Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ - Chương 530: Tôn phương nhi xuất cung : truyenyy.mobi

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 530: Tôn phương nhi xuất cung




Thương Mai tới Trần phủ gặp Trần thái quân, tay bà ta cầm một cái màn thầu, ngồi trên thềm đá trước hành lang cắn từng miếng nhỏ, khi nhìn thấy cô thì hơi ngán ngẩm.

Trời lạnh thế này mà bà xản ống quần lên, trên ống quần còn dính bùn, bên cạnh còn đặt một cây cuốc, trông giống như một bà lão mới đi làm ruộng về.

Thương Mai kể lại mọi chuyện, còn bà thì ngồi ăn màn thầu, lúc thì gật đầu, lúc thì mim cười.

Cuối cùng, bà khẽ ăn một miếng màn thầu, rồi nhíu chặt mày, dáng vẻ ưu phiền.

Thương Mai thấy thế thì sốt sắng hỏi: "Bà nói gì đi chứ?" "Tinh hình khá nghiêm trọng." Lão thái quân lắc đâu thở dài, rồi nuốt miếng màn thầu, cố kéo dài ra. "Nghiêm trọng? Bà nhìn ra vấn đề gì ư?" Thương Mai thở dài: "Bà đừng thừa nước đục thả câu nữa được không?"

Lão thái quân nghiêng đầu nhìn cô, rồi thở dài: "Năm ngoái, lão thân có thể ăn thịt sườn, một bữa ăn được một cán hai thịt dê, mà chang tổn sức chút nào, nhưng năm nay, ăn một cái màn thầu đã cảm thấy ê răng, ta già rồi nên răng có cũng không còn tốt nữa, ngươi nói thử xem có nghiêm trọng không?"

Thương Mai nản lỏng: "Bà nói chuyện này à? Thì bà già rồi, nên răng không tốt cũng là chuyện thường tinh mà." “Là chuyện thường tình, nhưng đâu ai muốn chấp nhận? Lão thân chỉ còn lại sở thích được ăn ngon này, đối với lão thân, không có gì bi thảm hơn chuyện này?"

Thương Mai không khỏi rầu rĩ, theo người trẻ thấy, chuyện con người già đi là rất bình thường, nhưng người già lại không muốn chấp nhận? Cho dù bà không muốn chấp nhận cũng phải chấp nhận, vì đây là quy luật của trời, đâu ai có thể thay đổi được? Ai có thể trẻ mãi không già chứ? "Ngươi vẫn chưa hiểu à?" Lão thái quân thấy cô đăm chiêu thì vẻ mặt hơi bị thương, cười nói: "Thật ra lão thân nói đạo lý này đã quá rõ ràng, Hoàng trên cao đó đã sớm biết mình đã đi tới phần cuối sinh mạng rồi, người biết bệnh tình của ông ta đều biết, nhưng ông ta có muốn chấp nhận không? Nếu không muốn chấp nhận thì sao? phải gắng sức, dùng mọi cách, giống như lão thân luôn mong tới một ngày có thể cầm một miếng thịt sườn lên một “Bà đang nói chuyện ông ta bắt đầu sử dụng thuật vu để trị bệnh à? Chuyện này ta có thể hiểu được, là vì ông ta muốn sống tiếp." Thương Mai gật đầu nói: ông ta triệu Tô Thanh và Tiêu Thác về là sao? "Chuyện này ngươi không hiểu đầu, tướng lĩnh đánh trận nằm binh quyền trong tay, mà binh quyền này là gì? Là gốc rễ của Hoàng đế, không có binh, ai tới bảo vệ tôn nghiêm của Hoàng đế? Việc Hoàng đế hạ chỉ tiến công toàn diện, nhìn thi có vẻ là nghe lời Võ An Hầu, nhưng thực chất ông ta tự có tính toán, vì ông ta biết rất rõ năng lực Vương gia, dùng toàn bộ binh lực Đại Chu nghênh chiến với Bắc Mạc, mặc dù Đại Chu chúng ta sẽ thương vong nặng nề, nhưng Bắc Mạc cũng chẳng chiếm được lợi lộc gì, Tân Châu là tướng lĩnh không năm chắc phần thắng sẽ không đánh, nàng ta gặp thất bại sẽ minh kim thu quân ngay, không dễ gì nói chiến lần nữa, hơn nữa vì võ tướng Bắc Mạc có địa vị rất cao, nhất là Tân Châu, nên ý kiến nàng ta là ý kiến trực tiếp của Hoàng đế, Tân Châu không đánh, thì Hoàng đế Bắc Mạc còn đánh được à? Như vậy hai nước sẽ giành được nền hòa bình ngân ngủi, nhưng chỉ là tạm thời, mà Đại Chu ta phải đổi lấy không biết bao nhiêu máu tươi của tướng sĩ." "Thật tàn khốc!" Thương Mai lắc đầu. “Có chiến tranh nào không tàn khốc không? Hoàng để hạ lệnh tiến công toàn diện, nhưng Vương gia nhà ngươi thì hay rồi, bịa ra câu chuyện dịch mã gi đó bị cướp mất để qua loa lấy lệ với Hoàng đế, tất nhiên Hoàng đế sẽ cảm thấy hần đã mất khống chế, một tướng lĩnh mất không chế, lại nằm giữ quân đội hùng hậu trong tay, thì làm sao không khiến Hoàng đế nảy sinh cảm giác nguy hiểm? Mà có cám giác nguy hiểm thi sao? Thi phải chặt đứt một tay một chân của hån, Tô Thanh và Tiêu Thác là tay chân của Vương gia nhà ngươi, nên phải cắt bọn họ rồi thay hai người ông ta phái tới làm tiên phong, một khi Mộ Dung Khanh đưa ra quyết định gì không hợp với ý Hoàng đế thì hừ hừ...” Cập nhật chương mới nhất tại Truyệ nhayonline.com

Lão thái quân không cần nói tiếp, Thương Mai cũng có thể hiểu rõ. "Giờ hai vị tướng quân mà Hoàng thượng phái tới là Thường Túc và Phó Giai, bà thấy hai người này thể nào?" “Ta không cần nhin cũng biết." Trần thái quân mim cười đáp: "Liệu Hoàng thượng có cử người của Nhiếp Chính vương tới đó không, nhưng...”

Thương Mai thấy bà lại thừa nước đục thá câu thì không khỏi sốt sáng: "Nhưng cái gl?" "Nhưng ngày xưa hai người này thuộc bộ cũ của lão thân, sau đó ra khỏi quân đội nhà Trần của lão thân, đám nhiệm chức vụ quan trọng dưới chân thiên tử, hai người này là tướng lĩnh trung thành của Đại Chu, nhưng lão thân có ơn tri ngộ với họ, nên ít nhiều gì bọn họ cũng sẽ nế mặt lão thân."

Thương Mai cười nói: "Hóa ra là thế, thảo nào bà bình tĩnh như vậy." "Bình tĩnh? Vẫn còn xa lắm, đây là cục diện nan giải, Hoàng để hạ lệnh tiến công toàn diện, Nhiếp Chính vương tránh được một mùng một, chứ không tránh được mười lăm, nếu lần này hai vị tướng quân đó tới, mà hắn vẫn còn đùn đẩy, e rằng phải cử giám quân tới, một khi giám quân tới đó, thì việc điều binh khiển tướng sẽ không còn tự do như trước nữa. Nhưng chúng ta không thể làm gì được, mà chỉ có thể đứng nhìn Vương gia hóa giải chuyện này thể nào, hắn không thể để tướng sĩ hy sinh tùy tiện để đổi lấy một hai năm hòa bình, lần này nếu không nấm chắc bảy tám phần thắng, hắn sẽ không tiến công toàn diện." “Đúng vậy, Tân Châu là cao thủ tiến công, nếu đánh trực diện, sẽ không phải ý kiến hay, tốt nhất nên đánh du kích, tập kích bất ngờ, khiến nàng ta buồn bực mất tập trung, mới giành được phần thắng.” "Ừm, ngươi phân tích rất đúng, không ngờ ngươi cũng mát nhìn như thế, nhưng không ai có thể ngăn cản được Hoàng thượng, cộng thêm trong triều e rằng sẽ có sự bất đồng, không có lợi cho Vuơng gia." Lão thái quan không khỏi lo âu. "Uml" Thương Mal gật đầu, nên cô mới tới đây thinh giáo bà này. Truyệnhayonline.com website cập nhật truyện nhanh nhất

Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua, chớp mắt đã hơn nửa tháng rồi.

Tô Thanh và Tiêu Thác đang trên đường về, cổ đoán có lẽ hai ngày nữa họ sẽ về tới Kinh thành.

Ngày mười hai tháng tư, Dạ Vương sai người tới báo tin, Quý thái phi Tôn Thị chết trong thiên lao.

Thương Mai nghe xong thì trong lòng không hề gợn sóng, bà ta có thể chống đỡ đến hôm nay xem như khá bản lĩnh rồi.

Trước đó co từng kết luận rằng, với vết thương đó, bà ta sẽ không sống tới ba ngày.

Chấp niệm của bà ta rất mạnh, nếu tâm tư ngay tháng một chút, thì bà ta cũng là một nhân tài xuất sắc,

Từ khi Tôn Phương Nhi đi tới Hi Vi Cung, Thương Mai không còn gặp nàng ta nữa,

Nhưng không ngờ hôm nay nàng ta lại quay về Thanh

Ninh Các lấy đồ, Thương Mai cũng đi tới đó,

Nàng ta gầy đi rất nhiều, sắc mặt cũng cực kỳ tráng bệch, mất cũng ngày càng to ra, nhưng không có sức sống, nàng ta lấy một hộp gấm ra đưa cho Thương Mai: "Phien người giúp ta chuyển lại cho Hồ Hạnh Nhi, nói rằng ta không xứng nhận quà của nàng ấy"

Thương Mai nở hộp ra, là bạch ngọc Quan Am mà Hồ Hạnh Nhi tặng cho nàng ta vào cuối năm, Thương Mai nói: "Nếu ngươi đã xuất cung rồi, sao không đích thân đi trả lại di?" "Không cần đâu, cứ để nàng ta giữ lại chút ẩn tượng tốt về ta đi, giờ ta...” Nàng ta nhìn Thương Mai với ánh mắt thẻ lương: "Ta chỉ xin người một lần, giúp ta chuyến lại cho nàng ta."

Nói xong, nàng ta liền xoay người rời đi. "Tôn Phương Nhi!" Thương Mai gọi nàng ta: "Sao ngươi không rời khỏi Hoàng cung?”

Tôn Phương Nhi dừng bước, quay đầu, trên khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch hiện lên nụ cười khô héo: “Người hói câu này không hoang đường à? Toàn bộ thiên hạ này đều là đất của vua, ta có thể đi đâu được chứ?" "Ông ta bảo ngươi làm gi?" Thương Mai cảm thấy sắc mặt nàng ta trắng bệch đến lạ thường, như không còn một chút máu. "Không có gi." Tôn Phương Nhi ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: “Trong căn phòng ta sống ở Huệ Khánh Cung, có một binh sử, trong đó có máu của ta, ta dùng thuốc nước nên máu không đông lại, chút máu này của ta cũng có ích, người cứ cầm lấy đi, máu này rất quan trọng để người nghiên cứu cách giải cố


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.