Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Võ Động Thiên Hà - Chương 167-168: Hỏi và đáp : truyenyy.mobi

Võ Động Thiên Hà

Chương 167-168: Hỏi và đáp




Tô Tuyết mang theo nội tâm không bình tĩnh, còn có một loại tâm tư ảo tưởng đối với tương lai rời đi.

Vân Thiên Hà đứng ở trong Nghênh Tống Đình, lật xem những tài liệu do Tô Tuyết đưa, trên mặt hiện rõ sự khiếp sợ, không thể nào bình tình được.

Tô Tuyết và Túc Dao sắp xếp cho của tỷ muội tộc nhân các nàng tạo lên một mạng lưới kinh doanh tại khu vực phía nam, chủ yếu là vải vóc, son phấn, quán trà và thanh lâu. Tuy nói mang đậm tính thương nghiệp, đối với việc tình báo chỉ có tính chất sơ thủy nhưng trải qua thời gian tương đối dài, mấy năm nay bọn họ lợi dụng tiền tài thu được từ kinh doanh nhằm khơi thông các mối quan hệ, ngược lại cũng góp nhặt được rất nhiều những thông tin tình báo quan trọng.

Mà tại chốn Kinh Thành này, Tô Tuyết từ phía nam tới thâm nhập được một năm, cùng với Túc Dao, cả hai thành công tổ chức được một Thịnh Tuyết Lâu, một quán trà và một gia trang làm địa điểm liên lạc. Đứng sau bảo hộ các nàng chính là một phương thế lực tam thái tử, còn có thêm một vị thống lĩnh hữu vệ doanh nắm trong tay ba vạn ngự lâm quân.

Bất quá thông tin tình báo liên quan đến Kinh Thành được Tô Tuyết cung cấp cũng không quá sâu sắc. Chỉ có một thông tin duy nhất khiến Vân Thiên Hà cảm thấy giá trị chính là thông tin liên quan đến thế lực do tam thái tử bố trí tại Kinh Thành, còn cả sản nghiệp liên quan của một vị ngoại bộ thượng thư.

Có thế nói, trong các vị hoàng tử thì vị tam hoàng tử này không phải là người có quyền thế cao nhất thế nhưng khẳng định một điều hắn là người có nhiều tiền nhất. Từ những tư liệu này cho biết tam hoàng tử ít nhất cũng có hơn mười sản nghiệp, mà trong tay vị hoàng tử này cũng cung dưỡng tới bốn vị tiên thiên cao thủ.

Trong số tư liệu này cũng có thông tin về một vài nhân vật khác trong Kinh Thành, nào là xuất thân lai lịch, tích cách làm sao, ham thích những gì… tất cả đều được liệt kê đầy đủ chi tiết, nhất là đối với những người thuộc Nam phái, còn lại Bắc phái không có mấy.

Vân Thiên Hà theo dõi tới nhập thần, lúc này Sử Trường Đức mới thấp giọng nhắc nhở:

- Thiếu gia, đội ngũ phía trước chắc là của lão thái gia!

Ngẩng đầu, trông thấy xa xa trên quan đạo có một đội nhân mà đang chạy tới gần. Tiếp sau một hồi, chỉ thấy đi trước là bốn gã hộ vệ, phía giữa là một vị lão giả mặt hàm uy nghiêm, thân nhuyễn giáp, lưng khoác áo bào đen, cưỡi trên một con Truy Vân Mã, người này chính là Đồ Nguyên Khánh, Tín bá đi theo bên người hắn, còn có tám gã hộ vệ theo phía sau, đoàn người di chuyển chậm rãi, từ từ chạy tới.

Cất toàn bộ tư liệu vào trong rương, Vân Thiên Hà hướng Đồ Bát dặn dò:

- Trở về, sau đó giao toàn bộ những tư liệu này cho Thu Hàn, để hắn mau chóng nắm giữ nội dung bên trong, mặt khác tiếp tục điều thêm mấy người án theo thương nghị của ta và Tô Tuyết vừa rồi, an trí mấy người vào trong tổ chức của nàng, mau chóng quen thuộc hình thức vận hành của họ!

Sử Trường Đức có chút lo lắng nói:

- Thiếu gia, vị Tô Tuyết tiểu thư kia bây giờ vẫn còn trong phạm vi che chở của tam hoàng tử, nếu như nàng chuyển đầu nhập thiếu gia, vạn nhất để lộ phong thanh sẽ bất lợi.

Vân Thiên Hà nói:

- Tô Tuyết đến Kinh Thành không đến một năm, lịch duyệt không nhiều, danh khí tại Kinh Thành và lực ảnh hưởng xa không lớn bằng Túc Dao, cũng không có lý giải về Kinh Thành sâu đậm bằng Túc Dao, thông tin nắm giữ cũng không nhiều, ta nghĩ tam hoàng tử hẳn còn chưa quan tâm tới nàng, bởi vậy hiện tại nàng thoát ly Túc Dao đầu nhập chúng ta cũng chỉ là tìm một đường lui cho bọn họ mà thôi, ta tin tưởng có được Tô Tuyết sẽ gây được ảnh hưởng tới Túc Dao, không bao lâu nữa Túc Dao kia chắc chắn sẽ cam tâm tình nguyện đầu nhập chúng ta.

Nói xong, Vân Thiên Hà nhìn đội ngũ xa xa lâm bám nói:

- Kỳ thực thứ ta nhìn trúng cuối cùng, cũng rất muốn có được, chính là đoàn đội và thông tin tình báo nắm trong tay Túc Dao. Ta có một loại trực giác nữ nhân này dốc bao nhiêu sức lực tại Kinh Thành, lại có thâm niên từng trải như nàng ta, nhất định có thể mang đến cho ta không ít kinh hỷ khó tưởng tượng được!

Đội ngũ của Đồ Nguyên Khánh sắp đến, Vân Thiên Hà liền để Đồ Bát trước tiên mang chiếc rương mà trước đó Tô Tuyết mang đến hồi phủ báo tin, chờ đội ngũ sắp đi tới Nghênh Tống Đình, Vân Thiên Hà lúc này mới chỉnh lại trang phục, dẫn theo mấy người cất bước ra ven đường nghênh tiếp.

Đồ Nguyên Khánh từ lúc trên đường về đã sớm nhận tin thông qua Tín bá, đối với việc Vân Thiên Hà hồi kinh cũng có một chút lý giải. Khi đội ngũ đi tới, ánh mắt của hắn lập tức tập trung trên người Vân Thiên Hà không rời, thẳng đến khi tới gần Nghênh Tống Đình xuống ngựa mới nhanh đi tới cười nói:

- Tiểu tử, nghĩ không ra một năm không thấy, bằng vào tu vi võ đạo của lão phu đã không thể nhìn thấu được, cư nhiên còn lấy được cái danh huân tước từ chỗ hoàng thượng trở về, ngươi thật đúng không tồi!

Vân Thiên Hà biết Đồ Nguyên Khánh trở về, Túc Tĩnh Vương nhất định sẽ triệu kiến vị lão bộ hạ này, trước tiên để bàn luận một số vấn đề của hắn, bởi vậy hắn cũng không nói thêm gì với Đồ Nguyên Khánh, quay sang dẫn dường đưa đội ngũ vào thành.

Trên đường, Đồ Nguyên Khánh cũng không hỏi gì nhiều, nhưng thật ra Tín bá lại hỏi một chút chuyện tình trong phủ, Vân Thiên Hà cũng tùy ý giải đáp toàn bộ.

Thẳng đến lúc trở về Hầu Phủ, lão thái thái và Vân nương dẫn theo đám người trên dưới trong phủ đã sớm bầy biện xong nghi lễ đón chờ.

Mà Đồ Nguyên Khánh và Tín bá vừa bước qua cửa liền không hẹn mà cùng tập trung ánh mắt nhìn vào người đám thị vệ trong phủ.

Nhất là Tín bá, có vẻ mười phần kinh ngạc, hắn rời phủ chỉ trong thời gian hai tháng ngắn ngủi, mà đám thị vệ này tựa như đã biến thành người khác, điều này khiến cho bọn họ liên tưởng đến những chiến sĩ thiết cốt trong quân đội, ở đây có một loại khí tức mà bọn họ rất quen thuộc và thân thiết, không gì khác chính là sát khí và uy vũ chi thế.

Hai người Đồ Nguyên Khánh và Tín bá đều khó tưởng tượng nổi, không khỏi lần thứ hai hướng ánh mắt thâm ý nhìn về phía Vân Thiên Hà.

Hiện tại tinh thần diện mạo đám hạ nhân trong Bắc Hầu Phủ cũng đều tương đối tốt, Đồ Nguyên Khánh có thể cảm thụ được một cách rõ ràng sự khác biệt so với trước đó, tự nhiên cảm thấy tương đối thỏa mãn, hơn nữa thời gian hắn trong quân, Đồ Nguyên Khánh cũng nhận được một ít thư tín gửi tới, trong lòng đối với vị tôn tử này càng thêm yêu thích, coi trọng.

Mọi người ở cửa hàn huyên vài câu rồi vào phủ. Bên trong phủ trên dưới một cảnh bận bịu, hiển nhiên mọi người đều đang tất bật chuẩn bị tiệc tối.

Đồ Nguyên Khánh trở lại quý phủ, tới trước linh đường bái tế linh vị con trai Đồ Chính Đức của hắn. Tới linh đường bái tế một mình nên không có ai chứng kiến được đôi mắt già lệ ngang dọc, tưởng niệm hồi lâu, tận khi Tín bá tới khuyên giải lão mới thu lại tâm tình của mình. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Sau đó Tín bá liền hướng Trịnh phó quản gia hỏi xem những ngày hắn không có trong phủ có hay không phát sinh chuyện gì, nhất là nghe được chuyện lớn như Giang Thụ Viễn rơi đài, liền lập tức hướng Đồ Nguyên Khánh hội báo việc này.

Đồ Nguyên Khánh nghe xong còn có chút không dám tin tưởng, mười phần khiếp sợ!

Trong ấn tượng của hắn, với lão già này tranh đấu bao nhiêu năm cũng không ai làm gì được đối phương, nhưng nghĩ không ra hắn đi khỏi Kinh Thành có mấy ngày, khi quay trở lại thì vị lão địch thủ cư nhiên đã rớt đài, đồng thời bị nhốt vào thiên lao, hơn nữa còn cả chuyện tình đại hoàng tử bị tập kích không thành.

Đợi khi Tín bá khẳng định nhắc lại lần nữa, Đồ Nguyên Khánh mới tin tưởng đây là sự thực, không khỏi ngửa mặt lên trời cười to nói:

- Giang lão nhi, nghĩ không ra ngươi cũng có ngày hôm nay, chờ tới khi Đồ thị chúng ta thu thập Giang gia các ngươi, Chính Đức con ta cũng có thể nhắm mắt rồi.

Biết được thời gian hắn không có trong phủ xảy ra rất nhiều sự tình, tâm tình trong lòng nhẹ đi rất nhiều, chờ tiệc tối được bày biện hoàn thành sẽ tới tịch thính đường, tại đây sẽ thông báo cho mọi người một ít tình huống trong quân.

Mãi cho tới khi tiệc tối kết thúc, Đồ Nguyên Khánh cũng không có ý định nghỉ ngơi, khẩn cấp cho người gọi Vân Thiên Hà tới giữa thư phòng, hỏi:

- Ngươi tại chuyến săn mùa thu có công cứu giá, khi được hoàng thượng đơn độc triệu kiến có từng nói với ngươi những gì?

Vân Thiên Hà cũng không có ý định giấu diếm, thuận miệng nói:

- Hoàng thượng hỏi cháu đối với chuyện đại hoàng tử bị ngộ tập có cái nhìn ra sao, cháu căn cứ tình huống tại thời điểm bị tập kích phân tích một hồi liền đem câu chuyện chuyển tới việc bố trí Tây quân, sau đó hoàng thượng lại hỏi ta có ý kiến gì về bố trí danh sách Tây quân, cháu cũng không nói gì nhiều, cũng chỉ cho hoàng thượng một kiến nghị, để hắn tại lúc lâm triều nghị sự đưa ra một chút thay đổi trong danh sách các đại thần tiến cử rồi tiếp đến quan sát xem phản ứng quần thần thế nào.

Nghe Vân Thiên Hà nói xong, Đồ Nguyên Khánh trầm tư một hồi nói:

- Ngươi không có trực tiếp nói ý kiến của mình, bao gồm cả chuyện Giang Thụ Viễn, điểm ấy ngươi làm rất tốt, cứ như vậy sau này Giang Thụ Viễn đột nhiên dính dáng tới án mạng và chuyện hoàng tử bị tập kích cũng sẽ không khiến hoàng thượng hoài nghi ngươi cố tình che mắt hắn.

Vân Thiên Hà lại nói:

- Kỳ thực đại hoàng tử bị đâm và chuyện Giang Thụ Viễn bố trí Tây quân cũng không có nhiều liên quan, cháu còn cố ý hướng trọng tâm câu chuyện dẫn tới việc bố trí Tây quân!

- Cái gì?

Đồ Nguyên Khánh lấy làm kinh hãi, nói:

- Tiểu tử ngươi quá mạo hiểm, vạn nhất khiến hoàng thượng nghi ngờ vô căn cứ, như vậy sẽ dẫn tới phiền phức lớn lắm!

Vân Thiên Hà nói:

- Vấn đề cũng ở chỗ đó, cùng ngày đại hoàng tử bị tập kích có thi thể một vị thiếu úy quân quan xuất hiện tại hiện trường, lúc đó cháu cũng không hướng hoàng thượng nói rõ thi thể vị quan quân kia mà hoàng thượng về sau khẳng định cũng sẽ tra tới phần danh sách quần thần tiến cử lên có chút khác thường, hơn nữa cháu còn đưa ra một kiến nghị cho hoàng thượng, tất cả điều này đã đủ cho hoàng thượng phát sinh nghi ngờ vô căn cứ với biểu hiện khác thường của đám đại thần.

Đồ Nguyên Khánh động dung nhìn Vân Thiên Hà nói:

- Sự kiện phát sinh đồng thời như vậy khiến cho các đại thần suy đoán việc đại hoàng tử bị tập kích có liên quan tới đại quyền Tây quân, hoặc giả có liên quan tới hoàng thất, có điều hoàng thượng vốn là người khôn khéo, hắn như thế nào lại dễ dàng tin tưởng lời ngươi khi đưa liên hệ tới việc bố trí Tây quân đây?

- Chính là vì có rất nhiều người sẽ nghĩ như vậy nên hoàng thượng sẽ nghĩ theo một hướng khác, hẳn là trong lòng hoàng thượng cũng đang phát sinh ngờ vực đối với danh sách tiến cử của quần thần, cháu nói vậy chỉ là vừa lúc đón ý nghi ngờ của hoàng thượng mà thôi. Nhưng trên thực tế việc hoàng tử bị tập kích tới cuối cùng vẫn có liên quan tới danh sách bố trí Tây quân do các đại thần tiến cử ban đầu, mà hoàng thượng đã có ý muốn làm như vậy phỏng chừng đang thầm có dự định khác.

Vân Thiên Hà nói.

Đồ Nguyên Khánh cả kinh nói:

- Nói như vậy, việc hoàng tử bị tập kích xác thực là có liên quan tới hoàng thất, cũng có liên quan tới binh quyền Tây quân, mà hoàng thượng theo ý của ngươi sẽ dùng danh sách tiến cử Tây quân làm phân tán chú ý đám quần thần, xem ra trong lòng hoàng thượng đã có dự định khác, chỉ là không muốn biểu lộ ra quá sớm mà thôi!

Đồ Nguyên Khánh nhìn Vân Thiên Hà, trong lòng đang suy nghĩ hài tử này quà nhiên như đại ca nói, tâm tư kín đáo, hơn nữa làm việc rất có chừng mực, ngoài dự đoán của mọi người, đồng thời có thể thu được kỳ hiệu, hơn nữa thiên phú võ đạo siêu cường, tất cả những điều này so ra cái tên tiểu tử họ Giang kia xa không thể bằng, đây chính là một tuyệt thế thiên tài ông trời đã ưu ái ban cho Đồ gia!

Nghĩ tới đây, Đồ Nguyên Khánh đột nhiên như nhớ tới điều gì, liền nhìn Vân Thiên Hà nói:

- Vậy ngươi nói thực cho ta biết, bố cục rơi đài của Giang Thụ Viễn lần này có phải liên quan với ngươi hay không?

Từ khi Vân Thiên Hà nhận được phong thư do Đường Linh Vũ cho chim ưng liều chết mang tới, đã sẵn lập một kế hoạch trong đầu.

Tại trước mặt Đồ Nguyên Khánh, hay nhất là thẳng thắn nói ra, để cho Đồ Nguyên Khánh một cái ấn tượng ban đầu, dù sao có một số việc không thể giấu diếm, hơn nữa tính ra Đồ Nguyên Khánh cũng là trưởng bối của hắn nên cũng không cần lo lắng có điều bất lợi gì.

Nhưng nếu là hơi có giấu diếm một chút, sau này Túc Tĩnh Vương và Đồ Nguyên Khánh gặp mặt, nếu có đàm luận tới hắn tất nhiên sẽ nói ra một vài lời không hay, dẫn đến việc hắn nghi ngờ vô căn cứ với Đồ Nguyên Khánh.

Bởi vậy trong lòng Vân Thiên Hà rất không muốn tình huống như vậy phát sinh, lại càng không muốn vì đạt được mục đích che dấu của mình lại khiến Túc Tĩnh Vương quá gây áp lực cho Đồ Nguyên Khánh.

Vậy nên Vân Thiên Hà liền gật đầu thừa nhận nói:

- Chuyện này là do một tay cháu dàn dựng, chỉ cần chuyện đại hoàng tử bị tập kích không có những đột biến khác thì ngay cả những đại thần đứng cùng trận doanh vì tránh hiềm nghi nên cũng không dám cứu giúp. Nếu như chủ mưu ám sát vẫn không lộ mặt thì Giang Thụ Viễn cũng phải ở trong thiên lao thêm ít ngày, cuối cùng nếu không bị người bí mật diệt khẩu trong thiên lao thì hắn cũng chỉ có thể làm một gã chết thay mà thôi.

Đồ Nguyên Khánh khiếp sợ, ngay cả trường hợp Giang Thụ Viễn có thể triệt để rơi đài thì thế lực của hắn cũng không dám cứu hắn thoát khốn. Chuyện này làm cho Đồ Nguyên Khánh càng nghĩ càng thấy sảng khoái giải hận, thế nhưng hắn còn có một điểm không rõ, thuận miệng hỏi.

- Lẽ nào ngươi nhắm vào Giang Thụ Viễn lại không sợ người khác cũng nghi ngờ vô căn cứ với ngươi?

Vân Thiên Hà thản nhiên nói:

- Mỗi người đều có suy nghĩ riêng biệt, nếu đã hoài nghi vậy cứ để họ hoài nghi, việc này cũng không thể tránh được, nếu cứ lo lắng nhiều như vậy thì Giang Thụ Viễn thế nào lại bị nhốt vào thiên lao, Giang thị không có gốc đại thụ này muốn tồn tại cũng khó. Hơn nữa Túc Tĩnh Vương cũng đang bắt đầu thực thi một vài kế hoạch nhắm vào cháu, nếu cháu không nhân cơ hội làm chuyện này, sợ rằng sau này sẽ không còn cơ hội nào nữa!

- Ngươi nói cái gì? Túc Tĩnh Vương vì sao lại hoài nghi ngươi cũng như có hành động nhắm vào ngươi?

Đồ Nguyên Khánh nghe xong, mặt lập tức động dung đứng bật khỏi ghế. Hắn làm bộ hạ của Túc Tĩnh Vương bao năm, tự nhiên minh bạch một điều, vị vương gia này một khi muốn nhắm vào ai, kết cục cuối cùng của người đó chỉ có một là không kèn không trống biến mất mà không gây bất luận một chút chú ý nào.

- Thế nhưng Vương gia vì sao lại muốn làm như vậy? Chẳng lẽ ngươi có chỗ nào đắc tội Vương gia mới khiến hắn có quyết định như vậy?

Đồ Nguyên Khánh vẫn không thể tin tưởng được.

Vân Thiên Hà nói:

- Tại thời điểm cháu mới vào kinh, Vương gia từng có lần ghé qua quan sát cháu. Sau tan triều cũng từng triệu kiến vài lần, từng thử qua tu vi võ nghệ, cũng từng hỏi qua cháu có cái nhìn thế nào về bức họa treo tại sảnh đường của hắn, tiếp đến lại hỏi ta vì sao không nhập ngũ. Lúc đó cháu cũng không tỏ thái độ gì, về sau hắn liền cấm không cho tiểu vương gia, quận chúa cũng như con em một vài đại thần khác quan hệ với cháu, thẳng đến khi tiểu vương gia gửi thư cho cháu, đọc thư mới biết Túc Tĩnh Vương từng nói qua, nghĩ cháu là một người không thể bị người khác không chế, để rồi những chuyện phát sinh sau đó càng khiến Túc Tĩnh Vương quyết tâm thực hiện những hành động nhắm vào cháu.

Sau nỗi khiếp sợ, Đồ Nguyên Khánh rất nhanh khôi phục lại vẻ lãnh tĩnh, nói:

- Ngươi thành thực nói lại toàn bộ sự việc cho ta biết, vậy ngươi có tính toán thế nào?

Vân Thiên hà nói:

- Cháu đã sớm tính qua, ngày mai hẳn Túc Tĩnh Vương sẽ triệu kiến người gặp mặt nói chuyện một phen, rồi hỏi thăm xem cái nhìn của ngươi về cháu thế nào, có thể Túc Tĩnh Vương sẽ đề nghị người cấm cháu làm một số việc, hay để người phái cháu trở lại Lợi Châu, mà ý đồ của hắn chính là không muốn cho cháu có bất luận phát triển nào tại Kinh Thành, tự nhiên sẽ ảnh hướng tới người cũng như sự phát triển của gia tộc Đồ thị, cho nên hắn sẽ tạm thời không giết cháu nhưng cháu nghĩ với sự cường thế của Túc Tĩnh Vương, tất nhiên sẽ trực tiếp áp lực cho chúng ta.

Đồ Nguyên Khánh trầm tư nửa ngày, sau nói với Vân Thiên Hà:

- Những việc ngươi làm tại Kinh Thành ta đều được biết qua Tín bá, đây cùng là lo lắng cho tương lai gia tộc Đồ thị, chuyện ngươi làm nếu đã được đại ca của ta toàn lực ủng hộ, vậy ta tự nhiên cũng không có ngăn cản ngươi phóng tay làm việc, nhưng về chuyện Túc Tĩnh Vương ngươi cũng phải suy nghĩ cẩn thận, thái độ làm người của hắn tương đối cường thế, hơn nữa tâm trí rất cao, cử động của ngươi tại Kinh Thành đại loại như làm Giang Thụ Viễn rơi đài khó thoát khỏi mắt hắn, có điều đối với hắn cũng không có gì ảnh hưởng nên mới mắt nhắm mắt mở cho ngươi tùy tiện, còn nếu hắn thực muốn đối phó ngươi mà nói, sợ rằng không ai có thể bảo toàn được cho ngươi.

Nhắc đến chuyện liên quan tới Túc Tĩnh Vương, suy nghĩ một chút, Vân Thiên Hà liền nói:

- Lão gia tử, hoàng thượng có ý lập trừ, ngươi cho rằng với cường thế của Túc Tĩnh Vương cũng là một mối uy hiếp rất lớn, hoàng thượng sẽ dễ dàng tha thứ cho hắn, vẫn cho hắn nắm giữ đại quyền quân chính để rồi mặc sức uy hiếp tới ngôi vị hoàng đế tương lai sao?

Đồ Nguyên Khánh động dung nhìn Vân Thiên Hà nói:

- Tiểu tử, họa tâm là từ miệng mà ra, hoàng thượng đối với Vương gia tín nhiệm vô cùng, thế nào lại sinh tâm nghi kỵ với hắn?

Vân Thiên Hà tiếp tục nói:

Vậy người nghĩ xem, Vương gia và Thiên Môn liên hệ chặt chẽ như vậy, hoàng thượng sẽ dễ dàng tha thứ cho một tông môn cường đại, thế lực muốn bao trùm lên cả hoàng quyền sao, mà Đồ gia từng có di huấn ngày sau tuyệt đối không được đầu nhập Thiên Môn, nhưng xét hiện tại mà nói sắp tới chúng ta chẳng phải muốn ôm bắp đùi Vương gia và Thiên Môn sao? Điểm này lão gia tử so với ta còn phải rõ ràng hơn. Đồ thị gia tộc muốn về sau tiếp tục phát triển, sừng sững không ngã chỉ có nương nhờ hoàng quyền và thần khí che chở mới có thể tiếp tục tồn tại được, khi hoàng quyền đạt tới cực thịnh cũng chính là lúc tông môn hay các thế lực gia tộc bị hạ tràng, Ngụy Vương triều trước đó đã có rất nhiều minh chứng rõ ràng đấy thôi!

Đồ Nguyên Khánh nghe những lời này, rốt cuộc thay đổi sắc mặt, chuyện này đối với hắn tạo thành trùng kích thật lớn.

Vân Thiên Hà nói đến đây thì ngừng lại, cũng không có nói tiếp, hắn biết lúc này là lúc cần giữ yên lặng, đây cũng là thời điểm cho Đồ Nguyên Khánh có thể hảo hảo tự đánh giá lại một phen.

Hắn chỉ lấy trong người mấy bức tín thư giao cho Đồ Nguyên Khánh, nói:

- Những bức thư này đều là dạo gần đây cháu liên hệ với Lợi Châu, sau khi hỏi một vài vấn đề nhận được thư hồi báo.

Đồ Nguyên Khánh ngưng nét mặt tiếp nhận tín thư. Mở bức thư nhất nhìn qua liền hướng Vân Thiên Hà giải thích một chút về mối quan hệ giữa Thiên Môn và Đồ gia. Từ khi Đồ gia vẫn còn là những sơn dân bình thường, từng tao ngộ nhặt được một kiện chí bảo huyền môn bị thất lạc, sau người đứng đầu Đồ gia lại đầu nhập vào Thiên Môn, từ đó khiến Thiên Môn và Địa Môn không ngừng phát sinh xung đột kịch liệt.

Địa Môn thủy chung vẫn cho rằng, Thiên Môn có được kiện chí bảo kia trong tay mới ngóc đầu trở lại, được triều đình và một ít gia tộc thế lực địa phương không ngừng chống đỡ mới có đủ thực lực đối kháng, thế nhưng Thiên Môn lại chưa từng nhận được dị bảo nên vẫn luôn canh cánh trong lòng, từ đó còn hoài nghi Đồ thị gia tộc có thực sự hay không giấu kín bảo vật giữ làm của riêng.

Bởi vậy Đồ thị gia tộc liền bị kẹt giữa tranh đấu của hai tông môn, Thiên Môn thì ngờ vực vô căn cứ, còn Địa Môn lại bài xích, cứ như vậy dây dưa mãi không thôi, hơn nữa còn thêm một Giang thị gia tộc không ngừng gây khó dễ khiến cho Đồ thị gia tộc tưởng như sợi tơ mỏng manh xoay vần trong bão tố, lúc nào cũng có thể rơi vào tình thế vạn kiếp bất phục.

Cho nên ở tình thế như vậy, việc trước nhất là phải giải quyết Giang thị gia tộc, sau đó mới tiếp tục tìm lối thoát giữa Thiên Môn và Địa Môn.

Nội dung tại phong thư thứ nhất Đồ Nguyên Khánh đã biết được toàn bộ bèn nhìn sang bức thư thứ hai, thấy vẫn còn nguyên dấu niêm phong, liếc mắt nhìn qua Vân Thiên Hà một chút rồi mở ra đọc.

Phong thư này là Đồ Nguyên Tán gửi cho Đồ Nguyên Khánh kiến nghị, nói nếu Vân Thiên Hà không vào sĩ đồ cũng không nhập ngũ mà muốn tự thân phát triển thì hắn yêu cầu Đồ Nguyên Khánh thông qua ảnh hưởng chính trị tại hai phe phái trong triều, tận lực hỗ trợ Vân Thiên Hà, giúp hắn có thể nhanh chóng phát triển mạng lưới thế lực cùng như vây cánh, còn nói hai nhà Đồ thị và Đàm thị ngày sau có thể thoát khỏi dã tâm của Thiên Môn hay không hoàn toàn đặt hy vọng trên người Vân Thiên Hà!

Đọc qua toàn bộ thư tín, Đồ Nguyên Khánh trầm mặc một hồi, thấy Vân Thiên Hà cũng trầm mặc như đang chờ đợi điều gì.

Suy nghĩ một chút, mở miệng nói:

- Trong thư đại ca gửi cho ta có nhắc tới, muốn ta toàn lực ủng hộ ngươi, nhưng ta hiện tại còn chưa rõ ràng ngươi đối với tương lai có tính toán gì không, ngươi không ngại thì kể ra toàn bộ cho ta được biết.

Vân Thiên Hà nói:

- Cháu cũng muốn nói ra một lần, muốn gốc rễ Đồ gia tiếp tục phát triển sau này thì không nên ôm lấy hai gốc cây Thiên Môn hoặc Túc Tĩnh Vương, muốn có được lối ra cho sau này thì chỉ nên dựa vào ngọn núi lớn hoàng quyền xã tắc, vì vậy thế lực mà chấu muốn sẵn sàng góp sức, khẳng định chính là một phương tương lai có thể lao lên vị trí đế vương gia! Từ nhiều ngày qua, đại hoàng tử và tam hoàng tử đều vươn cành oliu với nhau nhưng cháu còn chưa đưa ra câu trả lời thuyết phục!

Đồ Nguyên Khánh suy nghĩ một chút nói:

- Trước đó Vương gia có hay không hướng ngươi đưa ra ý chiêu mộ?

- Vương gia cũng nhắc tới qua, nhưng ta sớm đã có dự định, nên đã cự tuyệt ý của Vương gia!

Vân Thiên Hà trả lời.

Đồ Nguyên Khánh lại nói:

- Lẽ nào lấy sự trung tâm của Vương gia với hoàng thượng còn không đáng để Đồ gia ta dựa vào?

- Nếu như Vương gia thực sự trung tâm với hoàng thượng, vì sao hiện tại hắn vẫn thủy chung nắm giữ những bộ môn yếu hại trong triều, không thể buông tay trao lại quyền lợi cho hoàng thượng, mà do đâu lại có sự tồn tại của Bắc phái, vì sao trong tay hắn còn nắm chặt đại quyền hai quân không tha, vì sao hoàng thượng lại dung túng cho các thế lực khác xuất hiện! Giả như hắn thực sự tín nhiệm Túc Tĩnh Vương, sẽ không cho các hoàng tử đi ra chia cắt quyền lợi trong tay các phái, lẽ nào hoàng thượng thực sự cho rằng Túc Tĩnh Vương không hề có dị tâm! Đáp án thực ra đã rõ, hoàng thượng đã có ý nghi ngờ đối với Túc Tĩnh Vương nhưng còn chưa có căn cứ xác định, hơn nữa còn lo lắng đến cường thế của Túc Tĩnh Vương nên chưa có những hành động quyết liệt, hiện tại mới chỉ dừng lại ở mức ẩn nhẫn mà thôi!

Vân Thiên Hà nói một hồi thẳng vào vấn đề, thấy Đồ Nguyên Khánh đã có ý hồi tâm bèn kết một câu:

- Hiện nay hoàng thượng chỉ là đang thiếu một cơ hội, khi hoàng thượng chuẩn bị nhường ngôi cho một hoàng tử nào đó, còn có thể dung túng nhiều phe phái xuất hiện sao? Cứ như vậy, trước khi thay đổi ngôi vị hoàng đế, thế lực của Túc Vương sớm một gì cũng sẽ có ngày bị suy yếu, cuối cùng hắn sẽ có một kết cục như thế nào cũng khó mà biết được, bởi vậy nếu Đồ gia tiếp tục dựa vào hắn, cháu nhìn không thấy được chút tương lai tươi sáng nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.