Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Vô Ưu Truyền Kỳ - Chương 72: Lựa Chọn : truyenyy.mobi

Vô Ưu Truyền Kỳ

Chương 72: Lựa Chọn




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tích Nguyệt chậm rãi ngồi thẳng dậy, ánh mắt không quên bay bổng liếc nhìn nàng, sóng mắt hàm chứa ôn nhu như nước, khiến cả người thoạt nhiên tinh thần rất nhiều.

Vô Ưu thấy nàng dường như một chút cũng không bị vấn đề "hài tử" làm cho ảnh hưởng, nghĩ nghĩ trong chốc lát, vẫn là quyết đoán vung tay: "Tạm thời không nhắc chuyện này nữa"

Tích Nguyệt ngược lại một chút cũng không tự giác, thừa dịp cháy nhà mà đi hôi của, giả vờ khó xử trêu ghẹo nói: "Đúng a, nàng câu trước vừa mới cùng ta bày tỏ, câu sau liền vội tính toán chuyện hài tử luôn, không khỏi có chút quá mức vội vàng"

"...." Vô Ưu nghẹn lời, trân trối nhìn nàng ... Đây...đây rõ ràng là trắng trợn trả đũa có được hay không?? Công chúa từ bao giờ trở nên có thù tất báo như vậy. Nàng vừa rồi chỉ là chưa kịp nói hết câu thôi mà..

Cốc cốc

"Đại công chúa, đại phò mã, ngự y xin cầu kiến"

Vô Ưu nghe động có chút giật mình, quay đầu xem như chịu thua oan ức liếc nàng một cái.

Tích Nguyệt lại càng phát ra khiêu khích nhìn nàng, giọng nói không mặn không nhạt vang lên: "Truyền"

Thái y và ngự y nữ theo thói quen quy củ bước vào, dường như không còn ngạc nhiên khi thấy đại phò mã không quản ngày đêm luẩn quẩn ở đây.

Nói ra cũng thật kỳ lạ, biểu hiện bệnh trạng của bệnh nhân mắc bệnh đậu mùa thực sự rất đáng sợ và hầu như không có thuốc chữa, kể cả khi hoàng đế mắc bệnh, cũng chưa chắc có ai thực tâm nguyện ý lại gần.
Cứ xem công chúa ở đây đã hơn hai tháng, hoàng gia nhân và Triệu gia cũng chỉ là theo đúng hạn.... ở ngoài sơn trang tiếp nhận báo cáo của ngự y, không một ai thực sự dám tiến vào nhìn nàng một mặt thì biết.

Nói cho cùng thì, có chút tiền tài và địa vị, ai cũng muốn sống lâu hơn một chút a..

Ngự y nữ quy củ trăm lần như một theo thói quen hướng Vô Ưu uyển chuyển nhắc nhở: "Phò mã, nam nữ có khác, thỉnh phò mã tạm rời đi trước"

Vô Ưu gật đầu đang định đứng dậy, sau lại như nhớ ra cái gì, hướng về phía Tích Nguyệt cười tà, nhàn nhạt nói: "Đến đây đi, ta và công chúa hiện tại đã là phu thê, không có gì phải tránh né"

"..."

Tích Nguyệt trừng mắt, không quên vụng trộm bấm nàng một cái, người này quả thực càng ngày lá gan càng lớn, cho người một chút màu sắc, người liền muốn mở cả một phường nhuộm đúng không?

"Nói như phò mã" Tích Nguyệt ngoài cười trong không cười, híp mắt cường điệu nói: "Trước đây chúng ta không phải phu thê sao?"

Lời ít ý nhiều, Vô Ưu lại bắt đầu cảm thấy nổi hết cả da gà da vịt, thế nhưng vẫn xốc lên tinh thần cường chấn định, chớp chớp mắt, ở bên tai nàng rất nhẹ nói: "Trước đây là, bây giờ là, sau này cũng là"

"Nàng hảo phiền" Tích Nguyệt đẩy ra nàng, nét mắt cùng vành tai thấp thoáng đỏ ửng. Công chúa có chút mất tự nhiên nhìn đám người vẫn một mực chung quy chung quỷ cúi đầu sau lớp rèm lụa, lại liếc nhìn người bên cạnh một bộ có chết cũng không đi, khẽ thở dài, vẫn là nhận mệnh nói: "Được rồi, đến đây đi"

Ngự y nữ có lệnh, cũng liền không ngại ngần đi vào, bắt đầu sắp xếp y cụ chẩn bệnh. Mọi chuyện cũng tương đối bình thường, bắt mạch, ghi ghi chép chép, hỏi han tình hình.
Vô Ưu ở một bên còn thực sự yên lặng lắng nghe, không nhịn được thở phào nhẹ nhõm khi ngự y kết luận tình trạng bệnh của công chúa tiến triển thực sự rất tốt.

Nàng cúi đầu nhìn băng vải trắng cuốn trên tay, không cần biết phương pháp nào có tác dụng, chỉ cần nàng hảo hảo tốt lên, thì tất cả đánh đổi đều là xứng đáng.

"Công chúa, thỉnh ngài cởi ra trung y." Ngự y nữ khẽ liếc nhìn Vô Ưu ở một bên tò mò lật giở sách thuốc, thanh âm có chút đề cao nói.

"....?!" Vô Ưu tay đang chống cắm trượt một cái, trợn mắt há mồm nhìn ngự y nữ mặt không đổi sắc ngắn gọn giải thích: "Công chúa cần bôi thuốc ngăn sẹo"

"..." Được rồi, cái này là mình chưa tính tới. Vô Ưu trước ánh mắt đắc thắng của Tích Nguyệt và cái nhìn săm soi của ngự y nữ, quả thật là chạy trối chết..

Vì cái gì thiên hạ tỏ tình với nhau xong liền có thể..cái này cái kia...ôm ấp lãng mạn các thứ, hướng về tương lai các thứ, thề non hẹn biển các thứ... đến phiên nàng liền cứ như vậy bị coi là kẻ biến thái đuổi ra ngoài vậy..?

Người với người, thực sự càng so càng tức chết!

Vô Ưu dừng bước trước lương đình, hờn dỗi ném vài viên đá xuống mặt hồ nước nóng. Thuận miệng hướng về không trung thấp thấp hô: "Đường Xa!"

Lập tức, một bóng đen từ màn sương trắng cứ như vậy quỷ dị chớp nhoáng xuất hiện, vững vàng quỳ trên mặt tuyết rơi dầy, nặng nề hướng nàng ứng thanh.

"Mời Thương Túc Mạch thái y ngày mai đến gặp ta" Vô Ưu vỗ vỗ tay phủi bụi, xoay người ngồi lên thành lan can, đôi mắt híp lại suy nghĩ, đơn giản nhưng sâu sắc bổ sung: "Gặp riêng."

Đường Xa thấp giọng đáp ứng, rồi tựa như nương theo cơn gió đi lạc, cứ như vậy biến mất cùng mưa tuyết bay bay.

"...."

.

.

.

Sáng hôm sau, Vô Ưu ngủ đủ giấc mới tự động thức dậy, đã rất lâu rồi nàng mới có một đêm kiên định thế này.

Đơn giản thu xếp bản thân một chút, lại nhìn sắc trời cũng đã dần dần ngả về trưa. Vô Ưu mới chậm rì rì khoác thêm áo choàng đi về phía thư phòng.

Hôm nay, mưa tuyết đã có vẻ dịu bớt, ánh nắng chiếu trên tuyết đọng khiến vạn vật bỗng dưng như được dát thêm một lớp bạc sáng trong.

Thương Túc Mạch đã nhận mệnh đến từ sớm, trông thấy Vô Ưu không mặn không nhạt bước tới liền vội vàng đứng dậy hành lễ cúi chào: "Đại phò mã vạn phúc"

Vô Ưu gật đầu, khẽ cười nói: "Thương thái y đã lâu không gặp, ngài khả khỏe?"

"Nhờ phúc của đại phò mã, hạ quan hết thảy bình an" Thương Túc Mạch chung quy chung củ đáp lại, đứng sang một bên cho nàng bước lên thượng vị.

Vô Ưu cũng không khách sáo, bình thản ngồi xuống cúi đầu uống trà, mí mắt lười biếng nhấc lên nhìn hắn, ngữ điệu mang theo cảm thán: "Đáng tiếc, ta phúc cũng không đủ dầy, liền chỉ có thể bảo đảm Thương thái y bản thân bình an a"

Thương Túc Mạch sau lưng chợt lạnh, rõ ràng cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng mặt ngoài vẫn là tỏ ra không hiểu ôn hòa nói: "Đại phò mã đây là khiêm tốn rồi"

"Là thật đó, tỷ như...." Vô Ưu chống cằm, nhàn nhạt nói tiếp: "A Thảo của ngài và nữ nhi của hai người, ta bảo không được"

  Thương Túc Mạch nghe đến đây thiếu điều ngã ngồi xuống, mồ hôi lạnh túa ra như tắm, mất một lúc sau mới có thể lắp bắp: "Ngài...ngài như thế nào biết được"

Thương thái y xuất thân bình phàm, gia đình hắn nguyên lai cũng chỉ có một phòng mạch nhỏ ở tít biên thùy xa xôi. Hắn từ sớm liền đã được cha mẹ mai mối cho một vị cô nương gần nhà, hai người cùng nhau lớn lên, cũng có thể coi là lưỡng tình tương duyệt, thậm chí không lâu sau còn cùng nhau có một bé gái.
Thế nhưng biên ải cằn cỗi cuộc sống không tốt, Thương Túc Mạch một tay thiên phú luôn cảm thấy bản thân đang bị lãng phí ở nơi này, thế nên chưa đến hai năm sau khi thành thân, liền quyết tâm đem hầu hết tài sản tích góp trong nhà đi về kinh thành tìm cơ may đổi vận.

Hắn đem 10 năm trời, 10 năm dài đằng đẵng để từ một y sinh chạy việc nho nhỏ trong thái y viện, chính thức trở thành tòng ngũ phẩm Phó ngự y như ngày nay.

Thực ra mọi người vẫn đồn đại rằng với xuất thân nhỏ bé không có chỗ dựa như hắn, đừng nói mười năm, thậm chí cả đời phấn đấu cũng chưa chắc ngồi được vào cái ghế thất phẩm y chính. Thế nhưng xem ra Thương Túc Mạch quả thực vận mệnh không tồi a, 5 năm trước, một vị đại ngự y trong triều không hiểu vì lý do gì nhìn trúng hắn, liền muốn đem thiên kim nhà mình gả cho.

Thương Túc Mạch một chút cũng không đắn đo, cứ như vậy che dấu chuyện mình đã có thê tử nhi nữ ở quê nhà, vội vàng đồng ý.

Từ đó, đúng như dự đoán, hắn quả thực một bước lên mây, tiền đồ vô lượng. Thương Túc Mạch tuy đôi lúc cũng cảm thấy áy náy với người vợ tào khang ở quê nhà, nhưng bảo hắn từ bỏ cơ hội tốt như vậy.. hắn... hắn quả thực làm không được.

Bước chân vào Thái Y Viện, từ hàm ngũ phẩm trở lên là có thể có tư cách và cơ hội tiếp xúc với tầng lớp quý tộc thượng tôn. Quyền lực, tiền bạc nhiều không đếm xuể chưa nói. Nếu đủ may mắn và tài năng, tên tuổi nhất định sẽ vang danh thiên hạ, thậm chí truyền lại cả ngàn năm sau không biết chừng.

"Không muốn người khác biết, trừ khi mình đừng làm" Vô Ưu thấy Thương thái y sắc mặt trắng xám ngơ ngơ ngẩn ngẩn, trong lòng âm thầm gật đầu, mở miệng nói tiếp: "Ta nghe nói hồi đó Phương đại thái y đã rất cẩn thận hỏi ngài về bản thân hôn sự, ngài liền khẳng định chắc nịch mình là người không có hôn phối, thậm chí, phụ mẫu cũng đã qua đời, chỉ còn một người độc thân sinh sống"

Phụ mẫu qua đời liền bớt được mai mối qua lại, càng tránh lộ chuyện bản thân đã có nương tử, nữ nhi. Quả thật đủ độc miệng, nhưng cũng đủ khôn ngoan.

"Ôi, nhưng thật ra A Thảo nhà ngài cũng đủ thương cảm a, một bên phụng dưỡng cha mẹ chồng, một bên chăm sóc nữ nhi. Số tiền ngài vụng trộm gửi về hằng năm chỉ đủ rau cháo dè sẻn qua ngày, phụ mẫu ngài vài lần ngã bệnh, rồi thêm hai năm biên giới mất mùa triền miên, vậy là lại thêm vài khoản nợ không nhỏ rồi" Vô Ưu rót thêm cho bản thân một cốc trà nóng, nhìn hương khí chầm chậm bay lên, thở dài chậc chậc nói: "Không dễ dàng a, không dễ dàng.."

"Ngài muốn thế nào?" Thương Túc Mạch sắc mặt trắng bệch, tay nắm thành quyền nghiến răng hướng nàng hỏi ngược lại. Mười năm trời phấn đấu, hắn khó khăn lắm mới được đảm nhận nhiệm vụ liên quan đến hoàng thất, nếu chuyện bản thân lừa dối xuất thân gốc tích bị lộ ra, tiền đồ bị hủy còn chưa nói, bản thân gia đình hiện tại cũng sẽ đi theo đổ nát tan vỡ. Nhi tử của hắn mới ba tuổi, danh tiếng vừa có chút khởi sắc, hắn không thể cứ như vậy mất đi tất cả..

"Đừng vội" Vô Ưu chỉ chỉ vào một cái ghế gần đó, ra hiệu cho hắn ngồi xuống, xem như đang nói chuyện phiếm nhàn nhàn mở miệng: "Tháng trước biên thùy xuất hiện thổ phỉ, rồi lại lũ quét sạt núi, dân làng chịu không nổi đã bỏ đi quá nửa, phụ mẫu và nương tử nhà ngài sợ ngài trở về tìm không được bọn họ, liền vẫn cố chấp ở lại"
Vô Ưu nghiền ngẫm nhìn Thương Túc Mạch một lúc, mới chậm rãi nói: "Ta thấy như vậy không ổn, liền tự chủ trương đưa bọn họ đi nơi khác rồi"

"Người ngay thẳng không nói vòng vo, ngài rốt cục muốn gì?" Thương Túc Mạch mất bình tĩnh đứng phắt dậy hướng nàng gằn ra từng chữ.

"Ta muốn gì chưa quan trọng, quan trọng nhất vẫn là Thương thái y muốn gì?" Vô Ưu lẳng lặng ngồi thẳng dậy, hai tay đan chéo vào nhau, không có quá nhiều dao động nhìn về phía hắn: "Nhi nữ của ngài năm nay mới mười hai tuổi, nàng ta cũng giống ngài, rất có năng khiếu về y thuật." Vô Ưu nghiền ngẫm trong chốc lát, biểu tình lấy làm tiếc: "Thế nhưng cảnh nhà tan hoang như vậy, còn nợ nần chồng chất, thế nên trôi qua cũng không tốt lắm"

"Đáng tiếc!" Vô Ưu gật gù: "Hoàn cảnh như vậy, tương lai có sáng lạn đến đâu cũng sẽ bị thực tại làm cho tắt ngấm"

"Ngài!"

"Thương thái y" Vô Ưu lúc này mới chịu đứng dậy, chắp tay sau lưng đi đến trước mặt Thương Túc Mạch, mỉm cười hỏi: "Ngài muốn nữ nhi của mình trở thành Y nữ hay Kỹ nữ?"

Một câu này nói ra, Thương Túc Mạch thực sự chịu không nổi áp lực nữa, lập tức xụi lơ ngồi bệt trên mặt đất, mồ hôi trên trán lấm tấm chảy xuống, chẳng mấy chốc ướt đẫm khuôn mặt.

Vô Ưu vẫn cứ đứng trên cao bình thản nhìn xuống, giống như thực sự đang trông đợi một câu trả lời cuối cùng. Ánh mắt của nàng vẫn trong sáng thanh minh như vậy, nhưng có điều gì sâu trong đó đã thực sự thay đổi, khiến người khác nhìn vào, bỗng có cảm giác không rét mà run.

Thương Túc Mạch chật vật bò dậy, quỳ gối dưới chân nàng liên tục dập đầu, sắc mặt tiều tụy cầu xin: "Cầu ngài, cầu ngài buông tha cho bọn họ, ngài muốn gì ta cũng đáp ứng, ta chỉ cầu ngài buông tha cho nữ nhi của ta"

"Ta không có thù oán với bọn họ, bọn họ cũng không nợ nần gì ta, nói gì đến buông tha" Vô Ưu lắc đầu, dường như một chút cũng không bị tác động: "Ta đã nói ta không bảo đảm được bọn họ bình an"

"Người làm được việc đó, chỉ có ngài thôi, Thương thái y"

Thương Túc Mạch lưng áo đã ướt đẫm từ lâu, đầu dán trên mặt đất không gượng dậy nổi, rất lâu sau mới đủ dũng khí mở miệng nói tiếp: "Chỉ cần ngài nói, dù là núi đao biển lửa ta cũng không dám chối từ"

"Ồ.." Vô Ưu gật gù lẩm bẩm: "Vẫn nói kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, có câu nói này của ngài, ta liền yên tâm.....hộ gia đình ngài a"

"..."

"Đứng lên đi" Vô Ưu quay lại thượng vị ngồi xuống, nhìn nhìn sắc trời đã bắt đầu ngả chiều, ôn hòa hữu lễ nói: "Chuyện dụng dược điều chỉnh độc tố của lương dược trong cơ thể ta, vẫn là mong Thương thái ý nhiều hơn để tâm. Chỉ là.." Vô Ưu cân nhắc một chút, mới nói tiếp: "...Ta dạo gần đây thực bận, ngài ở viện thái y chắc cũng không nhàn rỗi, lần sau liền đem thuốc sắc đến quý phủ là được, ngài không nhất thiết hao tốn thời gian nhìn ta chằm chằm như vậy.. ngài nói có đúng không?"

"Phò mã dạy phải, là hạ quan suy nghĩ không chu toàn" Thương Túc Mạch không nói hai lời, lập tức nhận sai.

Vô Ưu hài lòng gật đầu, làm như nhân tiện bổ sung: "Tiến triển thế nào, kết quả ra sao, ta tin với tầm hiểu biết sâu rộng của Thương thái y, hẳn phải rõ ràng nên như thế nào hồi cáo với hoàng thượng và thái y viện chứ?"

Thương Túc Mạch giật mình, cực độ bất an nói: "Lừa..lừa dối hoàng đế là tội khi quân, phải tru di tam tộc.."

Vô Ưu vờ ngạc nhiên tròn mắt nhìn hắn: "Chẳng phải ngài nói phụ mẫu ngài đều đã qua đời sao? Lấy đâu ra đủ tam tộc để tru di a?"

"Hơn nữa, Phương đại thái y đã có ba đời làm thái y ngự dụng, sẽ không bị chuyện nhỏ nhỏ này làm cho mảy may." Vô Ưu lắc đầu nhìn hắn: "Nhưng một gia đình khác của ngài, sẽ không may mắn như vậy đâu"

"Lại nói..." Vô Ưu đi đến bên cạnh, ở bên tai hắn rất nhẹ nói: "Ngài nếu đời này còn gặp lại A Thảo và nữ nhi của ngài, có lẽ họ sẽ nói cho ngài biết, có những chuyện đã trải qua rồi thì mới biết... cái chết, chẳng bao giờ là điều đáng sợ nhất đâu!"

Nói xong, vỗ vỗ bả vai hắn một chút, cũng không cần biết Thương Túc Mạch còn muốn đắn đo điều gì, cứ như vậy lạnh lùng bước đi.

'

'

'

'

'

~(=^‥^)_旦~ ~(=^‥^)_旦~~(=^‥^)_旦~

Như mình đã nói từ rất lâu trước đây, Vô Ưu không phải không thể đấu tranh, không phải không đủ thông minh để tự bảo vệ mình. Chỉ là bạn ý quá thiện lương và hiền lành, thà để bản thân chịu thiệt thòi chứ không muốn làm tổn thương người khác.

Nhất là khi điều đó liên quan đến tính mạng, nhân phẩm, tài sản hay sức khỏe của họ.

Cái mình luôn nhấn mạnh ở đây là chính ở sự khác biệt của Vô Ưu với người cổ đại. Vô Ưu là người hiện đại, đã trải qua nền giáo dục vị tha, cuộc sống hằng ngày cũng rất hòa bình, êm đềm, thượng tôn pháp luật. Tất cả theo một guồng máy bình đẳng giữa người và người.

Thế nên ở cổ đại, nhìn thấy một con cá lớn nuốt cá đàn cá từ be bé đến vừa vừa thế này, bạn ý cũng shock phết á =))

Uồi... 10 tiếng cho chap này.... ?!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.