Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ - Chương 12: Tìm mèo hoang : truyenyy.mobi

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 12: Tìm mèo hoang




Thương Mai nghe được tiếng bước chân của nàng ta xa dần, bèn mở cửa nhà xí, may mắn là ở chỗ này cây cối um tùm, nên mấy người thân hình vạm vỡ kia không nhìn thấy cô.

Cô rón rén đi đến chỗ tường rào, sau đó nhảy lên và trèo tường ra ngoài, cô nhẹ nhàng chạm đất, tuy là nguyên khí vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, nhưng mà may mắn là thân thủ vẫn rất nhanh nhẹn.

Cô liền nhanh chóng chạy về hướng Hạ Chí Uyển, hôm nay Hạ Thừa Tướng, Nguyệt Nhung phu nhân và những người khác đều ở bên phòng của lão phu nhân, đương nhiên đám người hầu cũng sẽ tập trung ở bên đó, nên suốt dọc đường đi, cô không thấy ai cả.

Lúc chạy đến chỗ bên bờ hồ, cô gặp Thúy Cô Cô đang dẫn theo ba người đi về hướng Hạ Chí Uyển, theo sau còn có quản gia Hạ Đoàn.

Thương Mai thầm nghĩ không hay rồi, trên tay ba người đó đang bê là vải dệt tơ lụa, chắc là trưởng Xưởng Tơ Lụa của Xưởng Tơ Lụa.

Ba người này là người ngoài, nếu như mà nhìn thấy gì ở Hạ Chí Uyển chắc chắn sẽ truyền ra bên ngoài.

Quả thật là hiểm độc!

Thương Mai men theo đường nhỏ, đến Hạ Chí Uyển trước họ một bước.

Phía trước cửa chính của Hạ Chí Uyển có vài người hầu đứng, Thùy Nga cũng đứng đó nói chuyện với họ, dáng vẻ rất lén lút, kỳ bí.

Thương Mai đi vòng từ phía sau và trèo tường vào, rồi nhanh chân đi về hướng phòng mẹ cô.

Vừa đẩy cửa ra, cảnh tượng bất ngờ đập vào mắt cô là mẫu thân cô và một người đàn ông lạ mặt đang nằm trên giường, cả hai người đều quần áo không chỉnh tề, và đều đang bị đánh mê.

Thương Mai nhìn người đàn ông lạ mặt đó, trong đầu cô bất chợt hiện lên cái tên: Trần Ninh.

Có vẻ như Trần Ninh này trước đây thường xuyên đến phủ, nên nguyên chủ thể xác của cô có gặp ông ta vài lần, vì vậy cô mới nhận ra ông.

Thương Mai liền lập tức lôi Trần Ninh ra ngoài cửa và giấu trong nhà vệ sinh mà không chút đắn đo suy nghĩ.

Cửa chính có người canh giữ, nên chắc chắn sẽ không ra theo lối đó được, nên chỉ còn cách giấu trong khu nhà vệ sinh nơi mà bọn họ không tìm đến.

Trần Ninh nằm co ro như heo chết ở trong nhà vệ sinh, sau gáy ông có vết sưng khá lớn, chắc là do bị ai đó đánh từ sau làm bất tỉnh.

Thương Mai đạp thẳng vào ngực ông ta, rồi dùng đoạt phách hoàn gõ vào huyệt thái dương của ông ta, lúc này Trần Ninh mới dần dần tỉnh lại, nhìn thấy Thương Mai, ông ta liền giật mình, nhưng vừa định lên tiếng hỏi thì Thương Mai đã lên tiếng trước: “Tốt nhất là ông nên câm miệng lại, ông bị người khác đánh ngất xỉu rồi đưa đến nằm trên giường mẹ ta, giờ đang có người đến để bắt ghen, nếu như ông bị bắt tại trận, hậu quả như thế nào thì tự ông biết.”

Trần Ninh sợ tới mức mặt mày tái mét: “Sao lại như vậy?”

“Giờ ông ở trong này, không được lên tiếng, ta sẽ xử lý!” Nói xong, Thương Mai bèn đóng cửa nhà vệ sinh và đi ra ngoài.

Cô không thể không làm cho Trần Ninh tỉnh táo lại, bởi vì ông ta bị người khác đánh ngất xỉu, nên sẽ ngất trong bao lâu không ai biết được, nếu ông ta tỉnh phát ra động tĩnh trong lúc những người kia tìm xét thì chết chắc.

Giờ ông ta tỉnh rồi, cho dù có bị bọn người kia lục xét tìm ra thì cũng đã có chuẩn bị trong lòng, ông ta có thể viện lý do đến đây đi vệ sinh, như vậy ít ra thì có thể thoái thác chuyện trước đó.

Sau khi xử lý xong Trần Ninh, cô liền tức tốc chạy về phòng, khi đến gần, cô chưa bước vào thì đã nghe có tiếng bước chân vang lên gần đó.

Cô liền nhanh chóng đóng cửa phòng lại, sau đó lấy kim châm cứu trong tay áo, châm vào huyệt nhân trung của Hạ phu nhân.

Hạ phu nhân khẽ ho một tiếng, dần tỉnh lại, thấy Thương Mai đang nhìn mình lo lắng, bà liền lên tiếng hỏi: “Mẹ ngủ quên rồi sao?”

Thương Mai khẽ suỵt: “Không, mẹ bị đánh hôn mê, bọn họ đưa Trần Ninh vứt lên giường mẹ, giờ Thúy Ngọc đang dẫn người qua đây, định bắt gian mẹ và Trần Ninh tại trận, con đã kéo Trần Ninh vào nhà vệ sinh rồi.”

“Sao cơ?” Hạ phu nhân giật mình hoang mang.

“Mẹ không cần hoảng, không sao đâu, chỉ cần không bị bắt tại trận thì sẽ không sao, mẹ mau ngồi dậy, tiếp tục thêu đi mẹ.” Thương Mai vừa đỡ bà dậy vừa nói.

Tiếng bước chân đã đến rất gần, sau đó, bọn họ nghe thấy tiếng hô của Thùy Nga: “Thúy Ngọc cô cô đến rồi ạ? Cho hỏi có chuyện gì không? Phu nhân đã ngủ rồi.”

“Mới dậy chưa bao lâu mà đã lại ngủ rồi sao? Lão phu nhân lệnh cho ta dẫn người bên cắt may qua đây cho đo đặt may cho phu nhân vài bộ lễ phục, để phu nhân mặc vào ngày mừng thọ của lão phu nhân.” Thuý Ngọc nói.

Thùy Nga có vẻ khó xử: “Nhưng phu nhân vừa mới ngủ, hay là, lát nữa rồi Thúy Ngọc cô cô quay lại được không?”

Thuý Ngọc liền nổi giận: “Sao lại lát nữa quay lại? Đây là lệnh của lão phu nhân, mau mở cửa cho ta, phu nhân mới ngủ thì chắc chưa ngủ say được.”

Không ngờ Thùy Nga lại quỳ xuống vừa khóc vừa nói với giọng nức nở: “Giờ thật sự không được, xin Thúy Ngọc cô cô về trước đi.”

Thương Mai liền khẽ hé cửa sổ ra, nhìn qua khe ra ngoài, thấy Thùy Nga đang cản không cho Thúy Ngọc cô cô vào, mà Thúy Ngọc cô cô đang rất giận dữ.

Nhưng ngược lại, ông chủ của Xưởng Tơ Lụa nói: “Nếu phu nhân đã ngủ thì lát nữa chúng ta quay lại đi.”

Thuý Ngọc trả lời: “Dù sao thì cũng đã đến rồi, đo người trước đi, để mắc công trưởng tiệm lại phải đi thêm một chuyến nữa.”

Sau đó nàng ta xoay qua lớn tiếng hét với Thùy Nga: “Ngươi còn chờ gì nữa? Còn không mau mở cửa cho ta? Đây là lệnh của lão phu nhân.”

Thùy Nga đứng dậy, dáng vẻ bất lực, nàng khúm núm lui sau, nhưng điệu bộ cử chỉ như không dễ dàng mở cửa, trông bộ dạng của nàng rất lén lút, như muốn trốn tránh.

Thương Mai nhếch môi cười, cô đi đến và mở cửa, cười lớn tiếng bước ra: “Thúy Ngọc cô cô đến có chuyện gì vậy?”

Thuý Ngọc cô cô ngẩn ra: “Chẳng phải đại tiểu thư đang ở bên chỗ lão phu nhân sao? Sao lại quay về rồi?”

Vừa dứt lời, nàng ta liền biến sắc, lời vừa nói khác nào đang ám chỉ cho Hạ Thương Mai biết là có vấn đề sao?

Thương Mai giả vờ như không nghe thấy, cô nói: “Ta cảm thấy bụng khó chịu, nên về đây lấy thuốc, giờ chuẩn bị qua bên đó liền đây.”

Cô đưa mắt nhìn ba người theo sau Thúy Ngọc và hỏi: “Bọn họ là…?”

Trưởng tiệm Xưởng Tơ Lụa họ Chu bước lên trước lễ phép chào: “Tiểu nhân là người Xưởng Tơ Lụa, tham kiến đại tiểu thư.”

“Thì ra là trưởng tiệm của Xưởng Tơ Lụa, đến may đồ mới cho mẹ ta sao?” Thương Mai cười cười rồi cúi người nói: “Mau vào đây đi, mẹ ta đang ở bên trong.”

Thuý Ngọc cô cô hung dữ liếc mắt nhìn Thùy Nga, Thùy Nga cũng đang ngơ ngác, vẻ mặt ngạc nhiên, sao nàng ta không nhìn thấy đại tiểu thư quay về, nàng ta vẫn luôn đứng canh ngoài cửa mà.

Nàng ta đứng lên, đi đến phía trước Thúy Ngọc cô cô và nói nhỏ vào tai: “Nô tỳ không nhìn thấy đại tiểu thư về, hơn nữa cũng không thấy ai bước ra khỏi phòng, chắc chắn người đó vẫn còn ở đây.”

Thuý Ngọc cô cô khẽ gật đầu, nàng ta dẫn người đi vào trong, Hạ phu nhân đang ngồi trước bàn thêu hoa, tuy là Thương Mai đã gọi bà tỉnh lại, nhưng tác dụng của thuốc mê vẫn còn, nên đầu óc của bà vẫn hơi mụ mị.

“Phu nhân!” Thuý Ngọc cô cô bước lên trước hành lễ, nàng ta đảo mắt nhìn xung quanh, nhưng không phát hiện ra ai khác, có điều sau bức bình phong hình như có gì đó đang chuyển động.

Hạ Đoàn cũng bước vào theo phía sau, Thuý Ngọc cô cô nhìn Hạ Đoàn nói: “Phía sau bức bình phong có phải có mèo hoang không? Ngươi đi xem thử xem, lúc nãy hình như ta có nghe được tiếng mèo kêu, cẩn thận đừng làm phu nhân sợ.”

Hạ Đoàn đáp lại: “Được, ta qua đó xem thử.”

Hạ phu nhân liền đứng dậy ra tay cản Hạ Đoàn lại: “Không có mèo hoang gì ở đây đâu.”

Hạ Đoàn cười và đáp lại: “Phu nhân không biết đó thôi, gần đây trong phủ xuất hiện rất nhiều mèo hoang, làm mọi người sợ chết khiếp.”

Hạ phu nhân nhìn hắn với ánh mắt hung dữ: “Trong phòng ta không có mèo hoang gì hết, phía sau bức bình phong ta có treo đồ, ngươi không được phép nhìn.”

Thuý Ngọc cô cô lên tiếng: “Là đồ của nữ giới chăng, vậy để nô tỳ qua đó xem thử, móng vuốt của mấy con mèo hoang rất bén, lỡ như làm phu nhân giật mình thì không hay đâu.”

Dứt lời, Thúy Ngọc bèn bước về hướng bức bình phong, phía sau bức bình phong không có bóng dáng người, chỉ có treo một cái yếm và một bộ quần áo, thật sự không tiện để nam giới vào xem.

Nàng cảm thấy kỳ lạ trong lòng, liếc nhìn Thùy Nga lần nữa, lúc này Thùy Nga cũng đang bất ngờ, người sau khi được đưa vào đây thì cũng không thấy ra ngoài, hơn nữa rõ ràng phu nhân đang bị hôn mê, sao giờ lại đang tỉnh?

“Không có mèo hoang.” Thuý Ngọc cô cô miễn cưỡng nở nụ cười: “Phu nhân, lão phu nhân lệnh nô tỳ dẫn người cắt may đến đo cho phu nhân, cũng lâu lắm rồi phu nhân không may quần áo mới, giờ nên may vài bộ để mặc trong ngày mừng thọ của lão phu nhân.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.