Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Vương Gia Ngốc Nghếch Trêu Chọc Vương Phi Ngây Ngô - Quyển 3 – Chương 19 : truyenyy.mobi

Vương Gia Ngốc Nghếch Trêu Chọc Vương Phi Ngây Ngô

Quyển 3 – Chương 19




Editor: nhungchuoi

Nếu hắn đã nói như vậy thì Vân chỉ cũng thoáng yên lòng hơn, nhưng mà trong lòng còn rất nhiều nghi ngờ chưa được giải thích, nếu đã tìm được một lão thần tiên như vậy thì nhân tiện hỏi rõ tất cả mọi thứ luôn đi.

Không còn sự khẩn trương như vừa rồi, Vân Chỉ đánh giá khuôn mặt Bắc Minh lão nhân từ trên xuống dưới một lần, cảm thấy lão nhân trước mặt còn có rất nhiều chuyện gạt bản thân, nhíu mày nói: "Ngươi thật sự là thần tiên? Ta và Uyên là chủ nhân của ngươi?"

"Ha ha, lão phu là thần tiên, không thể giả được. Ách, tạm thời nhị vị là chủ nhân của lão phu." Tuy rằng nói nhận hai vị thượng thần là chủ nhân không phải là chuyện gì quá dọa người, nhưng cũng chính vì một sai lầm nho nhỏ mà hắn bị giam ở chỗ này cả ngàn năm qua, cũng có chút khó chịu, thật sự muốn sớm thay hai vị giải quyết xong xuôi vấn đề trước mắt, hắn cũng muốn sớm ngày được thoát thân hưởng thụ tự do.

Vân Chỉ gật đầu: "Vậy tiếp theo ta hỏi gì nếu như ngươi biết thì không được che giấu nửa lời."

Không ngờ đến vị thượng thần này nhanh như vậy đã ra vẻ tự cao tự đại như vậy, Bắc Minh lão nhân bất đắc dĩ hít sâu rồi thở dài một hơi: "Đó là đương nhiên."

"Cửu Lễ không phải người, rốt cuộc là ai? Khâu Lệ Đại Cơ là ai?"

"Cửu Lễ là người đứng đầu Ma giới, hắn có thể dùng ma lực của mình trừ khử bất kì ai trong thế giới này, dường như không có người nào có thể địch nổi. Khâu Lệ Đại Cơ chính là một thân thể người phàm mà Âm Thần Ngọc Nữ sống nhờ mà thôi, nàng vốn dĩ là Âm Thần nắm giữ trong tay linh hồn ở Địa phủ."

Một hỏi một trả lời, Bắc Minh lão nhân ngoan ngoãn trả lời theo như hiểu biết của mình, trả lời cẩn thận đúng trọng tâm.

Vân Chỉ gật đầu, gần sát với sự hiểu biết của bọn họ: "Vậy hai người bọn họ có quan hệ gì với chúng ta? Chẳng lẽ có thâm thù đại hận gì mà chúng ta không biết?"

Theo lý thì không nên trả lời khi Vân Chỉ vẫn còn là người phàm, có thể nàng vẫn sẽ không hề né tránh mà hỏi liên tục, nhất thời cảm thấy bối rối, lắp bắp không biết nên nói lý do vì sao.

"Nói mau! Đừng cho là ta không nhận ra, ngươi là bị nhốt ở chỗ nàyphải không, nếu như ngươi không nói, vậy thì đừng hy vọng ta thả ngươi ra ngoài!" Vân Chỉ vốn không phải là người dễ đối phó, thấy hắn lắp bắp bối rối như vậy sự tò mò trong lòng càng dâng cao.

"Ta nói ta nói." Bắc Minh lão nhân đành phải khuất phục, hai bó mày trắng nhăn lại, nghĩ chỉ là lộ ra một điểm thôi cũng không xem là lộ Thiên Cơ đi!

"Hai vị đều là thượng thần trên trời cao, từng có một chút khúc mắc với Đế Thú Cửu Lễ. Còn Âm Thần Ngọc Nữ, bởi vì phu quân nàng Si Mị Chân Quân bị Tướng quân giết chết mà ghi hận trong lòng, sau khi Tướng quân chịu thiên kiếp thì thừa cơ báo thù cho nên mới có khúc mắc yêu hận một đời như vậy."

Nhiều như vậy sao? Vân Chỉ chiếu ánh mắt nghi ngờ về phía lão nhân, uy hiếp, có cái gì thì nói hết ra, nói qua loa như vậy thì đừng có trách!

"Thượng thần, thật sự lão phu chỉ biết được như vậy, chỉ cần sau khi hai vị khôi phục thần lực thì sẽ nhớ ra tất cả." Bắc Minh lão nhân khóc không ra nước mắt, đánh chết hắn cũng sẽ không thể nói những lời không nên nói nói ra, bị nhốt ở chỗ này cũng chỉ là nhốt, nếu tiết lộ Thiên Cơ thì một thần tiên nho nhỏ như hắn mà gặp phải trừng phạt sét đánh thì chắc chắn sẽ khiến một lão già lọm khọm như hắn tan xác cũng nên!

Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ trên khuôn mặt Bắc Minh lão nhân nhưng vẫn vô cùng kiên định, biết là tiếp tục uy hiếp cũng vô tác dụng nên cùng không tiếp tục truy hỏi nữa.

"Vậy ngươi nói cho ta, khi nào thì có thể khôi phục thần lực và trí nhớ, khi nào thì có thể đối chiến với Cửu Lễ được?"

Đế Thú Cửu Lễ, kẻ địch mạnh nhất của bọn họ, người nguy hiểm như vậy nhất định phải giải quyết càng sớm càng tốt, nàng không quan tâm trước kia có những khúc mắc gì, một đời này đã chọc đến nàng, vậy thì chắc chắc sẽ bị nàng liệt vào danh sách đen. Diệt trừ tận gốc!

"Thật ra Phượng Hoàng Thần Thú là thần lực bổ sung thêm cho hai vị thượng thần, nhưng mà bị phong ấn che giấu đi, mỗi lần hai vị gặp nạn hoặc bị thương linh lực sẽ tùy theo đó mà tăng lên rất nhiều. Hơn nữa chỉ cần có cơ hội cơ thể có thể dung hợp Phượng Hoàng, sau đó giải thoát thần lực vô tận, ngay lập tức nhị vị sẽ có được thần lực một lần nữa. Ngưng Hồn trận đó là một cơ hội vô cùng tốt, đến lúc đó, lão phu sẽ hướng dẫn cụ thể."

Nói như vậy, tất cả đều đã hiểu rõ, thì ra Uyên nhiều lần từ bên bờ cái chết mà vẫn tìm được đường sống trong chỗ chết là vì như vậy, hơn nữa còn càng lợi hại thêm, nhưng mà nguyên nhân gì khiến Phượng Hoàng phong ấn thần lực trong người hai người!

Trong lòng Vân Chỉ âm thầm sắp xếp lại thông tin một lần, trước mắt quan trọng nhất là phải tìm được gia tộc ẩn thân kia, sau đó dùng Ngưng Hồn trận gọi bảy hồn Uyên về, sau đó biết rõ chân tướng mọi chuyện kiếp trước thì Cửu Lễ và Âm Thần Ngọc Nữ không thể tiếp tục gây sóng gió được nữa!

"Bây giờ ta đi ra ngoài, nhưng làm sao có thể gặp lại ngươi?" Vân Chỉ hỏi xong vấn đề, đang chuẩn bị ra ngoài nhưng lại không biết nên đi ra ngoài như thế nào, quay lại tìm người như thế nào.

Cuối cùng cũng tiễn được hai vị Phật sống này đi, Bắc Minh lão nhân nhanh nhẹn chuẩn bị đưa tiễn, trưng lên vẻ mặt tươi cười nói: "Khi thượng thần muốn tìm lão phu thì lão phu sẽ hiện thân đón chào. Thượng thần muốn đi ra ngoài sao? Lão phu đưa hai vị đi ra ngoài."

Không hề để ý đến dáng vẻ chân chó của một thần tiên, hắn chỉ muốn tiễn bọn họ đi sớm một chút!

Vân Chỉ lạnh mặt ừ một tiếng, Bắc Minh lão nhân dùng tốc độ cực nhanh đưa bọn họ ra ngoài, không phải thấy hai vị thượng thần đầy sức ép này nữa, hắn thoải mái thở dài, ngày hắn đi ra ngoài cũng hẳn không còn xa nữa rồi.

A! Hắn còn quên một chuyện chưa dặn dò!

Ảo ảnh lướt qua, muốn đuổi theo hai người vừa tiễn bước, để lại một lời khuyên.

Không bao lâu sau, Vân Chỉ cảm thấy cảm giác mơ màng ở toàn thân biến mất, vừa định trở về hiện thực thì nghe thấy trong gió truyền đến một tiếng la hét: "Lão phu đã quên nói cho thượng thần, ở Ngưng Hồn trận, nhớ không được để người khác quấy rầy, nếu không mọi người trong trận đều hồn bay phách tán, không thể chuyển thế được nữa!

Trong lòng Vân Chỉ nguyền rủa một tiếng: "Này lão bất tử! Nếu có gì sơ suất xem ta chỉnh chết ngươi!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.