Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ - Chương 329: Tìm tiêu kiêu hỏi cho rõ ràng : truyenyy.mobi

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 329: Tìm tiêu kiêu hỏi cho rõ ràng




Tráng Tráng nói xong những lời này lại tiếp tục uống liền ba chén, rượu chảy vào người, nàng ta ho khan một hồi lâu mới khôi phục lại vẻ bình thường.

“Sau khi tất cả mọi chuyện đều đã kết thúc, hoàng huynh băng hà, thái tử đăng vị, phong ta làm trấn quốc đại trưởng công chúa, hoàng tẩu cũng được phong làm hoàng thái hậu. Tỷ ấy luôn luôn yêu thương ta, cho nên đã cầu tình với hoàng thượng, lại lấy di chỉ của phụ hoàng ta ra, trong di chỉ đã nói bất cứ kẻ nào cũng không thể miễn cưỡng ta làm chuyện mà ta không muốn làm.”

Thương Mai nghe nói đến đó thì lại không hiểu: “Tại sao không sớm lấy phần di chỉ này ra?”

Tráng Tráng nhìn Thương Mai, cười khổ một tiếng: “Lúc đó tẩu ấy là hoàng hậu của hoàng huynh, phần di chỉ này cũng vẫn luôn do hoàng huynh giữ, cho nên tẩu ấy cũng không có cách nào lấy được. Ngươi cảm thấy là hoàng huynh sẽ tùy ý để cho tẩu ấy lấy di chỉ này ra để thông cáo với thiên hạ? Sau khi hoàng huynh băng hà tỷ ấy mới lấy phần di chỉ này, mà hoàng thượng lại là con của tỷ ấy, lời nói của tỷ ấy lại có trọng lượng, sau khi lấy phần di chỉ này ra thì tỷ ấy đã đọc ở trong triều, hoàng huynh đồng ý từ hôn, lại phái sứ giả đến Lương Quốc từ hôn, ta và Tiêu Kiêu cũng có thể coi như danh chính ngôn thuận ở bên nhau. Hắn làm áo cưới cho ta, chiếc áo cưới đó được làm từ mười hai người thợ thủ công thêu lại với nhau, tơ lụa màu đỏ chót, những hoa văn tinh xảo được thêu bằng những sợi chỉ vàng. Sau khi làm xong áo cưới rồi thì hắn tặng cho ta, ta đã mặc thử trước mặt của hắn, hắn nhìn ta một hồi lâu sau đều không rời tầm mắt, hắn nói chờ đến lúc ta tròn mười sáu tuổi thì sẽ cầu hôn với hoàng thượng, cưới ta vào nhà.”

Trong mắt của Tráng Tráng dần có cảm xúc ngọt ngào, nàng ta nhìn thấy một vài bức tranh tươi đẹp đang chầm chậm hiện ra trước mặt của nàng ta, đó là một hồi ức tốt đẹp giữa nàng ta và Tiêu Kiêu, là khoảng thời gian tốt đẹp.

Nhưng mà phần tươi đẹp này đã không duy trì bao lâu, nàng ta đột nhiên kinh ngạc.

“Vào cái năm sinh nhật mười sáu tuổi của ta, hắn nói với ta là sẽ tặng cho ta một phần lễ vật, một phần lễ vật mà cả một đời này ta cũng không thể quên được. Sáng ngày hôm đó ta đã chờ đợi, chờ đợi hắn đến, ta biết là hắn đi đâu, bởi vì trước đó Cầm Chi đã nói với ta hắn đến ngự thư phòng. Chúng ta đều chờ ở đó, đợi từ sáng cho đến đêm cũng không gặp hắn, ngày thứ hai hắn vẫn không đến. Thanh Thu và Dao Chỉ nhìn thấy ta khổ sở sốt ruột cho nên đến ngự thư phòng nghe ngóng tin tức, nhưng không nghe ra bất cứ tin tức gì liền xuất cung đi tìm Tiêu Kiêu. Cả ngày hôm đó cũng không trở về, hai người bọn họ cũng chưa từng trở lại, ngày thứ ba tìm được thi thể của Dao Chỉ ở trong hồ, nàng ấy bị người ta đẩy xuống giết chết, nhưng mà ta không tìm được hung thủ. Ngày thứ tư Thanh Thu trở về, nàng ta quỳ gối trước mặt của ta, nói là Tiêu Kiêu muốn cưới nàng ta, hai người đều đã có chứng thực phu thê. Ta nhận phải đã kích cả hai lần gần như là sự sụp đổ, chạy ra khỏi cung đi tìm Tiêu Kiêu, vậy mà hắn lại biến thành một con người khác, dùng một ánh mắt căm hận nhìn về phía ta, hắn nói kể từ khi hắn nhìn thấy ta và thái tử Lương Quốc ôm nhau hắn đã nhận định ta thay lòng đổi dạ, sau đó hắn làm ra tất cả mọi chuyện đều là vì muốn trả thù ta, người mà hắn chân chính thích đó chính là Thanh Thu. Hắn sai người đuổi ta đi, vào ngày hôm đó đã vào cung cầu hoàng thượng ban hôn, hoàng thượng giận dữ muốn giết Tiêu Kiêu, Tịnh Quốc Hậu đi cầu xin hoàng thái hậu, hoàng thái hậu cứu Tiêu Kiêu, cũng là do bà ấy đã ban hôn cho Tiêu Kiêu, ý chỉ ban hôn được đưa ra, hắn tự mình đến tìm ta muốn đòi lại áo cưới.”

Lúc Tráng Tráng tự thuật lại đến đoạn cuối cùng tốc độ nói chuyện rất nhanh, gần như là không dừng lại, nói chuyện không hề có một chút tình cảm nào, dường như người gặp phải tổn thương đó căn bản cũng không phải là nàng ta.

Lúc nói đến đoạn này nước mắt của nàng ta đã ướt đẫm, cả người run rẩy, ngay cả răng cũng đang run, như là rất lạnh rất lạnh.

Thương Mai suy nghĩ cẩn thận lại một chút, chắc chắn Tiêu Kiêu sẽ không bỗng nhiên thay lòng đổi dạ, cũng không tồn tại cái gọi là trả thù, vấn đề chắc là xuất hiện ở hắn vào ngày sinh nhật mười sáu tuổi của Tráng Tráng.

Rốt cuộc ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì? Hắn đi tìm hoàng thượng nói là cầu hôn, cầu hôn có thành công không? Ngày hôm đó hắn không đi tìm Tráng Tráng, ngày hôm sau cũng không đến, Tráng Tráng phái người đi tìm hắn, Hàn Thanh Thu và Dao Chỉ được phái đi cũng không thể trở về cùng một ngày, ngày thứ ba lại phát hiện ra thi thể của Dao Chỉ, ngày thứ tư Hàn Thanh Thu trở về nói là có chứng thực phu thê với Tiêu Kiêu.

Bốn ngày hôm đó rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?

Sao lại để Tiêu Kiêu đối xử với Tráng Tráng tuyệt tình như vậy?

Hay là do lúc Hàn Thanh Thu đi tìm Tiêu Kiêu đã nói gì đó trước mặt Tiêu Kiêu?

Không, giả thiết thì không thể thành lập được. Căn cứ vào lời nói của Tráng Tráng sự nghiêm túc và cố chấp của hắn đối với tình cảm này đã vượt qua khỏi sức tưởng tượng của mọi người, cho nên hắn sẽ không bởi vì lời nói nào của Hàn Thanh Thu mà trở nên kiên quyết với Tráng Tráng.

Nhưng mà Hàn Thanh Thu thực sự có chứng thực vợ chồng với hắn, chuyện này chắc chắn là thật, nếu không thì hoàng đế cũng sẽ không tức giận.

Tiêu Kiêu đứng ở trước mặt của Tráng Tráng nói là hắn và Hàn Thanh Thu thật lòng yêu nhau, cái này đương nhiên là giả, bởi vì nếu như thật lòng yêu nhau thì không có lý do gì sau khi kết hôn một mình hắn ở bên quan không dẫn theo Hàn Thanh Thu.

Ban đầu là do đánh trận, nhưng mà sau khi chiến sự đã kết thúc rồi mà hắn cũng vẫn ở lại biên quan chỉnh đốn binh sĩ, đóng quân trường kỳ, chuyện này không hợp lý.

Thương Mai cho rằng chuyện nào mà không hợp lý thì chắc chắn là có vấn đề.

Nhưng mà Thương Mai cũng không phân tích những chuyện này với Tráng Tráng, trước khi vẫn còn chưa làm rõ tất cả mọi chuyện thì cô không thể nói, tránh cho nàng ta có hy vọng viễn vông.

Thương Mai suy nghĩ liên tục, cảm thấy nhất định phải tìm Tiêu Kiêu một chuyến.

Tráng Tráng uống say, Thương Mai nói với Cầm Chi là cô không dùng cơm ở đây, cô và nàng ta cùng nhau đỡ Tráng Tráng trở về nghỉ ngơi.

Thương Mai nhìn thấy Tráng Tráng ngủ rất say, dự định rời đi, đang đứng dậy Tráng Tráng lại kéo tay của cô lại, nhìn cô rồi nói: “Thương Mai, cô đã từng thử chưa, rất yêu rất yêu một người? Yêu đến nỗi cô không biết phải làm sao bây giờ!”

Nước mắt của Thương Mai gần như đều rơi xuống, nhẹ nhàng vuốt ve đầu của nàng ta: “Có, cô, rất yêu rất yêu cô.”

Tráng Tráng nở nụ cười, men say chếnh choáng, nàng ta thở phào nhẹ nhõm: “Nếu như ta là nam tử thì ta cũng muốn cưới Tráng Tráng, thật tiện nghi cho cái tên lão cẩu lão thất này.”

Nàng ta chậm rãi nhắm mắt lại lại, thở một hơi nhẹ nhõm sau đó chìm vào giấc ngủ.

Thương tiếc Tráng Tráng bao nhiêu thì lại tức giận Tiêu Kiêu bấy nhiêu.

Thương Mai vốn dĩ muốn ở lại bầu bạn với Tráng Tráng, nhưng mà cô thật sự nhịn không được cục tức ở trong lòng.

Ra khỏi phủ công chúa, ra lệnh cho đao lão đại: “Đi tìm Tiêu Kiêu, xem xem đang ở trong hầu phủ hay là đang ở trong phủ đại tướng quân.”

“Tiêu đại tướng quân? Ngày hôm nay ngài ấy muốn đến vương phủ.” Đao lão đại nói.

“Sao ngươi biết?” Thương Mai hỏi.

“Ngày hôm qua nghe Tô tướng quân nói.”

“Hồi phủ.” Thương Mai ra lệnh.

Trở lại vương phủ, quả nhiên Tiêu Kiêu đã đến, Nghiêm Vinh nói là hắn đang nói chuyện với vương gia trong ngự thư không.

Thương Mai đứng chờ ở cửa thư phòng, bọn họ lựa chọn nói chuyện trong thư phòng vậy thì chắc chắn là chuyện triều chính, cô vẫn còn biết công biết tư rất rõ ràng.

“Có cần phải nói với vương gia một tiếng là người đang chờ ở đây không?” Nghiêm Vinh thấy sắc mặt của Thương Mai không tốt, tưởng rằng là phu thê của bọn họ giận dỗi nhau.

Thương Mai lắc đầu: “Không cần đâu, ta chờ ở chỗ này là được rồi.”

Nghiêm Vinh đành phải lui ra, trong lòng âm thầm than: vương gia, người tự mình cầu phúc đi.

Thương Mai đứng đợi ở cửa ra vào nửa canh giờ, Tiêu Kiêu và Mộ Dung Khanh mới mở cửa đi ra.

Nhìn thấy Thương Mai đang chờ ở bên ngoài Mộ Dung Khanh cảm thấy có chút bất ngờ: “Về rồi à? Không phải là muốn đi đến phủ Lương Vương ư?”

Tiêu Kiêu nhìn thấy gương mặt đầy giận dữ của Thương Mai, cũng cho là giữa phu thê bọn họ cải vã nhau, liền nói với Mộ Dung Khanh: “Ta đi trước.”

Hắn vừa mới bước xuống thềm đá, Thương Mai lạnh lùng thốt lên: “Tiêu đại tướng quân đi gấp gáp như vậy à? Cũng đúng thôi, phu nhân đang mang thai mà, đương nhiên là ngươi phải trở về cung phụng cho chu đáo.”

Tiêu Kiêu nghe thấy lời nói này, không khỏi quay đầu lại nhìn Thương Mai: “Người nói cái gì?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.