Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ - Chương 328: Câu chuyện của tráng tráng : truyenyy.mobi

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 328: Câu chuyện của tráng tráng




Tráng Tráng suy nghĩ một chút và đột nhiên ngẩng đầu lên nói: “Để Cầm Chi mang một bầu rượu vào, bỗng nhiên có hơi muốn uống rượu.”

Thương Mai đứng dậy: “Được rồi, để ta đi dặn dò cho, uống một chút rượu.”

Uống rượu có thể giải tỏa được tâm trạng của mình, cô hi vọng là Tráng Tráng đừng giày vò mình đau khổ như vậy.

Bởi vì thời tiết hơi lạnh, Cầm Chi lại nhìn thấy công chúa khóc, cho nên mang rượu ấm tới.

“Uống ít thôi công chúa.” Cầm Chi rót rượu cho công chúa một chén rồi lại đổ tiếp: “Thôi bỏ đi, muốn uống bao nhiêu thì cứ uống bấy nhiêu, uống say rồi muốn đi đánh người thì cứ đánh người, muốn đi giết người thì cứ đi giết người, chúng ta không thể chịu cục tức này được.”

Sự quan tâm của Cầm Chi đối với Tráng Tráng đã vượt qua khỏi quan tâm của thị nữ đối với chủ tử, nàng ta thật lòng thương yêu Tráng Tráng.

Phần tình cảm chủ tớ như thế này làm cho Thương Mai phải cảm động.

Tráng Tráng ngẩng đầu lên nhìn Cầm Chi, nhỏ giọng nói: “Ta không sao đâu, ngươi đi ra ngoài trước đi, Quỳnh Hoa sắp trở về rồi, ngươi đến thu xếp một chút giữ vương phi ở lại đây dùng cơm.”

“Vậy được rồi, có vương phi ở đây với người, nô tì của yên tâm hơn.” Cầm Chi nói xong liền đi ra.

Tráng Tráng cầm rượu lên ngửi một cái, nhưng mà cũng không uống, nàng ta cười cười: “Những năm gần đây ta thật sự rất ít uống rượu, có đôi khi uống cùng với bọn lão thất, uống mấy chén như vậy, cũng không dám ghiền rượu, có người nói uống rượu có thể giải tỏa được nỗi sầu vô tận, những người nói ra được câu này chắc là trong lòng cũng không lo lắng buồn phiền, uống say rồi trong lòng càng khó chịu hơn thì ngươi cũng không có cách nào khống chế được khổ sở trong lòng mình.”

Thương Mai nghe thấy lời nói này, trong lòng nhíu chặt lại, trong nội tâm của nàng ta phải khó chịu bao nhiêu mới có thể có một trải nghiệm sâu sắc như vậy?

“Lúc ta có một thân một mình thì ta sẽ không uống rượu, không dám, sợ uống rồi thì lại không có cách nào khống chế được mình.” Trong đáy mắt của nàng ta dần dần có lớp sương mù, vẫn còn treo nụ cười, trong nụ cười còn có hai giọt nước mắt trong suốt rơi xuống theo gương mặt rơi vào trong chén.

Nàng ta ngửa đầu lên uống hết rượu và nước mắt.

“Ngươi có tin hay không, từ lúc bắt đầu ta không hề thích hắn, là con người cứng ngắc, đứng đắn, nghiêm túc, ăn nói có ý tứ, tuổi nhỏ mà lại học người lớn mang một bộ mặt chết, tính ta không thích loại người không thú vị giống như là hắn, cho nên trong khoảng thời gian lúc đầu hắn ở trong cung ta luôn luôn bắt nạt hắn, chọc ghẹo hắn, có một lần ta còn cố ý đặt con rắn ở sau lưng của hắn, ta chỉ là muốn nhìn xem gương mặt không cứng nhắc và nghiêm túc của hắn sẽ trông như thế nào.”

Thương Mai im lặng lắng nghe, cho dù là không hiểu thì cũng không hỏi, để cho nàng ấy nói chính là một loại phương thức để phát tiết.

“Sau đó lại giống như gặp quỷ, vậy mà ta lại thích hắn. Lúc phát hiện thích hắn là khi nào nhỉ, ta cũng đã quên mất rồi, nhưng mà ta thích hắn, ta cũng không thể thừa nhận được, ta là đại trưởng công chúa, là ngôi sao sáng, hoàng huynh của ta coi như là viên ngọc quý trên tay, hoàng tẩu coi ta như là con gái mà đối đãi, ta là một người duy nhất muốn gió được gió muốn mưa được mưa với hoàng hậu, sao ta có thể thừa nhận là mình thích cái đầu gỗ như hắn được cơ chứ. Hơn nữa ai biết được hắn nghĩ như thế nào, nếu như hắn không thích ta, vậy thì ta sẽ đau lòng muốn chết.”

Tráng Tráng lại rót thêm một chén rượu, sau khi uống xong thì lại tiếp tục cười nói: “Khi đó bên cạnh ta có bốn thị nữ, Cầm Chi, Quỳnh Hoa, Dao Chỉ, Thanh Thu, bốn người bọn họ đối xử với ta vô cùng tốt, bởi vì mọi người cùng lớn lên với nhau, lúc bọn họ bảy tuổi thì đã ở bên cạnh của ta, danh phận là chủ tớ nhưng mà là bạn của nhau, bạn tốt, chúng ta cùng nhau lớn lên, chậm rãi lớn lên.”

“Tuổi dần dần lớn lên, Tiêu Kiêu vẫn còn chưa nói với ta là thích ta, trong lòng của ta vô cùng sốt ruột, ta đều âm thầm nhắc nhở hắn nhưng mà có làm như thế nào cái đầu gỗ này căn bản cũng không hiểu gì hết, ta rất tức giận, cảm thấy hắn chướng mắt. Lúc đó thái tử Lương Quốc đến, hắn nói hắn nhìn trúng ta, cầu hôn ta với hoàng huynh, muốn cưới được ta đến Lương Quốc, năm đó ta mười lăm tuổi.”

Nụ cười của nàng ta càng lúc càng trở nên đắng chát, dừng lại một hồi lâu, thần sắc giật mình ngơ ngẩn dường như là đang cảm thấy những chuyện này giống như là chuyện của đời trước.

“Đương nhiên là ta không đồng ý hòa thân rồi, ta không đồng ý rời khỏi Tiêu Kiêu, mặc dù hắn là đầu gỗ, mặc dù hắn cũng không nói thích ta. Ta nói với hoàng huynh rằng ta không muốn gả đi, hoàng huynh trách ta tùy hứng, ta bị làm hư, khi đó ta mới biết được hóa ra là hoàng huynh lại không thích ta, thậm chí là còn ghét ta nữa, buồn cười biết bao nhiêu nhỉ? Vậy mà ta còn tưởng là huynh ấy rất yêu thương người muội muội này.”

“Ta trở về cung khóc một trận, khóc một hồi lâu, Tiêu Kiêu vẫn luôn nhìn ta khóc, cũng không an ủi ta, đứng đó giống như là một cái cọc gỗ, chờ ta khóc đủ rồi thì hắn đi tới..”

Cái chén ở trong tay của Tráng Tráng lay động một chút, vẻ mặt rốt cuộc cũng đã có một tia ngọt ngào: “Hắn ôm lấy ta, lại hôn môi của ta, hắn nói là hắn muốn đi cầu xin hoàng huynh nói là muốn cưới ta. Sau khi hắn nói xong thì liền đi ngay, hắn đi một hồi lâu rồi mà ta cũng còn chưa lấy lại tinh thần, cứ ngồi ở trước bàn trang điểm nhìn gương mặt của mình từ từ đỏ lên giống như là con tôm luộc.”

Nàng ta nhẹ nhàng thở ra: “Bây giờ hồi tưởng lại, đó chính là thời điểm hạnh phúc nhất của ta.”

Thương Mai nhìn nàng ta, sau khi uống vài chén rượu gương mặt của nàng ta cũng đỏ ửng lên giống như con tôm luộc, nhìn rất xinh đẹp, Thương Mai cảm thấy trên đời này không có người nào xinh đẹp hơn nàng ta.

Thương Mai nhịn không được mà đỏ hoe đôi mắt, hít thở sâu một hơi, kiềm chế cảm xúc muốn khóc.

Tráng Tráng nói tiếp: “Hắn đi cầu xin hoàng huynh, sao hoàng huynh có thể đồng ý được cơ chứ? Hắn quỳ gối hai ngày hai đêm không ăn một hạt cơm, cũng không uống một ngụm nước, ngất xỉu ở trước cửa ngự thư phòng. Hoàng huynh tạo áp lực với Tiêu gia, nếu như hắn cứ tiếp tục tự ý làm bậy thì sẽ tước đoạt danh hiệu nghị quốc hậu thế tập. Tiêu gia đều oán trách hắn, phụ thân của hắn kéo hắn đi, đánh hắn ở ngự tiền, đánh đến nỗi cả người của hắn đầy thương tích, cả người hắn đều là máu, ta trốn ở đằng sau cây cột nhìn hắn, ánh mắt của hắn đều đỏ hết cả lên, hắn hét to lên với phụ thân, hắn nói là muốn cưới ta, muốn cưới đại trưởng công chúa, có chết cũng muốn cưới.”

Nàng ta đột nhiên che mặt lại khóc rống lên, nước mắt chảy ra từ giữa kẽ ngón tay, rốt cuộc Thương Mai cũng đã không nhịn được nữa, cùng nhau khóc với nàng ta.

Nói như vậy, thật sự là bọn họ gặp biết bao nhiêu trắc trở.

Một hồi lâu sau Tráng Tráng mới bình ổn hô hấp lại, mang theo giọng mũi nặng nề nói: “Khi đó hoàng huynh nói với ta nếu như hắn tiếp tục quỳ gối ở trước điện thì hắn sẽ phải chết, có chết đi rồi cũng sẽ trở thành tội nhân của Tiêu gia. Ta quỳ gối ở trước điện cầu xin hoàng huynh bỏ qua cho chúng ta, nhưng mà hoàng huynh nói ý chỉ đã được hạ rồi, không có cách nào sửa đổi được, kiên trì muốn ta đến Lương Quốc. Ta thỏa hiệp, bởi vì hắn chết rồi thì ta có sống cũng không có ý nghĩa gì nữa, hơn nữa ta cũng không muốn hắn phải trở thành tội nhân của Tiêu gia. Vì để cho Tiêu Kiêu hết hi vọng, ta nói với hắn rằng ta đã gặp thái tử Lương Quốc, hắn văn võ song toàn trí tuệ dũng mãnh, vừa tuấn mỹ lại vừa tình thú, ta nói là ta thích hắn. Tiêu Kiêu không tin, hắn giống như bị điên mà đập hết tất cả đồ vật ở trong cung của ta, ta nhìn hắn đập, sau đó sai người đuổi hắn ra ngoài, vì để hắn hoàn toàn tin tưởng, ta còn cố ý ôm ấp với thái tử Lương Quốc ở trước mặt của hắn..”

Tráng Tráng nâng đôi mắt sưng đỏ lên, đôi mắt buồn bã vỡ vụn: “Hắn cứ im lặng ở đó nhìn bọn ta ôm ấp nhau, hắn nhìn bọn ta cười đùa với nhau, một hồi lâu sau hắn đi khỏi không nói một lời nào.”

Giọng điệu của Tráng Tráng đau thấu tim gan, làm cho Thương Mai cảm nhận như chính mình trải qua chuyện đó, nhưng mà câu chuyện cũ này không phải được dừng lại ở đây. Sau đó tiên đế băng hà, sau khi hoàng tử lên ngôi thì đã hủy bỏ hôn sự này.

Đây là do Thương Mai biết được một phần từ trong miệng của Mộ Dung Khanh, cô cảm thấy vấn đề nằm ở chỗ hoàng thượng lên ngôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.