Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ - Chương 585: Lão vương gia vấn luôn ở đây : truyenyy.mobi

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 585: Lão vương gia vấn luôn ở đây




Người kia chính là Lý đại phu của cục Huệ Dân, lúc đầu Thương Mai đã trói bọn hắn lại nhưng có người đã chui vào cứu hắn ra.

Lý đại phu khóc nói: "Đại tướng quân, tiểu nhân họ Lý, là đại phu của cục Huệ Dân, Trấn Quốc Vương gia điều động tiểu nhân đi Mộc Trại hiệp trợ Nhiếp Chính vương phi chữa bệnh, không ngờ Nhiếp Chính vương phi hoàn toàn không phải đến chữa bệnh, nàng ta đến để hãm hại bách tính của Bắc Mạc ta, Đại Tướng quân, ngài nhất định phải bẩm báo chuyện này lên Hoàng Thượng."

Tần Châu đỡ hắn ta dậy, nói: "Ngươi đừng khóc nữa, bây giờ ngươi đã được an toàn rồi, từ từ nói với ta xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Lý đại phu run run rẩy rẩy đứng lên, lau mặt một cái rồi nói: "Hồi Đại Tướng quân, mấy ngày trước, chúng ta phụng mệnh lệnh của Trấn Quốc Vương gia tới Mộc Trại để chữa trị bệnh dịch, lúc ấy phu thê Nhiếp Chính vương Đại Chu cũng ở Mộc Trại, chúng ta hiệp trợ nàng ta chữa trị mấy ngày liên phát hiện ra người bệnh không những không có chuyển biến tốt đẹp mà ngược lại còn càng ngày càng có nhiều người nhiễm bệnh hơn, lúc ấy tiểu nhân cảm thấy rất kỳ quái nên đã cùng mấy vị đại phu khác len lén nghiên cứu phương thuốc, phát hiện ra đơn thuốc của nàng ta không hề có tác dụng chữa trị bệnh dịch mà ngược còn làm người ta suy yếu đi, tổn hại đến dương khí, lúc ấy tiểu nhân cầm đơn thuốc đi tìm nàng ta lý luận, lại bị người của nàng ta đánh cho một trận..."

"Người của nàng ta? Nàng ta mang theo rất nhiều người đi cùng sao? Bách tính Mộc Trại thì sao? Họ đều nhiễm bệnh hết rồi à? Không phải Tô Mộc đang ở Mộc Trại sao? Sao ngươi không tới tìm hắn để xin giúp đỡ?" Tần Châu thấy không ổn, lập tức ngắt lời hắn.

Lý đại phu tức giận nói: "Nhiếp Chính vương phi kia nói với thôn dân nàng ta là đệ tử của Ôn Yến đại phu, y thuật của nàng ta rất cao minh, phần lớn người bệnh đều bởi vì bệnh dịch hung ác, nếu như không dùng đơn thuốc của nàng ta thì tất cả mọi người sẽ nhiễm bệnh, Tô đại nhân sao có thể giúp đỡ tiểu nhân được chứ? Ông ta cũng đã mắc bệnh rồi, không chỉ ông ta, rất nhiều quan binh ở Mộc Trại đều nhiễm bệnh."

"Tô Mộc cũng nhiễm bệnh rồi?" Lửa giận của Tần Châu càng dâng lên, xem ra, Nghi phi Đại Chu không hề nói dối, phu thê Mộ Dung Khanh có rắp tâm khác.

Lý đại phu nói: "Đúng vậy, hôm đó nàng ta sai người đánh tiểu nhân rồi trói lại, sau đó có một người thôn dân tốt bụng giúp đỡ tiểu nhân mới có thể chạy đi, nàng ta cũng đã biết tiểu nhân chạy trốn nên phái người truy đuổi, tiểu nhân không dám hồi kinh, sợ nàng ta phái người tìm tới nên mới tới chỗ của biểu đệ tiểu nhân nương tựa."

Nếu như trước đây, lời nói của Lý đại phu đầy thiếu sót như vậy chưa hẳn đã có thể lừa gạt được Tần Châu, nhưng Tào Hậu đã nói trước, hơn nữa còn đọc được thư của Nghỉ phi, cộng thêm vừa rồi quan sai kia nói là Hạ Thương Mai cho rất nhiều bách tính uống thuốc xong đều bị bệnh, nàng ta liền nhận định Hạ Thương Mai có dã tâm muốn mưu hại bách tính Bắc Mạc.

Nàng ta nén giận, bảo thị vệ đem Lý đại phu đưa về Kinh Thành, nàng ta muốn đích thân đến Mộc Trại một chuyến.

Tìm Hạ Thương Mai.

Thị vệ khuyên nhủ: "Đại tướng quân, một mình ngài đi quá nguy hiểm, vẫn nên để mạt tướng đi cùng ngài."

Tần Châu nói: "Không cần, nơi này là Bắc Mạc chứ không phải Đại Chu, bản tướng sợ cái gì chứ?"

Nói xong liền đi ra khỏi cửa, trở mình lên ngựa, giơ roi mà đi.

Thương Mai bên này vội vàng thí nghiệm phương thuốc, hai ngày nay có thể nói là bận đến mức quay cuồng.

Ngày hôm qua Tô Mộc sốt cao, phải dùng thuốc mới có thể hạ sốt, có thể thấy được phương thuốc này có tác dụng với những người bệnh mới bị nhiễm.

Nhưng cùng một phương thuốc, dùng với người bị bệnh nặng lại không có nhiều hiệu quả.

Ban đầu cho rằng vấn đề ở phân lượng, tăng thêm lượng thuốc nhưng hiệu quả vẫn không mấy khả quan.

Xem ra, phải tìm ra chìa khóa vàng mới được.

"Thương Mai, có thư bồ câu đưa tới." Nhu Dao đi vào, trong tay cầm một tờ giấy, đưa tới.

Thương Mai đang bận sứt đầu mẻ trán, nghe thấy có thư bồ câu đưa tới thì ngơ ngác một lúc mới đưa tay nhận lấy: "Dùng bồ câu đưa thư? Là lão Thất sao?"

"Không phải, là Cao Phụng Thiên gửi đến cho Linh Lợi." Nhu Dao nói.

Thương Mai nhanh chóng mở ra xem, trước đó cô đã dặn Cao Phụng Thiên và Linh Lợi để ý xem bệnh dịch có lan đến biên giới Đại Chu hay không.

Cao Phụng Thiên nói bệnh dịch vẫn chưa lan đến đó, tất cả vẫn bình thường.

Không có ai nhiễm bệnh dịch, chuyện này khiến Thương Mai cảm thấy nhẹ nhõm.

"Đại Chu không phát hiện người nào nhiễm bệnh dịch thì chúng ta vẫn phải ở lại nơi này." Nhu Dao nói.

Chỉ ở đây mới có dịch hạch, muốn quan sát bệnh tình, muốn nghiên cứu chế tạo đơn thuốc thì chỉ có thể ở lại đây.

Thương Mai nói: "Không có thì càng tốt, mặc dù ở lại đây khá nguy hiểm nhưng ít nhất chúng ta ở đây, lão Thất sẽ có thể làm việc."

"Ừm, hôm nay đơn thuốc có phát triển gì mới không?" Nhu Dao hỏi.

"Đêm nay đi, hai người ở tây phòng thế nào rồi?"

"Tình hình không tốt lắm, sốt cao mãi không giảm, nói mê sảng, da lở loét." Nhu Dao bỏ khẩu trang xuống: "Nhưng tình hình của Tô đại nhân đã tốt hơn rất nhiêu rồi, chắc là uống thêm mấy ngày thuốc nữa sẽ không có vấn đề gì, toa thuốc này có tác dụng, ít nhất là nó có thể chữa được cho những người mới nhiễm bệnh hoặc để đề phòng bệnh dịch."

"Nhu Dao, ngươi dùng bồ câu đưa thư gửi đơn thuốc này cho Cao Phụng Thiên đi, bảo hắn đưa đến mấy trấn nhỏ ở biên giới Đại Chu, để nha môn phát thông cáo, tất cả dân chúng đều phải uống đơn thuốc này." Thương Mai nói.

"Được!" Nhu Dao tự mình viết một đơn thuốc: "Trở lại ta sẽ đưa nó cho Linh Lợi."

Thương Mai hỏi: "Bên phía An công chúa có hồi âm gì không?”

"Không có, một đi không trở lại, không có bất kỳ hồi âm gì, có lẽ Hoàng đế Bắc Mạc cũng không hề phân phát đơn thuốc xuống dưới, không biết An công chúa có nghĩ ra biện pháp nào không."

"Nhu Dao, chúng ta không thể trông đợi vào Hoàng đế Bắc Mạc được, tự bản thân chúng ta phải ngăn chặn bệnh dịch lây lan." Thương Mai đặt thuốc trong tay xuống, nói.

"Nhưng chúng ta có thể làm được cái gì?" Nhu Dao tỏ ra vẻ rất chán nản, dù sao thì nơi này cũng không phải Đại Chu, làm bất cứ chuyện gì đều có người quản chế, nhất là thế lực của chúng ta đơn bạc, cũng không đủ người.

"Muốn Bắc Mạc phối hợp với chúng ta thì chỉ có cách là mấy quốc gia cùng nhau tạo áp lực cho hắn, ngươi cảm thấy ai có thể nhanh chóng truyền tin tức này cho mấy nước lần cận Bắc Mạc đây? Hơn nữa, còn phải có sức thuyết phục, có thể khiến các nước khác tin tưởng vào tính chân thực của chuyện này." Thương Mai hỏi.

"Ta đi tìm Linh Lợi." Hai mắt Nhu Dao sáng lên, quay người đi ra ngoài.

Một lát sau, Nhu Dao cùng Linh Lợi đi vào, Linh Lợi nghe Thương Mai nói xong thì suy nghĩ một chút: "Có một người đấy, người này chính là An Nhiên lão vương gia.'

“An Nhiên lão vương gia?" Thương Mai vui mừng, không sai, thanh danh của An Nhiên lão vương gia vang dội bảy nước, nếu ông ta nói bệnh dịch sẽ lây lan thì nhất định mọi người sẽ tin tưởng.

"Nhưng không phải An Nhiên lão vương gia đã mất tích rồi à? Tìm ông ta ở đâu được chứ?” Nhu Dao sầu khổ hỏi thăm.

"Đúng vậy, muốn tìm ra ông ta, nói nghe thì dễ?" Thương Mai không khỏi nản lòng, nếu như ông ta ở đây thì chắc chắn sẽ biết chia khóa vàng là cái gì.

Linh Lợi không nói gì nhưng bờ môi hơi mấp máy, nhìn Thương Mai rồi lại nuốt lời định nói xuống.

Nhu Dao nhìn nàng ta, hỏi: "Linh Lợi, có phải ngươi biết tung tích của ông ta đúng không?”

Linh Lợi nhìn Nhu Dao, ấp úng một chút nhưng vẫn không nói ra cái gì.

Thương Mai thấy thế, nói: "Linh Lợi, nếu ngươi biết tung tích của ông ta thì mau nói ra đi, đừng do dự nữa, đã có không ít bách tính chết bởi bệnh dịch rồi."

Lúc này Linh Lợi mới nói: "Thật ra lúc chúng ta tới Bắc Mạc, lão Vương gia cũng đi theo chúng ta, trước đó vài ngày còn liên hệ với ta, chỉ là không biết mấy ngày nay đã đi nơi nào rồi."

"Hả?" Thương Mai kinh ngạc: "Ông ta cũng đi theo? Vậy tại sao ông ta lại không tự mình chữa trị?"

"Ta cũng không biết, nhưng nghe nói là Bắc Mạc và Đại Lương không hợp nhau, về phần cụ thể như thế nào thì ta cũng không rõ lắm."

Thương Mai cảm thấy rất khó tiếp nhận: "Có chuyện gì mà không thể buông xuống được chứ? Trận bệnh dịch này người chết là bách tính, nhiều mạng người như vậy, ông ta cũng là đại phu mà..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.