Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ - Chương 401: Hầu gia không đồng ý : truyenyy.mobi

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 401: Hầu gia không đồng ý




nội dung câu chuyện tiếp theo sau đó đã trở nên tương đối cẩu huyết, Tôn Phương Nhi bắt đầu cuộc chiến tranh đoạt thượng vị, mẫu thân của nàng ta đã tốn một số tiền lớn để mời cho nàng ta một vị sư phụ người Miêu Cương, dạy nàng ta thuật vu cổ, vị sư phụ này cũng coi như là có chút tài năng, biết một ít y thuật bói toán, lúc ban đầu vô cùng kính trọng sư phụ, làm cho sư phụ hài lòng đến nỗi dạy cho nàng ta hết tất cả những gì ông ta biết, đương nhiên, có một câu nói cổ là đồ đệ thành tài sư phụ chết đói, trong trường hợp của Tôn Phương Nhi và sư phụ, thực sự chính là đồ đệ đã thành tài hại chết sư phụ.

Sau khi Tôn Phương Nhi xuất sư, người đầu tiên mà nàng ta giết chính là sư phụ, cổ độc được dùng cũng chính là cổ độc mà sư phụ của nàng ta dạy.

Không có thuốc nào cứu được, sư phụ của nàng ta liền đi đời nhà ma.

Sau đó nàng ta đã giết mẹ ruột của mình, dùng thân phận là trẻ mồ côi quỳ trước cửa của chính thất phu nhân, Tôn phu nhân vốn là một nữ nhân mềm lòng, thấy nàng ta đáng thương liền đối xử với nàng ta như là con gái ruột của mình, từ đó về sau, hễ đi đâu đều dẫn theo nàng ta và Nhu Nhi.

Rốt cuộc nàng ta cũng đã tìm được cơ hội hạ ái hận cổ với Mộ Dung Khanh, loại cổ này rất đáng sợ, không có thuốc giải, một khi đã trúng ái hận cổ thì gần như không có cách nào giải được.

Mộ Dung Khanh bị nàng ta mê hoặc nửa tháng, hơn nữa cuối cùng lại còn nói với Hoàng Thái Hậu muốn cưới nàng ta.

Hoàng Thái Hậu đương nhiên là không đồng ý, bảo hắn tự mình đến Hàn Sơn hỏi Thái Hoàng Thái Hậu, hắn còn thật sự không chùn bước mà đi tới đó.

Nhưng mà sau khi hắn trở lại, lại sai người bắt lấy Tôn Phương Nhi, hắn cho Tôn Phương Nhi ăn một viên thuốc, Tô Phương Nhi ngay lúc đó liền thừa nhận nàng ta đã hạ cổ hắn.

Ở triều đại này, cổ độc và lời nguyền đều là thuật trấn yểm, là vật cấm, nhà họ Tôn đương nhiên phải trục xuất nàng ta ra khỏi gia môn.

Tôn Phương Nhi đi cầu xin Tôn phu nhân, nhưng mà Tôn phu nhân lại không mềm lòng, dưới cơn giận dữ Tôn Phương Nhi đã hạ cổ độc Tôn phu nhân, Tôn phu nhân kém chút nữa thì mất mạng, may mà được An Nhiên lão vương gia cứu giúp mới có thể sống tiếp được, chỉ tiếc là độc tính của cổ độc lại khiến bà ta mất đi thính lực.

Sau khi Thương Mai nghe xong rất là khiếp sợ: “Chẳng trách Nhu Nhi căm hận nàng ta như vậy, chẳng trách Mộ Dung Khanh không muốn nhắc tới nàng ta, thì ra lại có chuyện như vậy.”

Đúng vậy, từ sau lần đó hoàng thúc liền trở nên căm ghét nữ nhân, không cho phép bất cứ nữ nhân nào đến gần, nghe nói là bởi vì lúc mà thúc ấy si mê Tôn Phương Nhi, Tôn Phương Nhi đã từng ôm thúc ấy.” Lương vương nói.

Thương Mai nhíu mày: “Chỉ là từng ôm qua?”

“Nghe đó còn hôn nữa, dù sao thì sau đó hoàng thúc trong một tháng đều dùng rượu mạnh để súc miệng.”

Thương Mai cười nói: “Đứa nhỏ đáng thương này.”

Lương vương nói: “Ngươi còn cười được à? Tô Phương Nhi này thật sự là một người vô cùng ác độc, ngay cả mẹ ruột và sư phụ của nàng ta cũng có thể hạ thủ, sau này nàng ta đầu phục Nam Hoài Vương, theo ông ta đến Nam Quốc, lần này bọn họ trở lại sợ rằng sẽ không dễ dàng rời khỏi.”

“Ừm, ta biết.” Thương Mai gật đầu.

Thương Mai xoay người đi ra ngoài, Đao lão đại đúng lúc có việc đến tìm, sau khi hắn ta nói vài câu với Thương Mai, Thương Mai mừng rỡ, liền cùng Đao lão đại rời đi.

Đến buổi tối cô mới trở lại, Mộ Dung Khanh không vui vẻ gì mà hỏi cô: “Ngươi đi đâu vậy?”

Thương Mai ghé vào bên tai của hắn nói mấy câu, Mộ Dung Khanh à một tiếng: “Thật sao?”

“Cực kì chắc chắn!” Thương Mai nói.

Mộ Dung Khanh ừ một tiếng, cũng không tỏ ra vui mừng, dường như là việc trong dự đoán.

Lại nói Hoàng Thái Hậu truyền hầu gia vào cung, cho hậu gia xem hưu thư, mi tâm của hầu gia nhíu chặt, quỳ trên mặt đất: “Thái Hậu hưu thư này không thể truyền ra ngoài, lão thần cũng sẽ không thừa nhận.”

Hoàng thái hậu nói: “Cho dù truyền ra ngoài, ai gia cho rằng cũng không sao cả, hầu gia cần gì cố chấp?”

Hầu gia lắc đầu: “Không phải vi thần cố chấp, mà là hưu thư này lai lịch bất minh, mặc dù là nét chữ của Tiêu Kiêu, nhưng mà vẫn chưa được trong nhà đồng ý, càng không phải là do Hàn Thanh Thu lấy ra, có lẽ, chỉ là Tiêu Kiêu viết chơi thôi.”

Hoàng thái hậu nói: “Ngươi hẳn là biết, Tiêu Kiêu không bằng lòng lấy Hàn Thanh Thu, hắn chỉ là bất đắc dĩ mới làm mà thôi.”

“Không, thái hậu đừng nói như vậy, Tiêu Kiêu là tự nguyện.” Hầu gia sửa lại lời của thái hậu.

Hoàng thái hậu khẽ thở dài, biết hầu gia làm người thận trọng, ông ta từ đầu đến cuối đều sợ Tiêu Kiêu lấy công chúa, cho dù, chỉ là cưới một cỗ thi thể, ông ta cũng sợ, bởi vì thế lực sau lưng công chúa cho dù sau khi nàng ta chết đi cũng vẫn tồn tại, cũng sẽ quy thuận nhà họ Tiêu.

Ông ta sợ, bởi vì ông ta biết hoàng đế kiêng dè nhà họ Tiêu, ông ta sẽ dùng hết sức bảo vệ nhà họ Tiêu không xảy ra bất cứ chuyện gì.

Hoàng thái hậu vốn còn trông mong hầu gia sẽ đồng ý, nhưng mà hầu gia cố chấp như vậy, lại nói nữa cũng sẽ không đồng ý, bà ta thở dài nói: “Thôi bỏ đi, ngươi đi đi, ai gia không ép ngươi, ai gia chỉ là thương cho bọn họ.”

Hầu gia trầm mặc một lúc, trong mắt có chút phức tạp, ông không thương sao? Ông ta thương, thương hơn bất kì ai, nhưng mà, ông ta có cách gì? Hoàng thượng vẫn còn, hoàng thượng một ngày còn kiêng dè nhà họ Tiêu, nhà họ Tiêu đều phải sống khiêm tốn.

Hầu gia không đồng ý, người được chọn làm phò mã lại phải trình lên lại lần nữa.

Thôi đại nhân lần này tiến cử một người, làm cho hoàng thái hậu có chút bất ngờ, Thôi địa nhân vậy mà lại tiến cử cháu trai của Lương thái phó Lương Thụ Lâm.

Hoàng thái hậu sai người nghe ngóng, biết được Lương Thụ Lâm ở trong nhà không được xem trọng, tuy là người cơ trí lại vẫn luôn khuất phục làm thống lĩnh thị vệ ở Đông Cung.

Đối với những người được tiến cử của các đại nhân khác, hoàng thái hậu đều không thèm nhìn, bởi vì người tiến cử vốn cũng miệng phục lòng không phục, đều lọt vào cuộc chiến tranh giành quyền lợi, chỉ có Thôi đại nhân, ông ta vẫn luôn ủng hộ Nhiếp chính vương, vả lại làm người cương trực công chính, nhậm chức thượng thư nhiều năm, chiến tích lẫy lừng, là quan viên thật sự vì công việc.

Cho nên, hoàng thái hậu đối với người mà ông ta tiến cử, cũng nhìn với con mắt khác.

Đúng lúc gặp Quý thái phi vào cung, Hoàng thái hậu liền nói về Lương Thụ Lâm với bà ta.

Quý thái phi hoàn toàn không biết gì về người này, nhưng mà nghe thấy là người của Lương thái phó, bà ta liền có chút không đồng ý: “Gả cho người của nhà họ Lương, vậy không tốt lắm nhỉ? Vô hình trung không phải là khiến nhà họ Lương lớn mạnh hơn sao?”

Hoàng thái hậu nói: “Chuyện này không có đâu, ai gia đã sai người điều tra, phát hiện tình cảm của Lương Thụ Lâm và thái phó không tốt, thái phó cũng luôn chèn ép đứa cháu trai này, Lương Thụ Lâm mà ở nhà họ Lương, có thể nói là người ngoài, là người vươn lên từ trong những áp bức khó khăn đã nhận được.

“Vậy phẩm hạnh thì sao?” Quý thái phi hỏi.

“Phẩm hạnh không tệ, ai gia đã hỏi qua những thị vệ cộng sự với hắn, đều nói nhân phẩm của hắn rất tốt, văn võ song toàn, làm người không có dã tâm gì, thái phó lạnh nhạt với hắn như vậy, hắn cũng chưa từng oán trách, chỉ làm tốt công việc của mình.”

Quý thái phi nghe nói như vậy, thản nhiên nói: “Nếu như vẫn còn người khác, hay là xem tiếp đi.”

“Xem không nổi, ai gia đã sai ngươi đi hỏi Thương Mai, Tráng Tráng nếu như châm cứu lần nữa, cũng chỉ có thể duy trì hai ba ngày, cho nên, cần phải mau chóng quyết định chuyện này.”

Quý thái phi không lên tiếng nữa, hai người trầm mặc một lúc, Hoàng thái hậu là vì đau lòng cho Tráng Tráng, Quý thái phi lại tỏ ra không quan tâm việc này lắm.

“Đúng rồi, lão bát trở về chưa?” Hoàng thái hậu hỏi.

“Hẳn là hai ngày nay đã đến rồi.” Quý thái phi nói một cách trầm tĩnh.

Hoàng thái hậu nhìn bà ta: “Lão Bát trở về rồi, ngươi có thể yên tâm rồi chứ? Lần này mẹ con hai người vui vẻ mà gặp nhau đi, nếu không lần này xa nhau, lần sau gặp lại cũng không chắc được là khi nào.”

Quý thái phi cười nhạt: “bây giờ đã nghĩ thông rồi, nếu như thật sự nhớ nhi tử cực kì, thì liền đi thăm nó, bộ xương già này của ta, vẫn còn có thể đi được, lớn tuổi hơn chút nữa cũng khó nói.”

“Ngươi nghĩ được như vậy là tốt rồi, ngươi và A Khanh cãi thành như vậy, lão Bát trở về nếu như có thể điều hòa một chút cũng không tệ, chỉ là hai huynh đệ này đó, cũng không vừa mắt nhau, thôi đi, con cháu tự có phúc của con cháu, chúng ta không nên quan tâm nhiều như vậy.”

Trong mắt của quý thái phi xẹt qua tia sáng: “Đúng vậy, không quan tâm nữa.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.