thương Mai đứng dậy, để túi châm vào trong tay áo, khẽ khàng vỗ tay.

Tần Châu hơi sững ra, khi đang nghi hoặc không biết cô làm gì, chỉ thấy trong rừng cây có một người đi ra.

Nàng ta nhìn thấy người này, sắc mặt lập tức thay đổi, người đó vậy mà giống y hệt nàng ta, mà quần áo mặc trên người nàng ta, người đó cũng có một bộ.

Người đó đi tới, khẽ mỉm cười: “Đại tướng quân có phải cảm thấy bộ quần áo này rất quen thuộc không? Không sai, là của người.

Tần Châu nhướn mày, sau đó hơi nhíu mày, giọng nói này cũng giống y hệt.

Thương Mai phất tay, bảo Linh Lợi lui xuống.

Linh Lợi thản nhiên mỉm cười, thân sắc đó, vậy mà giống y hệt với thân sắc của Tần Châu.

“Bản tướng thật sự không thể tin, trong thiên hạ này, vậy mà có cao thủ dịch dung lợi hại như thế.” Tần Châu thật sự sửng sốt, dung mạo giống nhau, cái này không khó làm được, nhưng chiều cao, giọng nói, động tác, thân sắc đều cực kỳ giống, nàng ta sao lại làm được?

Một người muốn hiểu đồng tác thần sắc của một người khác như này, bắt buộc phải rất quen thuộc với người này, chẳng lẽ Đại Chu sớm đã cho người ẩn nấp ở bên cạnh nàng ta?

Là ai?

Nàng ta vặt kiệt đầu óc mà suy nghĩ, nghĩ không ra là ai.

Thương Mai mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng tinh: “Đại tướng quân không cần nghĩ nữa, nàng ta không phải là người ngươi quen.”

Tần Châu lườm cô: “Ngươi là muốn giết bản tướng, sau đó để nàng ta mạo danh bản tướng?”

“Đại tướng quân cảm thấy đồ giả này như thế nào? Nếu diễn thành ngươi, liệu có bị người khác nhận ra không?” Thương Mai hỏi.

Tần Châu không lên tiếng, không nói người khác, ngay cả bản thân nàng †a, cũng cảm thấy cực kỳ giống nhau, giống như là nhìn một người khác của mình.

Ánh mắt của nàng ta từ từ chuyển sang mặt của Thương Mai, đôi mắt của cô trong trẻo, đáy mắt giống như có sự tự đắc, nhưng lại không có vẻ kiêu ngạo ngông cuồng.

Nữ tử đứng mực, không kiêu không nóng này, bình sinh nàng ta cũng từng gặp một người.

Người đó... cũng là một người đặc biệt, một công chúa, có tâm linh trong sáng, đầu óc cơ trí.

Hạ Thương Mai này, dường như không kém nàng ta.

Thương Mai đúng lúc nói một câu: “Đại tướng quân, xin hỏi kế ổn định và hòa bình lâu dài của Bắc Mạc”

Tần Châu nhanh chóng ngẩng đầu, hơi chấn động.

“Lời này của ngươi là có ý gì?” Trong lòng Tần Châu lại không có chút tức giận, dường như tất cả đều hợp logic như vậy, lại có lẽ, đây vốn dĩ chính là suy nghĩ trong lòng nàng ta.

Ổn định và hòa bình lâu dài, như nào có thể ổn định và hòa bình lâu dài chứ? Hoàng thượng tại vị một ngày, liền không thể ổn định và hòa bình lâu dài, thứ chờ đợi bách tính Bắc Mạc, sẽ là chiến loạn, chiến loạn, chiến loạn!

“Hợp tác vui vẻ!” Thương Mai chỉ có thể khẽ điểm một chút, lại tuyệt đối không thể nói quá nhiều, có vài lời, dừng lại đúng lúc có thể khiến Tần Châu tự suy nghĩ, nhưng nếu như nói đến cùng, Tần Châu liền sẽ cho rằng cô có tâm tư khác.

Bắc Mạc đã loạn rồi, cho dù Tần Châu lần này không loạn, ít nhất cũng khiến phái chủ chiến chịu đả kích, như thế tin chắc trong 10 năm, Bắc Mạc đều rất khó dẫn binh đi xâm phạm Đại Chu.

Thương Mai xoay người mà đi, để lại Tần Châu đứng ở bên dòng suối.

Tần Châu nhìn bóng lưng của cô, đáy mắt thâm sâu. Truyện Ngược

Có chút ý niệm, một khi đã trông xuồng, liền sẽ nhanh chóng bén rễ.

Tần Châu đứng trước gió, quần áo bay bay, nàng ta đưa tay buộc tóc lại, ánh nắng chiếu vào đáy mắt của nàng ta, dường như dung nhập vào chiến trường hào hùng, những đao quang kiếm ảnh đó, từng cái vụt qua trong đầu nàng ta.

Trong lòng sinh ra nộ khí gào trời hét đất, Bắc Mạc ta, tại sao cứ phải đánh trận chứ? Nam nhi của Bắc Mạc ta, tại sao cứ phải da ngựa bọc thây trở về chứ? Nữ nhân của Bắc Mạc ta, tại sao tháng năm đằng đẵng đều chỉ có thể ở cửa đợi người chồng trở về chứ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.