Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ - Chương 427 : truyenyy.mobi

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 427




Xuất cung ở trên xe ngựa, Mộ Dung Khanh thấy Thương Mai cứ trâm mặc, bèn hỏi: “Có manh mối không?”

Thương Mai ngẩng đầu nhìn hắn, đáy mắt của hắn vẫn có tia khát vọng, hy vọng có thể nghe thấy cô nói ra tin tốt.

Thương Mai nói: “Nốt ban đỏ trên mặt và mặt người trên cánh tay không phải cùng một loại bệnh, nốt ban đỏ trên người Hoàng thượng chắc là cũng có? Loại bệnh này gọi là ban đỏ cánh bướm, là bệnh về tổ chức liên kết mô có tính miễn dịch, được rồi, thuật ngữ chuyên ngành y học này không nói nữa, loại bệnh này, quả thật nghiêm trọng, ta cũng hiểu không thể chữa khỏi mà người nói, trên thực tế, ta cũng không thể trị tận gốc, nhưng khống chế một chút vẫn được.”

“Nàng có thể khống chế sao?” Mộ Dung Khanh gần như không dám tin: “Nàng từng gặp loại bệnh này sao? Loại bệnh này rất ít thấy, ít nhất ghi chép không nhiêu.”

“Ghi chép không nhiều, có lẽ là vì mọi người xem loại bệnh này thành bệnh bị nguyền rủa, xấu hổ đi gặp đại phu, cộng thêm y thuật ở đây của các người đều chẩn đoán đây là bệnh nan y, người mặc bệnh liên cảm thấy cầu y cũng không có tác dụng.”

“Y thuật ở đây của các người?” Mộ Dung Khanh nhìn cô: “Được rồi, trước tiên không băn khoăn điểm này, mặt người đó giải thích như nào? Đâu người nhỏ lồi lên, chắc không thể nói có thể trị khỏi chứ?”

“Đây không phải là bệnh, đây là Ký Sinh Thai, cổ đại gọi là Nhân Diện Sang chứ không phải là Quỷ Diện Sang, nếu như kêu ta đi chữa, ta sẽ chọn phẫu thuật cắt bỏ, nhưng trong trung y cũng có thể dùng thuốc trị được, dùng mấy loại thuốc nghiên thành bột trộn lại rồi bôi lên, sau đó tự nhiên sẽ tách ra, nhưng quy trình sẽ tương đối lâu.”

Mộ Dung Khanh cảm thấy khó tin: “Nàng nói thật sao?”

“Ta giống như đang nói đùa sao?” Thương Mai không khách khí nói.

“Nhưng… Mộ Dung Khanh không phải không tin lời cô nói, nốt ban đỏ mà cô nói có thể khống chế, Quỷ Diện Sang cô nói có thể loại bỏ, vậy cái này đối với cô mà nói không tĩnh là bệnh nghiêm trọng gì rồi.

“Nàng là cho rằng bệnh của Hoàng thượng không nghiêm trọng sao?” Mộ Dung Khanh hỏi.

Thương Mai lắc đầu: “Không, Lupus hồ điệp nghiêm trọng, nếu như là Lupus ban đỏ hệ thống hồ điệp, bây giờ bệnh tình chắc đã đến thận và tim, cho nên ta nói chỉ có thể khống chế chứ không thể trị khỏi.”

“Nàng là nói, nếu như nàng chữa trị sớm hơn, có thể trị khỏi?”

“Không, Thương Mai lại lắc đầu: “Bệnh này bất luận là từ giai đoạn đầu phát bệnh hay bây giờ, đều không thể trị tận gốc, cho dù là… ta, cũng chỉ có thể cố gắng khống chế, hơn nữa sự thiếu thốn thuốc men, sẽ trực tiếp dẫn tới việc khống chế bệnh này cũng tương đối khó khăn.”

“Nàng là nói, đây là hai loại bệnh, nàng có thể trị khỏi cái… Ký Sinh Thai, cũng có thể khống chế Lupus hồ điệp, là ý gì?”

Thương Mai nói: “Đại khái là ý như thế.”

“Khống chế không phải trị khỏi sao?”

Thương Mai nhìn hắn: “Mộ Dung, trí thông minh của người đã thấp đi rất nhiều.”

“..” Phải.

“Ta có thể khống chế tình trạng Hoàng thượng phát bệnh, có thể khiến bệnh tình của Hoàng thượng không nghiêm trọng hơn, nhưng ta không thể trị tận gốc  hiểu ý của cô, chỉ là không quá tin tưởng, cô nói giống như không có một chút nghiêm  Sang là bệnh nan y, không thể chữa trị, hơn nữa bệnh nguyền rủa, cũng không thể để người khác biết.

“Nàng có thể khống chế bao lâu?” Mộ Dung Khanh hỏi.

Thương Mai lắc đầu: “Ta không biết, ta bây giờ đối với bệnh tình không tính là quá hiểu rõ, đây cũng chỉ là kết quả chẩn đoán sơ bộ, tình hình còn cần kiểm tra sâu hơn mới biết được, nếu như người bằng lòng để ta chữa  hậu.”

Mộ Dung Khanh nói: “Nàng không cần đi, bản vương sẽ đi nói với mẫu hậu, chuyện này nàng cũng đừng nói ra.”

“Được.”

Hôm sau khi nghị sự xong, Mộ Dung Khanh liên đi nói chuyện này cho Hoàng Thái hậu, Hoàng Thái hậu căn bản không tin: “Cái gì mà Lupus hồ điệp? Chính là Quỷ Diện Sang, hơn nữa con tưởng ai gia chưa từng nhắc với Hoàng đế sao? Hoàng đế không đồng ý.”

“Nhưng Thương Mai nói  thể khống chế, mẫu hậu, hay là người lại đi hỏi thử hoàng huynh.”

Mộ Dung Khanh khẩn câu.

“Không, nếu nó không đồng ý, vậy thì thôi đi, bệnh này con thật sự không nên dẫn Thương Mai đi xem, nữ tử thị phi nhiêu, khó đảm bảo nàng ta sẽ chuyện này cho người bên cạnh.”

“Điểm này mẫu hậu có thể yên tâm, Thương Mai tuyệt đối sẽ không nói với bất kỳ ai” Mộ Dung Khanh nói.

Hoàng Thái  thở dài một hơi, cười khổ: “Lý trí sao? Mẫu hậu, đó cũng là hoàng huynh của bản vương.”

Ánh mắt của Hoàng Thái hậu thê lương, khẽ nói: “Phải, ai gia có khi cũng không có màng đến cảm nhận của con, A Khanh, làm khó con rồi.”

Mộ Dung Khanh lắc đầu: “Nếu đã không đồng ý, vậy thì thôi, đúng rồi, chuyện trong cung, Nghi Phi và Mai phi xử lý như thế nào? Bản vương định sắp  nên tiết kiệm chi tiêu rồi.”

“Cũng tạm, hai người bọn họ hợp tác khá vui vẻ, còn chuyện sổ sách, quả thật cần có người xử lý, Hoàng hậu… Lương Tần lúc đương nhiệm, trong cung tiêu phí cực lớn, chuyện này khó bảo đảm ngày sau sẽ bị Ngự sử lôi ra nói.”

“Vậy được, nếu đã như thế, bản vương để nàng hai ngày này chuẩn bị vào cung.” Mộ Dung Khanh nói.

Hoàng Thái hậu khẽ thở dài  muốn quản cũng không quản nổi, con trước đây nói kêu ai gia đừng truy cứu chuyện của Nghi Phi và Thái tử, nhưng chuyện này đối với ai gia mà nói, chính là một cây kim, con nói thật đi, hai người bọn họ có tư tình không?”

Mộ Dung Khanh không phủ nhận: “Người quản nhiều như vậy để làm gì? Chỉ cần làm Hoàng thái hậu của người, hưởng phúc của người, rảnh rỗi thì chơi với  được lão sư khen thưởng, tiểu tử này có tài đấy.”

“Ừm, đứa trẻ này ngược lại rất được lòng của ai gia, hiểu chuyện hơn đứa khác, Mai phi thật ra cũng hiểu chuyện, chỉ là trước kia quá cẩn thận, cứ sợ bị người khác làm hại, làm ra một vài chuyện.”

“Không làm ngặt, con người đều sẽ phạm sai, chỉ cần chưa có gây ra sai lầm lớn là được.”

Hậu mẫu tử nói chuyện một lúc, Mộ Dung Khanh bèn xuất cung.

Thương Mai nghe Mộ Dung Khanh nói Hoàng Thái hậu không đồng ý để cô vào cung chữa trị, rất thất vọng: “Hoàng Thái hậu thật sự không đồng  đâu, bản vương nhìn ra được, không phải người không đồng ý mà là Hoàng thượng không đồng ý.”

Là  gần đây như thế nào rồi?”

“Tốt rất nhiều rồi, bây giờ mỗi ngày đều châm cứu, không quá một tháng thì hắn có thể đi lại như thường, thật ra thật sự phải cảm ơn mẫu hậu của hắn, cái chân gãy này đúng lúc.” Thương Mai cười khổ.

“Loan Loan thì sao?”

“Cũng tốt hơn rất nhiều, nhưng hai chân vẫn đi lại không tiện, ta hôm nay đi thăm nàng ta, người biết nàng ta đang làm gì không.”

Thương  Khanh tò mò hỏi.

“Thêu hoat”

Mộ Dung Khanh bật cười: “Đôi tay vụng về đó của nàng cũng có thể thêu hoa?”

“Phải, nữ tử có tình yêu chính là rất khác, nàng ta bây giờ rất hạnh phúc.” Thương Mai cảm khái.

Mộ Dung Khanh nhìn cô: “Sao hả? Nàng không hạnh phúc?”

Thương Mai nhìn hắn, trong mắt dần dần phủ một tầng bi ai: “Hạnh phúc.” Nếu như hắn không có trúng Đông Mệnh Cổ, cô rất hạnh phúc. Bây  đi, ta nói với mẫu hậu rồi, để nàng đi xử lý sổ sách” Mộ Dung Khanh nói.

“Ngày kia đi, ngày mai ta có việc. Thương Mai nói.

“Nàng muốn làm gì?”

Thương Mai đưa tay chạm vào cằm của hắn, tiến lại gần, khẽ cắn môi của hắn: “Giết người.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.