*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tích Nguyệt thắt lưng thẳng thắn ôm người trong lòng ngẩn ngơ ngồi rất lâu.
Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, lò than xung quanh đều đã tàn lụi, không còn cách nào che lấp được hàn khí ngày một rõ rệt, nàng mới giật mình hồi thần, nhìn bão tuyết cuồng phong ngoài trời điên cuồng gào thét
Đè xuống cảm giác mờ mịt trong lòng, Tích Nguyệt vận khí dùng một chút lực nhẹ nhàng ôm Vô Ưu trở về phòng ngủ.
Trận bão tuyết này có chút hung tàn, đèn lồng treo trong biệt viện không chịu nổi gió lốc, đều đã tắt ngấm từ lâu. Tích Nguyệt loạng choạng nương theo ánh trăng đặt nàng xuống giường, thu xếp cho nàng ổn thỏa, mới xoay người rời đi.
Vừa mở cửa, đập vào là một mảnh trời tối như mực cùng mịt mù gió tuyết.
Nhìn đèn dầu trên tay bị thổi tắt, Tích Nguyệt cũng không nhịn được cau mày.
Xem ra đêm này về không được, thế nhưng ở đây có mỗi một chiếc giường, trường kỷ lại không có chăn gối, giá rét như vậy nằm không thì không ổn.
Nàng đứng đó suy nghĩ một lúc lâu, trong lòng thở dài, bất đắc dĩ quay trở lại, đổ thêm than cho vài đỉnh lô trong phòng, cởi ra áo khoác ngoài, nhẹ nhàng nhấc chăn nằm xuống.
Nghiêng người nhìn Vô Ưu yên bình ngủ say
Tích Nguyệt nội tâm phức tạp đưa tay ôn nhu thay nàng gạt đi vài lọn tóc che khuất nửa gương mặt trắng nõn. Để mặc cho hồi ức tràn về như thác đổ
Nàng luôn ngồi đó ngắm chiều tàn
Chân trần thả xuống nước, tóc xõa tung để mặc gió thổi bay, đôi mắt mờ mịt nhìn về phía khoảng không vô định.
"Vô Ưu rất thích hậu viện?" Tích Nguyệt ngồi ngay ngắn bên cạnh nàng, thản nhiên hỏi
"Thích, từ nơi này có thể nhìn về phương nam" Vô Ưu mỉm cười, trong mắt ngập tràn thiết tha hoài niệm "... quê hương của ta nằm ở đó"
Người trước mặt, tựa như cánh chim thuộc về bầu trời.
Thế nhưng mình lại không có cách nào khống chế được bản thân, ích kỷ muốn đem nàng nhốt lại trong lồng son gác tía, ích kỷ muốn từ nơi nàng tìm thấy chút màu sắc cho cuộc sống vô nghĩa ảm đạm.
Ích kỷ đến mức, chỉ vì muốn giữ nàng lại cho bản thân, nên không ngại tìm lý do khiến cho nàng bận rộn, khiến cho nàng chỉ có thể quanh quẩn bên trong nội phủ.
Để bất cứ khi nào xoay người lại,
Đều có thể thấy nàng đứng đó
Bản thân cũng sẽ vì vậy, mà cảm thấy yên tâm.
Vô Ưu rất nhạy cảm, nàng có lẽ cũng đã hiểu ra điều này từ rất lâu.
Thế nhưng, nàng chưa từng một lần phản kháng, chưa từng một lần chất vấn mình tại sao lại làm vậy.
Nàng chỉ yên lặng thừa nhận, quanh quẩn bên trong biệt viện.
An tĩnh trăm ngày như một chờ mình trở về.
"... ta yêu công chúa, nên chỉ quan tâm suy nghĩ của nàng, thiên hạ nghĩ sao, ta quản không được, cũng không muốn quản"
Ngồi sau bình phong nghe nàng nói vậy, khuôn mặt Tích Nguyệt lập tức ửng đỏ, hai tay nắm chặt dưới lớp áo choàng.
Kỳ thật, nàng hoàn toàn không sai, lý trí cũng phán đoán được lời người này nói, 9 phần là giả.
Thế nhưng, nghe nàng chính miệng nói Yêu mình, trái tim giống như không chịu khống chế, bỗng nhiên đập nhanh hơn vài nhịp
Đến khi hoảng hốt nhận ra, bản thân cũng không hiểu mình bị làm sao nữa, cảm giác có chút kỳ vọng, có chút thất thố, nhưng càng nhiều là sợ hãi...
... cùng không cam lòng...
Cả hai đều là nữ tử, như thế nào nói yêu!
Thế nhưng cảm giác vấn vương lưu luyến này, như thế nào giải thích?
"Vô Ưu cũng tựa như một chén trà"
Uống trà rồi, mới biết nước lọc vô vị a..
"Công chúa, đối với nơi này, ta là khách"
"Nào có nam tử đẹp như nàng"
"..cuộc đời này, ngươi là người duy nhất, ta vĩnh viễn không bao giờ oán trách."
Tích Nguyệt trong lòng cười khổ, chậm chạp tiến đến thu hẹp khoảng cách giữa hai người.
"Vô Ưu, lần sau nàng.. không được dễ dàng nói yêu ta nữa" Tích Nguyệt nhẹ giọng thì thầm"...nếu không, ta sợ mình sẽ hiểu lầm mất"
Vô Ưu trong mộng vẫn hồn nhiên say giấc, theo bản năng khẽ tiến lại gần tìm kiếm hơi ấm nhàn nhạt hương hoa lê quen thuộc.
Tích Nguyệt thấy vậy, trong lòng có chút hốt hoảng, lại vẫn không không chế được bản thân, do dự kéo nàng vào lòng
Yêu cũng được, không yêu cũng được
Chỉ mong nàng vẫn luôn ở nơi ta có thể chạm đến..
'
"Vãi vãi vãi..." Vô Ưu quần áo xộc xệch nhảy từ trên giường xuống, miệng theo bản năng ú ớ vài câu tiếng Việt
Vì cái gì mở mắt liền nhìn thấy công chúa cùng mình y phục không chỉnh nằm cùng một chỗ??
Đã xảy ra chuyện gì... chuyện gì đã xảy ra???
Tích Nguyệt bị tiếng hét của nàng làm cho tỉnh giấc, khẽ nhíu mày lười biếng mở mắt nhìn xung quanh. Cơn bão hôm qua xem chừng đã dịu bớt, thế nhưng sắc trời thoạt nhìn vẫn thật u ám, nhiệt độ ngoài kia cũng không cải thiện được bao nhiêu
"Vô Ưu..." Tích Nguyệt đem mặt chôn vào gối đầu, giọng khàn khàn dễ nghe nói "...nàng lại đây"
Định... Mệnh...
Lại đó làm gì!
"Ôi, công chúa." Vô Ưu chật vật ngồi dậy "sao ngươi lại ở trên giường của ta"
"Nương tử ở trên giường phu quân có gì là lạ?" Tích Nguyệt che miệng ngáp, đưa tay vẫy vẫy nàng "... nhanh lại đây"
"..." Vô Ưu trong lòng mắt trợn trắng. Hang hùm miệng cọp là đây chứ đâu.
"..haha, công chúa cứ tự nhiên ngủ tiếp, ta đi ra ngoài trước"
Đang định vòng qua lấy áo choàng bên giường, Vô Ưu bỗng nhiên cảm thấy cổ tay mình bị một luồng lực đạo khống chế, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra.
Công chúa chỉ bằng vài động tác, liền đã đem nàng gọn gàng đặt ở dưới thân.
Tích Nguyệt từ trên cao nhìn xuống, nhẹ giọng than thở: " Nàng từ lúc nào trở lên bướng bỉnh như vậy?" Còn chưa kịp để Vô Ưu hồi thần, Tích Nguyệt đã lại tiến sát bên tai nàng, thì thầm mê hoặc: "Ngoan một chút, ngoan một chút. Ta vẫn còn muốn ngủ, nàng cũng đừng huyên náo"
Vô Ưu lúc này mới ngửi được mùi rượu rất nặng trên người nàng. Trong lòng xem như hiểu được, cơ thể cũng hòa hoãn trở lại, có chút buồn cười nói: "Công chúa, ngươi say"
"Thế gian có mấy người tỉnh?" Tích Nguyệt cũng không nhìn nàng, chỉ hời hợt trả lời.
Vô Ưu bất đắc dĩ gật đầu, xem như chịu thua. Nàng xoay người, thuận miệng hỏi: "Công chúa vẫn chưa trả lời vì sao giận ta?"
Lần này Tích Nguyệt im lặng không đáp.
'
'
'
"ĐỜI NHƯ MỘT GIẤC MƠ MÃI KHÔNG TÀN .... WHUA WHOO..." Vô Ưu đeo tai nghe, coi Iphone 7 là mic, nhiệt tình hét
"..."
"......vì người"
"..."
"..."
Định Mệnh, công chúa làm sao về sớm vậy!
"Khụ.... công chúa, ngươi tới khi nào?" Vô Ưu lén lút nhẩy từ trên ghế xuống, lập tức đút điện thoại vào tay áo
"Từ lúc nàng làm biểu cảm như bị người đánh" Tích Nguyệt mặt không đổi sắc nhìn Vô Ưu.
"..." Đấy gọi là nhập tâm có được không hả???
Tích Nguyệt tiến đến, đưa tay tinh tế sờ vào dây đeo tai nghe vẫn đang treo lủng lẳng trên tai nàng. Nhíu mày hỏi: "Đây là cái gì?"
"Một dạng trang sức từ nơi ta đến" Vô Ưu trợn mắt nói dối. Nàng ở thư phòng đọc sách, gặp vài chữ không hiểu, định lấy Iphone ra tra từ, sau đó vì một lý do gì đấy, nàng mở nhạc ra nghe, sau đó vì một lý do gì đấy, nàng hò hét theo nhạc, sau đó vì một lý do gì đấy, công chúa bước vào và nhìn thấy nàng một tay ôm ngực, một tay cầm iphone, mặt mũi u sầu hét ầm cả gian phòng.
"Nga, thẩm mỹ từ nơi Vô Ưu đến.... thật đặc biệt" Tích Nguyệt hí mắt nhìn nàng, thuận tay kéo dây tai nghe, chiếc điện thoại trong tay áo theo đó bị lôi ra, treo lủng lẳng trước mắt hai người.
Nhanh như cắt, Vô Ưu chộp lấy chiếc điện thoại, úp màn hình về phía mình, làm vài động tác tắt nguồn, màn hình lập tức biến thành màu đen.
Chết tiệt! bình thường công chúa rời phủ từ rất sớm, không đến buổi trưa sẽ không thấy mặt nàng, mình ở thư phòng thường xuyên phải dùng điện thoại tra từ, nên cũng không cho ai tới gần.
Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất a...Bây giờ thì vỡ mồm rồi....
"Đây là cái gì" Tích Nguyệt nhíu mày nhìn vật thể lạ trước mắt, nàng có cảm giác nó vừa mới sáng lên.
"Quả táo" Vô Ưu mặt không đổi sắc trả lời
"..." Quả táo?!
"Quà sinh nhật năm 18 tuổi của ta" Vô Ưu đè xuống trong lòng nhảy nhót, mặt ngoài bình tĩnh thu điện thoại và tai nghe vào tay áo. Một bộ nghiêm túc hướng nàng hỏi: "Công chúa hôm nay về sớm hơn mọi ngày"
"Nga..." Tích Nguyệt hí mắt nhìn nàng, thuận miệng nói "... cuối đông rồi, mùa xuân sang sẽ có nhiều việc phải làm. Ta muốn tranh thủ tìm chút thời gian đi chùa cầu phúc"
"A, khi nào định đi? " Vô Ưu gật đầu hỏi
"Hai ngày nữa xuất phát, có lẽ sẽ phải ở lại mươi mười lăm ngày, nàng cũng chuẩn bị một chút biết không?" Tích Nguyệt ôn nhu nói, tự cố bản thân bước đi trước
Vô Ưu nhún nhún vai, đi theo nàng ra hậu viện. Công chúa còn thân thuộc chỗ này hơn cả mình, vừa ngồi xuống là bắt đầu chuyên chú đun nước pha trà. Một bộ nhàn nhã thưởng thức thực sự.
"Công chúa hôm nay muốn nói gì?" Vô Ưu cười hỏi nàng, thuận tay uống một ngụm trà nóng
"Nói về nàng" Tích Nguyệt mỉm cười đáp, một bộ hưng trí bừng bừng
PHỤT... Vô Ưu nghẹn họng, nhìn người đối diện trân trối. Má, em gái này lại định bày mưu tính kế gì đây??
"Khụ, công chúa đổi đề tài khác đi, ta không có gì để nói hết" Vô Ưu ý cười giả dối nhìn nàng, nhìn qua là biết không thể tin.
"Nói mới biết được" Tích Nguyệt không cho là đúng, suy nghĩ một chút rồi hỏi
"... Gia đình nàng đều đang ở phương nam?"
"Họ a?" Vô Ưu gãi cằm, bắt đầu lựa chọn từ để nói "Hiện tại thì không"
"Vậy nàng còn một mực muốn quay lại đó làm gì?" Tích Nguyệt ngạc nhiên hỏi, không có gia đình nơi nào chẳng giống nhau
"Họ sẽ ở đó, ta biết như vậy" Vô Ưu nhún vai, không sao cả trả lời.
"...hơn nữa, Lạc Diệp Quy Căn a" (lá rụng về cội)
"Nếu.." Tích Nguyệt lẩn tránh ánh mắt của nàng, nhẹ giọng nói " nếu nàng thay đổi quyết định không muốn trở về nữa, vậy tùy thời ở lại bên ta, ta sẽ lo cho nàng cả đời"
Vô Ưu nhìn nàng mỉm cười, tiện tay thêm than vào chậu đồng bên cạnh
"Công chúa sớm muộn cũng phải lấy chồng sinh con... như thế nào lo cho ta cả đời"
Vô Ưu lắc đầu nhìn Tích Nguyệt đăm chiêu cau mày suy nghĩ, nàng thế nào quên mất công chúa dù rất lợi hại, nhưng rốt cục mới 19-20 tuổi a.
Thân phận cao quý, lại gánh vác cả một gia tộc trên vai, công chúa còn có thể tùy hứng được bao lâu chứ. Bản thân cũng chỉ có thể cùng nàng một đoạn thời gian, ba năm, hoặc không đến ba năm, đến lúc nàng tìm được lang quân như ý, cũng là lúc mình nên lặng lẽ rút lui thực hiện nguyện ước của riêng mình.
Thế nhưng, công chúa, dù mai sau phiêu bạt ở phương trời nào, ta cũng sẽ thực lòng chúc phúc cho ngươi a...
"Chỉ cần nàng lưu lại, ta nhất định sẽ tìm ra biện pháp" Tích Nguyệt nghiêm túc nói.
Trưởng công chúa của Đại quốc, Thiếu chủ của Triệu gia, thân phận nào cũng là cao quý vô cùng. Còn sợ lo không nổi cho một người sao?
Lần này đến lượt Vô Ưu chỉ cười không đáp.
'
'
'
'
Lời tác giả: Thực ra có rất nhiều dấu hiệu ám chỉ Tích Nguyệt là người cực kỳ cường thế , bạn ý không phải kiểu động tý là ghen, mà là kiểu chiếm hữu rất mạnh và vô cùng chấp nhất.
Chap 13: Chân tướng có nói sơ sơ, bạn nào thích có thể đọc lại ((⊂('ω'∩)
Nói chung là tả bóng gió ít người hiểu đc tính cách hai nhân vật này, nên mới phải nói trắng ra một phần thế này
Mặc dù làm thế thì không hay lắm TT_TT và chap này viết cũng mệt chết đi sống lại luôn
Chap này đọc tham khảo thôi, chap sau sẽ trở lại mạch truyện chính. _(┐「ε:)_
P/s: nếu yêu, mình sẽ chọn Vô Ưu để yêu. Khá lý tưởng, ở bên bạn ý có cảm giác thoải mái nhẹ nhàng = ))
Toàn thấy mọi người thích Tích Nguyệt, máu M hết rồi, khẳng định toàn là máu M
(メ`ロ')/ (メ`ロ')/ (メ`ロ')/