Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Vạn Thiên Sủng Ái - Chương 122 : truyenyy.mobi

Vạn Thiên Sủng Ái

Chương 122




Ban ngày Hoàng đế mang theo cơn thịnh nộ đến cung Xuân Hi, hậu cung đều phỏng đoán phải chăng lần này Hoàng quý phi thật sự thất sủng rồi không, có người cười trên nỗi đau của người khác, có người dường như có điều suy nghĩ.

Nhưng ngày hôm sau hai người xuất hiện trước mặt mọi người, vẫn hòa thuận như lúc ban đầu.

Trang phi tức giận đến đập vỡ cả cái cốc yêu quý của mình.

Lúc này bên ngoài hoàng cung truyền đến tin vui, Đại hoàng tử phi sinh hạ một bé gái, mẹ tròn con vuông.

Đông Duật Hoành nghe được tin này cũng chỉ thản nhiên gật đầu. Hoàng hậu nghe thấy thì lại cực kỳ vui vẻ, dù là nam hay nữ thì đây cũng là lần đầu tiên ái tử của nàng làm phụ thân.

"Nhìn tới nhìn lui, Minh Dịch cũng đã lên làm phụ vương rồi." Hôm nay Mạnh Nhã rất cao hứng, buổi chiều nàng gọi Thẩm Ninh và mấy vị phi tần dẫn đám công chúa đến thả diều. Mạnh Nhã cười nhiều hơn so với ngày thường.

Mọi người cười cười nói nói, Thục phi lên tiếng: "Cũng không biết đứa bé lớn lên sẽ giống phụ vương của con bé hay là giống mẫu thân đây?"

"Ôi, quyên hỏi mất rồi." Mạnh Nhã khẽ vỗ tay một cái.

Mọi người khẽ cười, Mạnh Nhã thật sự cảm thấy có chút ảo não, "Đại hoàng tử tiếng cung báo tin vui với Thiên gia, nên đi qua cung Chiêu Hoa chỉ vội vàng nói vài câu rồi đi."

"Nương Nương đừng vội, đợi ra tháng, Đại hoàng tử điện hạ sẽ ôm tiểu quận chúa đến tìm tỷ, lúc ấy tỷ nhìn xem giống ai, là biết liền." Vân phi cười hì hì nói.

Mạnh Nhã che mặt cười: "Bọn muội nhìn bổn cung gấp gáp này, để bọn muội chê cười rồi."

Thẩm Ninh cũng cười, chỉ là cổ họng có chút không thoải mái, ho hai tiếng.

"Hoàng quý phi đang bình thường sao lại ho khan rồi? Th4n thể muội muội không thoải mái sao?" Hoàng hậu quan tâm hỏi han.

Thẩm Ninh cười lắc đầu: "Đa tạ nương nương quan tâm, thần thiếp không sao."

"Vậy thì tốt."

Thẩm Ninh nhấp một ngụm tràm, nghĩ nghĩ có thể là đêm qua bị cảm lạnh rồi.  

Từ trước đến nay những bệnh vặt này Thẩm Ninh đều không để vào mắt, chỉ là đến buổi tối dường như bệnh càng trở nên nghiêm trọng hơn. Cổ họng Thẩm Ninh đau đến mức uống nước cũng thấy đau, cả người giống như không còn chút sức nào, Lưu Ly nói nên đi mời thái y đến, Thẩm Ninh lại bảo đợi xem tình hình thế nào rồi hãy gọi.

Thẩm Ninh vẫn luôn nghe theo thuyết pháp thuốc có ba phần độc, nên những bệnh cảm mạc như vậy chỉ cần uống nhiều nước là sẽ khỏi thôi. Nhưng Đông Duật Hoành không có kiên nhẫn chờ nàng chậm rãi khỏi bệnh lâu như vậy. Chỉ cần nàng hơi có chút động tĩnh nhỏ gì cũng sốt ruột mời thái y đến, nếu chậm trễ ngay cả nàng và cung Cuân Hi cũng bị kéo theo cùng nhau nghe mắng.

Chỉ là, mặc dù bị mắng nhưng sự đau lòng và quan tâm này của hắn khiến Thẩm Ninh cực kỳ vui vẻ. Lúc này nàng định chờ hắn đến mắng nàng một trận, sau đó nhìn dáng vẻ xụ mặt của hắn cho người đi mời thái y.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của nàng, Đông Duật Hoành trở về cung Xuân Hi nghe thấy nàng ho hai tiếng, lông mày cau lại, hỏi han nàng vai câu, lập tức không vui nói: "Bao lớn rồi mà nàng còn không biết tự chăm sóc cho bản thân, cũng không biết gọi thái y hả?" Dứt lời hắn lập tức bảo người gọi thái y trực ban đến.

Thẩm Ninh nhìn dáng vẻ này của hắn, chống cằm cười híp mắt.

Đông Duật Hoành quay đầu lại, thấy nàng cười tươi như hoa, nhíu mày: "Vậy là trẫm vừa khen nàng à?"

Thẩm Ninh nghe vậy càng vui vẻ, bật cười hì hì, chỉ là đang cười lại ho khụ khụ hai tiếng.

Nàng uống một hớp trà, cố gắng làm ra vẻ tùy ý hỏi: "Tro cốt của Tử Kỳ, chàng đã cho người cần thận đưa về chỗ cũ chưa?"

"Trẫm để Phong Bảo Lam đi làm rồi."

"Rốt cuộc chàng... Bảo hắn trộm tro cốt để làm gì?"

"Trẫm cũng đã đưa trở về rồi, nàng còn hỏi cái này làm gì?" Hoàng đế không vui nói.

Thẩm Ninh nói: "Chàng là Hoàng đế, sao chàng có thể làm mấy chuyện như vậy được?" Tro cốt đã được trả về, nàng mới bắt đầu tính nợ nần với hắn.

"Nàng còn dám giáo huấn cả trẫm?" Đông Duật Hoành thấy nàng thật sự muốn làm phản rồi.

"Đúng, phải nói chàng, chàng có biết chuyện chàng làm khiến người khác giận sôi lên thế nào không? Khụ khụ, nếu bị sử quan biết được, anh minh uy phong của chàng đều sẽ mất hết, hậu thế sẽ chỉ nhớ đến chàng là một Hoàng đế đi đào mộ người khác." Thẩm Ninh không hề nể mắt tránh mắng hắn.

"Nàng...!" Đông Duật Hoành tất nhiên cũng viết chuyện này không đúng, bị nàng nói như vậy mặt mũi sớm đã mất hết, nhưng đây cũng không phải lần đầu ở trước mặt nàng hắn mất hết mặt mũi. Hắn tức giận đấu mắt với nàng một lúc, sau đó hắn quyết định không để ý đến nàng nữa, trực tiếp đi về giường đưa lưng về phía nàng phụng phịu nằm xuống.

"Sau này chàng không được tìm Lý gia gây phiền phức nữa, Tử Hiên đã làm Trạng Nguyên rồi, chàng cũng không được gây khó dễ với đệ ấy." Thẩm Ninh còn không sợ chết tiếp tục nói. Nàng nhìn bóng lưng hắn thở dài một hơi, Lý gia có quan hệ dính líu với nàng, thật sự là vô suyên vô cớ gặp rất nhiều rắc rối.

"Nhà chống trước của nàng chính là bảo vật, trẫm phải cung phụng bọn họ!" Đông Duật Hoành tức giận lớn tiếng nói.

Thẩm Ninh cực kỳ bất đắc dĩ, khóe môi nhúc nhích mấy cái, im lặng nói hai chữ, ngây thơ.

Trong điện yên tĩnh một lúc, Thẩm Ninh đi qua ngồi xuống bên cạnh hắn, đẩy đẩy hắn hỏi: "Ta nghe nói lúc ta giả chết, chàng xây cho ta một ngôi miếu, chàng xây miếu để làm gì?"

Đông Duật Hoành không ngờ nàng biết chuyện này, từ từ nhắm mắt lại giả bộ như không nghe thấy. Thẩm Ninh vẫn không từ bỏ ý định lại đẩy đẩy hắn mấy cái, lúc này thái y đến.

"Đi nhanh đi." Đông Duật Hoành quơ quơ tay đuổi nàng đi.

Ôn thái y đi theo cung tỳ cúi đầu khoanh tay tiến vào trong một gian phòng của cung Xuân Hi, Thẩm Ninh đã ngồi sẵn sau rèm mỏng chờ hắn. Đầu tiên Ôn thái y thỉnh nàng, sau đó dè dặt tiến lên ngồi xuống bắt mạch cho nàng.

Lúc Thẩm Ninh bắt mạch chưa từng dùng khăn mỏng che ngay cổ tay nên thái y cũng không dám bắt mạch lâu, bình thường đều sẽ tập trung tinh thần bắt mạch sau liền thu tay về. Chỉ là hôm nay Ôn thái y yên lặng bắt mạch rất lâu.

Lưu Ly hơi khẩn trương, Thẩm Ninh cũng không kìm được hỏi: "Ôn thái y, ta cảm thấy cổ họng đau rát, cả người không có chút sức nào, chẳng lẽ là nhiễm phong hàn rồi?"

Ôn thái y lúc này mới hoàn hồn, nhanh chóng đáp: "Vâng, ngọc thể của nương nương dễ nhiễm bệnh, chỉ sợ là phong hàn nhập thể, vi thần sẽ kê hai thang thuốc, nương nương uống thuốc xong sáng mai sẽ thấy đỡ hơn."

Lưu Ly thở phào một hơi, trong lòng lại cảm thấu kỳ lạ, đã chuẩn ra bệnh phong hàn, sao lại còn chưa bắt mạch xong?

Ôn thái y bình tĩnh kiểm tra mạch một lúc, mới mỉm cười thu tay lại, đứng dậy chắp tay nói: "Chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương."

Xem bệnh mà được chúc mừng, chỉ có một chuyện.

Lúc này Hoàng đế đang đọc sách, nghe thấy Linh Lung bẩm báo, bỗng nhiên ngẩng đầu: "Là thật?"

Linh Lung cười nói: "Bệ hạ, Ôn thái y nói là chắc chắn mười phần mười đó!"

Đông Duật Hoành lập tức đứng dậy, sải bước chạy đi.

Hắn bước vào phòng, Ôn thái y còn đứng một bên chờ Hoàng đế triệu kiến, không ngờ người lại đích thân tới, nhanh chóng quỳ xuống thỉnh an.

Đông Duật Hoàng quên cả không bảo hắn đứng dậy, trực tiếp hỏi: "Ôn thái y, ngươi xem mạch thấy đúng là như vậy? Nương nương thật sự mang thai?"

Ôn thái y đáo: "Bẩm bệ hạ, vi thần cẩn thận thăm dò ngọc mạch của nương nương, không thể nghi ngờ được chính là thai mạch."

"Bao lâu?"

"Khoảng hơn một tháng."

Đông Duật Hoành ngẩng đầu đối diện với ánh mặt mông lung sau lớp rèm mỏng... Chẳng lẽ là lần ở chùa Tích Hương...

Thẩm Ninh cúi đầu vu0t ve bụng, không ngờ, chỉ một lần liền...

Sắc mặt Đông Duật Hoành không khó coi, nhưng tuyệt đối cũng không thể nói là mừng rỡ như điên. Ôn thái y và nhóm cung nhân đều thấy phản ứng của hai người rất kỳ quái, trong lòng đều có chút thấp thỏm.

"Lưu Ly, thưởng cho Ôn thái y." Đông Duật Hoành thản nhiên nói.

Ôn thái y tạ ơn, Hoàng đế lại nói: "Chuyện này tạm thời không được phép để lộ ra ngoài."

Đợi sau khi thái y lui xuống, nhóm cung tỳ tháo rèm mỏng xuống rồi cũng lui ra ngoài, Đông Duật Hoành đi qua, Thẩm Ninh vẫn còn đang ngây người ngồi trên ghế.

Hắn kéo tay của nàng, nàng ngoan ngoãn đứng dậy, chầm chậm cùng hắn nắm tay nhau trở về nội điện.

Cả đoạn đường ngắn ngủi không ai nói tiếng nào, hai người ngồi đối diện với nhau trên giường, chăm chú nhìn đối phương nhưng mỗi người lại có một suy nghĩ khác nhau.

Thẩm Ninh không dám có hài tử, bởi vì nàng biết thân phận của bản thân đã có rất nhiều người ghen ghét đố kỵ, nàng sợ những người ngoài kia không dám ra tay với nàng sẽ chuyển oán giận sang lên người đứa bé. Sinh mệnh của tiểu hài tử quá yếu ớt, nàng sợ lòng người khó phòng, mạng của tiểu hài tử sẽ khó bảo toàn.

Nàng không chịu nổi kết quả như vậy, nên nàng tình nguyện nhịn nỗi đau không có con.

Thế nhưng khi nàng biết được sự tồn tại của tiểu  tinh linh này, nàng chưa từng có suy nghĩ muốn bỏ nó. Nàng muốn sinh đứa bé này ra, nàng muốn sinh đứa bé của nàng và hắn sinh ra, muốn nhìn đứa bé mạnh khỏe lớn lên.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện lập tức như một tia chớp nhanh chóng  lan tỏa khắp người nàng, mỗi một tế bào đều đang sôi sục ý chí.

Lúc đầu Hoàng đế muốn đợi nàng suy nghĩ thông suốt sau đó tiếp nhận hậu cung rồi mới để nàng mang thai, sau này hắn lại càng không dám. Mặc dù hắn rất muốn có một đứa con của hắn và Thẩm Ninh, nhưng từ xưa đến nay phi tần trong hậu cung hắn ngoài ý muốn qua đời, hầu hết đều là vì khó sinh mà chết. Hậu cung của hắn cũng có mấy người trẻ tuổi vì khó sinh mà chết, một xác hai mạng. Hơn nữa Thẩm Ninh đã hơn ba mươi, lại là đầu thai...

Hắn không dám đánh cược chuyện này, cho dù người được sinh ra là dòng dõi của hắn.

Nhưng không ai có thể thay thế được mạng của Thẩm Ninh.

"Duật Hoành... "

"Ninh Nhi... "

Hai người mở miệng cùng một lúc, Thẩm Ninh khẽ cười một tiếng.

"Nàng nói trước đi." Đông Duật Hoàng nói.

Thẩm Ninh gật đầu, sau đó cúi đầu vuốt bùng nở nụ cười dịu dàng nói: "Ta đang nói sao khoảng thời gian này ta thích khóc thế, hóa ra là con bé này tác quái. Thích khóc như vậy, chắc chắn là một bé gái?"

Đông Duật Hoành cong môi cười, cầm lấy tay của nàng.

"Đã là nữ nhi, chúng ta liền sinh con bé ra, được không?" Thẩm Ninh ngẩng đầu ánh mắt dịu dàng nhìn hắn.

Đông Duật Hoành vốn tưởng nàng cũng không muốn có hài tử, đột nhiên nghe nàng khẩn cầu như vậy, lập tức khó xử, "Ninh Nhi, trẫm nghe nói tuổi càng lớn sinh con càng khó, hơn nữa nàng còn là đầu thai, đã khó càng thêm khó."

"Không cần lo lắng, th4n thể ta rất cường tráng, có thể chịu được." Thẩm Ninh làm động tắc khoe bắp tay với hắn.

Đông Duật Hoành bất đắc dĩ cười cười, nhìn nàng chăm chú, trầm tư một lúc.

"Không được, trẫm không thể mạo hiểm được." Hắn lắc đầu, "Nàng đang nuôi Minh Thịnh rồi, nếu nàng muốn có nữ nhi, thì để Thất tỷ theo bên cạnh nàng là được."

"Ta không muốn, ta muốn đứa bé này." Thẩm Ninh che bụng nói.

"Trước đây nàng cũng không muốn, sao bây giờ lại... "

"Trước kia là ta không dám, hiện giờ đứa bé này buộc ta phải có dũng khí, chàng không thể ngăn cản ta."

"Nàng không dám?" Đông Duật Hoành kinh ngạc, "Vì sao nàng không dám?"

Thẩm Ninh trầm mặc một lúc, mới nói: "Ta sợ con của chúng ta thay ta chịu báo ứng. Ta chiếm đạo chàng, ta là người ngang ngược, ích kỷ nhất, hậu cung của chàng có làm gì sai đâu... "

"Đồ ngốc." Đông Duật Hoành nghe trong giọng của nàng nồng đậm ý tự trách, đau lòng ôm nàng vào lòng, "Chung quy vẫn là chủ ý của trẫm, sao lại là lỗi của nàng? Bọn họ ăn ngon mặc đẹp, sống an nhàn sung sướng, còn dám phàn nàn cái gì?"

Thẩm Ninh dựa vào ngực hắn, khẽ thở dài: "Đi cùng với chàng thật sự là không dễ dàng mà... "

Vòng tay đang ôm nàng siết chặt hơn.

"Cho dù không dễ dàng gì nhưng ta vẫn muốn đi cùng chàng, nhất định là do ta mê muội rồi..." Thẩm Ninh nói một cách sâu kín, sau đó ngẩng đầu lên nhìn hắn với ánh mắt đầy kỳ vọng nói: "Cho nên, ta muốn có một hài tử thuộc về chúng ta, đây là chứng minh cho tình yêu của chúng ta."

Đông Duật Hoành không có cách nào cự tuyệt nàng, hắn thở dài một tiếng, càng ôm chặt lấy th4n thể mềm mại này. Thôi cũng được, có người nào không mong muốn có đứa con của mình và người mình yêu chứ? Hắn không thể ngay cả chuyện này cũng không ủng hộ nàng được... Nếu như có chuyện gì không ổn, hắn sẽ chỉ chọn giữ lại người lớn.

Thẩm Ninh được hắn ngầm thừa nhận, cười tươi như hoa ôm lấy hắn, đồng thời cũng vui vẻ dụi dụi vào trong lòng hắn.

"Con của chúng ta, nhất định sẽ đẹp như tiên nữ, thông minh tuyệt đỉnh!" Nàng tưởng tượng bảo bối của mình sẽ thế nào, đôi mắt óng ánh lóng lánh.

Đông Duật Hoành thấy nàng vui vẻ như vậy hắn cũng khẽ cười, hắn mon tr0n bụng của nàng, đối với đứa bé ngoài ý muốn này hắn cũng có sự hiếu kỳ cùng chờ đợi chưa từng có. Hài tử của hắn và Ninh Nhi...

Lưu Ly bưng thuốc tới, Thẩm Ninh hỏi: "Thuốc này có hại cho hài tử không? Ta nghe nói phụ nữ mang thai đều không uống thuốc."

"Hồ nháo, Ôn thái y biết tình trạng của nàng, nào dám kê thuốc linh tinh?" Đông Duật Hoành nhận lấy bát thuốc, thử nhiệt độ một chút, sau đó tự mình bón thuốc cho Thẩm Ninh.

Thẩm Ninh nghĩ có lẽ thuốc Đông y khác thuốc Tây sẽ không ảnh hưởng nhiều lắm, nàng sẽ nuôi Bảo Bảo thật tốt, vậy nên nàng ngoan ngoãn uống thuốc. Lúc sắp đi ngủ, nàng sợ mình sẽ lây bệnh cho Đông Duật Hoành nên không cho hắn ngủ chung giường. Nhưng nàng cũng không buông tha hắn, nàng dùng tinh thần phấn khởi chống lại th4n thể khó chịu, lôi kéo hắn ở lại chờ nàng ngủ rồi mới đi. Lúc sau nàng không ngừng nói những chuyện liên quan đến đứa bé, ríu ra ríu rít, đến khi thuốc bắt đầu có tác dụng nàng mới chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

Đông Duật Hoành nhìn nàng cười đây trìu mến, hôn một cái lên trán của nàng, đắp chăn cho nàng cẩn thận rồi mới nhẹ nhàng ra nội điện.

- -----oOo------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.