Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Vạn Thiên Sủng Ái - Chương 60 : truyenyy.mobi

Vạn Thiên Sủng Ái

Chương 60




Mấy ngày sau, trong cung truyền ra một chuyện vui, Trang phi thuận lợi sinh được một vị tiểu công chúa. Đây là nữ nhi thứ sáu của Đông Duật Hoành. Dường nhi ngoại trừ nhà mẹ đẻ, hậu cung từ Hoàng hậu trở xuống ai nấy cũng đều vui mừng.

Đông Duật Hoành hạ triều, đi qua cung Diên Hi của Trang phi dạo một vòng, hắn nhìn tiểu công chúa ngủ say trong nguc nhũ mẫu, biểu cảm thản nhiên, khẽ gật đầu, cùng đám phi tần cũng đến cung Diên Hi trò chuyện vài câu rồi rời đi. Nhóm phi tần giả bộ đến chúc mừng thực ra là chầu chực chờ Hoàng thượng đến, bọn họ thấy Đông Duật Hoành không hề lưu luyến rời đi trong lòng đều vô cùng thất vọng. Chỉ có vài người từng được đế vương chuyên sủng mấy lần là không có cảm xúc gì, trái tim của Hoàng đế quá lớn, một nữ tử không thể có được toàn bộ. Chính bản thân mình không phải là ví dụ tốt nhất sao?

Lúc Thẩm Ninh nghe nói Trang phi sinh con biểu cảm rất vi diệu, Tần ma ma trong cung nói: "Nương nương ngày mai người có muốn đi cung Diên Hi một chuyến không?" Người chủ nhân này của bà từ khi tiến cung đến nay trừ đi thỉnh an Hoàng hậu nương nương, chứ chưa từng qua lại với các phi tần khác. Hiện nay Hiền quý phi vì chuyện của Vệ phủ bị liên lụy biếm xuống Tuyển thị, đày vào lãnh cung. Bây giờ ngoại trừ Hoàng hậu nương nương thì chủ nhân mới đến của bà, Trang phi Đức phi là địa vị ngang nhau, ba vị phi đứng đầu. Nhưng nhóm phi tần có lòng muốn bái kiến, chủ tử lúc nào cũng mượn cớ ốm không gặp. Trong đám người đến cầu kiến còn có cả phi tần đã có hoàng tử, Tần ma ma suốt ruột nhưng lại bởi vì bà với chủ tử chưa thiên thiết lắm nên không dám nhiều lời.

Thẩm Ninh lắc đầu cũng không nói gì.

Đông Duật Hoành đến Xuân Hi cung, hai người đã thay y phục, nhìn sắc trời còn sớm nên chưa đi ngủ, Đông Duật Hoành nghiêng người nằm trên giường La Hán đọc sách, Thẩm Ninh làm càn kéo hắn dậy nói hắn đọc như vậy không tốt cho mắt. Đông Duật Hoành dứt khoát ném sách qua một bên, kéo nàng lại trêu đùa một hồi, rồi ôm lấy nàng cùng nhau dựa vào thành giường, một tay khoác bên hông nàng, câu được câu không nói chuyện phiếm.

"Trâm đi xem Lục công chúa rồi, gương mặt nhỏ xíu nhăn cả lại, lớn lên giống Trang phi."

Thẩm Ninh không muốn cùng hắn thảo luận vấn đề này, qua loa hai câu, ai ngờ Đông Duật Hoành không buông tha nàng, cười hỏi: "Nàng dự định sẽ tặng lễ vật gì cho Lục công chúa?"

"Đức phi tặng thế nào ta tặng thế đó."

Đông Duật Hoành không có cách nào nói nàng, suy nghĩ như vậy nàng còn dám hùng hồn nói thẳng trước mặt hắn. Hắn bóp bóp bờ eo thon, môi dán bên tai nàng nói: "Nàng cũng sinh cho trẫm một đứa bé đi."

Thẩm Ninh sợ nhất là hắn nói đến đề tài này, im lặng một lát, nàng nói: "Sau này người không còn hứng thú với ta nữa, lại cho ta một đứa bé, có đứa bé bên cạnh cũng không tẻ nhạt."

Đông Duật Hoành không ngờ nàng có suy nghĩ này, trong lòng thương yêu, qua mặt nàng qua đối diện với hắn, nói: "Cái đầu nhỏ này của nàng cả ngày chỉ suy nghĩ lung tung."

Thẩm Ninh nhìn thẳng vào mắt của hắn, phức tạp khẽ cười một tiếng, nàng dựa vào trong nguc của hắn.

Hai người lẳng lặng dựa sát vào nhau một lúc, hắn lại dặn dò nói: "Mai là lễ tắm ba ngày, để bọn nô tài mang lễ qua là được, Trang phi sinh công chúa, tình tình tất nhiên sẽ không tốt, để người khác đi cho nàng ấy xả giận, nàng cũng đừng dây vào. Buổi tối trẫm cùng nàng đi tham gia yến tiệc là được."

Hắn gãi đúng chỗ ngứa của nàng, Thẩm Ninh vô cùng nghe lời gật đầu.

Đông Duật Hoành hiếm khi thấy được nàng ngoan ngoãn nghe lời như thế này, rõ ràng bản thân đã là chủ rồi, hết lần này đến lần khác mười chuyện thì hết chín chuyện nàng không quan tâm đến rồi, cái gì cũng không tranh, cái gì cũng không hỏi. Tất cả nô tài trong cung Xuân Hi đều là từ cung Càn Khôn của hắn tuyển chọn, nàng cũng không sợ nhất cử nhất động của nàng đều bị hắn biết được, ngược lại chuyện gì cũng để hắn làm chủ. Dẫn đến từng chuyện hắn đều phải nghĩ biện pháp sắp giúp nàng sắp xếp xong xuôi, nàng cứ như vậy ngoan ngoãn chờ đợi, hắn vô cùng hài lòng.

"Vừa vặn để cho bọn họ nhận thức nàng là Duệ phi nương nương, nàng tiến cung lâu như vậy bọn họ còn không biết bộ dạng nàng ngắn dài như thế nào đâu." Lời này của hắn tất nhiên là nói quá lên, lúc Thẩm Ninh đến cung Chiêu Hoa thỉnh an, mỗi ngày đều chạm mặt một vài phi tần, hơn nữa mỗi ngày nàng còn phải cùng bọn họ đến thỉnh an hắn. Ý tứ của Đông Duật Hoành là Thẩm Ninh cứ trốn trong cái xó của nàng quá lâu rồi ít ra ngoài.

Thẩm Ninh cố ý chay mày, nói: "Có gì đáng xem, chẳng qua cũng là người có hai mắt, một mũi, một miệng thôi."

Đông Duật Hoành buồn cười, nàng nói cái gì vậy!

Hắn đang muốn mở miệng lại bị Thẩm Ninh nhanh hơn nói trước, "Trước mắt không nhắc đến chuyện này nữa, bản án của Hoa phủ sắp có kết quả rồi à?" Hai ngày trước hình như hắn lẩm bẩm nói chuyện này.

Chuyện của mình không lo, ngược lại chuyện của người ta thì để ý.

"Hôm qua Thân Thân vương mời mang hồ sơ bản án trình lên." Đông Duật Hoành ngừng một chút rồi lại nói tiếp, "Lúc Hiền phi mới tiến cung, trẫm đối với nàng ấy rất là yêu thích, nhưng tỷ muội Hoa gia tuyệt sắc vang danh thiên hạ, Vệ tể tướng sợ bọn họ vào cung sẽ chiếm sự chú ý của trẫm vì vậy mới giá họa cho Hoa gia."

Thẩm Ninh tiếp nhận chuyện này rất bình tĩnh, người bình thường vô tội, người tài giỏi có tội. Chỉ là không biết tỷ muội Hoa gia có chấp nhận được vì lý do này mà bọn họ phải chịu những đau thương này không. "Ta muốn xem hồ sơ vụ án, có được không?"

"Hồ nháo, việc liên quan đến chuyện lớn của triều đình, trong đó có rất nhiều người liên quan sao có thể để nàng xem được."Giọng điệu của Đông Duật Hoành hơi nghiêm khắc.

Thẩm Ninh chu mỏ, Đông Duật Hoành tưởng nàng không vui, ai ngờ nàng giống như không có chuyện gì hỏi: "Vậy người có thể giúp ta giải đáp một cái nghi ngờ đi."  Nàng ngửa đầu thẳng tắp nhìn hắn, "Ta chỉ là muốn hỏi một chút, long bào làm chứng kia rốt cuộc là xuất hiện như thế nào?"

Đông Duật Hoành không ngờ nàng hỏi một câu lại đúng điểm mấu chốt, khóe môi cong lên mang theo ý tán thưởng, hắn cúi người nói nhỏ bên tài nàng, “Là Kính Thân vương."

Năm đó Kính Thân vương rất thưởng thức Hoa tướng quân, do lúc ấy thời cuộc bất ổn, chứng cứ vô cùng xác thực Kính Thân vương không còn cách nào khác đành phải xử theo đúng luật quốc, chỉ là Kính Thân vương treo đầu dê bán thịt chó giấu long bào kia đi, chỉ mong một ngày có thể mang ra phân định đen trắng. Bây giờ Hoa Lông Ảnh dâng lên huyết thư cùng với binh pháp, án của Hoa phủ lần nữa trình lên công đường, Kính Thân vương và Hoàng đế bí mật lập âm mưu, không bằng tương kế tựu kế, nửa thật nửa giả thăm dò Vệ tể tướng. Vệ tể tướng đúng là nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn ra tay giết thân tín Đoạn Phi của mình. Hành động này của ông ta vừa vặn để Cố Trường Khanh nhân cơ hội làm rạn nứt mối quan hệ của Vệ tể tướng và DIêm Lương, cũng từ đó bọn họ thu thập được chứng cứ Vệ tể tướng ăn hối lộ làm trái pháp luật.

Thẩm Ninh vẫn luôn lặng lẽ chú ý đến chuyện này. Cho đến hôm nay nàng mới có thể xâu chuỗi câu chuyện lại. Đúng là Hoàng đế sửa án oan cho Hoa gia chỉ là bước đệm, thứ hắn thật sự muốn là diệt trừ Vệ tể tướng. Hắn đánh trống khua chiêng việc phúc thẩm vụ án Hoa gia, sủng ái Hoa Lộng Ảnh, chẳng qua đều là để ngụy trang, lại dẫn đến Hiền quý phi cố ý xui khiến Khang tần hại Hoa Lộng Ảnh, ý đồ muốn hất toàn bộ nước bẩn lên Khang gia. Không ngờ Vệ gia vốn đang chú tâm vào chuyện này lại thoáng buông lỏng, không để ý phía sau sớm đã có người nhìn chằm chằm từng hành động của bọn họ? Một chiêu giương đông kích tay này Đông Duật Hoành làm kín kẽ không một lỗ hổng, ngoại trừ vài người thân tín những triều thần khác không ai biết chuyện.

Lúc Thẩm Ninh tập trung suy nghĩ không để ý Đông Duật Hoành híp mắt cười quan sát từng hành động của nàng. Người thông minh sẽ đoán được tám, chín phần. Ninh Nhi của hắn, đúng thật là một báu vật.

Chỉ là sự thông minh này của nàng có thể dùng một chút vào quan tâm chuyện bản thân, hắn cũng không cần phải mọi chuyện đều để ý giúp nàng. Mặc dù Đông Duật Hoành nghĩ như vậy nhưng trong ánh mắt là sự vui vẻ chịu đựng.

Sáng sớm ngày tắm ba ngày của Lục công chúa, Thẩm Ninh đi thỉnh an Hoàng hậu, Hoàng hậu nói: "Bổn cung nghĩ hôm qua muội đã không qua bên cung Diên Hi rồi, có thể sau khi thỉnh an bệ hạ xong muội sẽ đi, đến lúc đó bổn cung đi cùng muội một chuyến.

Thẩm Ninh nhìn khuôn mặt tươi cười của Hoàng hậu. Từ sau khi nàng tiến cung, Hoàng hậu đối xử với nàng bình thường giống như đối xử với các phi tần khác, hào phóng vừa đủ, quan tâm vừa đủ, đối với việc Hoàng đế ngày nào cũng đến cung Xuân Hi cũng không hề kín đáo phê bình, ngược lại còn nhắc nhở nàng cẩn thận hầu hạ Hoàng đế bệ hạ.

Cách làm này của Hoàng hậu là kiểu ứng phó mà nàng không am hiểu nhất.

Trong chốc lát Thẩm Ninh cân nhắc hơn thiệt, cuối cùng nàng rút ra kết luận không thể đắc tội với Hoàng hậu, khẽ cười một tiếng, "Vậy để thiếp thân bảo Tú Như lễ vật đến chỗ của nương nương."

Phía dưới còn Vân tần, Hoa tiệp dư, Lệ mỹ nhân và Trân mỹ nhân đang đứng. Các nàng nghe Thẩm Ninh nói xong cũng cười nói cùng đi về phía trước.

Đúng lúc Đức phi đến nghe được lời của Thẩm Ninh cũng nhẹ nhàng cười một tiếng, "Hôm qua hoàng nhi khóc rống thiếp thân không thể thoát ra được, đang nghĩ muốn cùng các tỷ muội cùng đi, không ngờ mọi người náo nhiệt như vậy."

Ở cung Càn Khôn mọi người chờ Hoàng đế hạ triều để thỉnh an, Đông Duật Hoành cùng Hoàng hậu nói chuyện hai câu, biết được một lát các nàng cùng nhau đi thăm Trang phi, ánh mắt không dấu vết nhìn về phía Thẩm Ninh, cười nói: "Vậy thì đi náo nhiệt một chút, Lục công chúa có phúc lớn, được nhiều người nhớ thương con bé như vậy." Sau đó hắn lại dặn dò thêm một câu, "Nếu Trang phi đang ngủ không cần gọi nàng ấy thức dậy."

Hoàng hậu đồng ý, lại dẫn một đám phi tần rời đi.

Quay về cung Chiêu Hoa nghỉ một lát, một đoàn người lần lượt đi về phía cung Diên Hi. Đức phi dịu dàng nói với Thẩm Ninh: "Duệ phi tỷ tỷ, bởi vì hoàng nhi gần đấy quấy náo, muội muội lòng như lửa đốt vậy nên mà tỷ tiến cung lâu như vậy rồi muội muội chưa từng làm chủ mời tỷ đến cung ngồi chơi lần nào."

Sắc mặt Thẩm Ninh bình thản, khẽ cười một tiếng cũng không đáp lại.

Đức phi nói: "Tỷ tỷ nhất định là giận muội rồi, vậy trước tiên muội muội nhận lỗi với người trước, mai mời tỷ tỷ đến chỗ của muội ngồi uống chén trà được không?"

"Đa tạ ý tốt của Đức phi, nhưng gần đây ta cảm thấy rất lười biếng, thực sự là không muốn động đậy, đợi hôm nay thân thể ta khỏe hơn ta mời Đức phi nương nương đến chơi được không?"

Đức phi không nghĩ Thẩm Ninh sẽ từ chối, trong chốc lát lúng túng không biết nói gì.

Mặc dù Hoàng hậu đi ở phía trước, nhưng vẫn để ý động tĩnh phía sau, ngầm nghe trộm được cuộc đối thoại của hai người thoáng quay đầu nhìn một cái.

Hoa Lộng Ảnh mấy lần muốn lên trước nhưng lại sự Thẩm Ninh lạnh nhạt, trong lúc do dự đã đến cung Diên Hi.

Đúng như dự đoán Trang phi còn đang ngủ, Lục công chúa được an bài ở một gian phòng phía sau Đông Thiên Điện, Hoàng hậu không để nhũ mẫu ôm đứa bé ra ngoài mà để các nàng vào trong phòng nhìn đứa trẻ mới sinh nằm trong nôi.

Thẩm Ninh nhìn thấy khuôn mặt nhỏ mũm mĩm hồng hồng, đâu có giống Đông Duật Hoành miêu tả nhăn nhúm? Nàng lập tức muốn rời ánh mắt đi chỗ khác lại bị khăn lụa nằm trên cái bọc quấn trên người đứa bé hấp dẫn ánh mắt, nàng nín thở cầm lên nhìn, nói: "Thần thú này thêu thật đẹp, không biết có phải là vật cổ truyền của gia tộc Trang phi nương nương không?"

"Đúng vậy," Nhũ mẫu đáp, "Là người trong nhà nương nương mang đến cho tiểu điện hạ trừ tà."

Thảo nào nàng đi mòn cả chân cũng không thấy! Cà người Thẩm Ninh cứng đờ, trong đầu nàng trống rỗng mấy giây. Nàng nhớ Trang phi này là biểu muội của Đông Duật Hoành, nói cách khác, đây là dấu hiệu vật tổ của bên nhà ngoại hắn.

Mẹ nó đây là ý trời!

Hoàng hậu liếc nhìn nàng một cái, "Sao Duệ phi hỏi cái này?"

Thẩm Ninh cười nói: "Chẳng qua là hiếu kỳ thôi."

Trùng hợp lúc này Lục công chúa bĩu môi mở mắt, nhũ mẫu vội nói: "Chắc là tiểu điện hạ cũng biết các vị nương nương đến nên mở mắt nghênh đón đây mà!"

Đám người bật cười, Lục công chúa thấy nhiều người vây xung quanh, không vui nhướng mày, oa oa khóc lớn.

"Tiếng khóc thật dễ nghe." Thẩm Ninh nghe tiếng khóc vô cùng tức giận của tiểu công chúa, cong môi nói. Nhưng nghĩ đến đây là con gái của Đông Duật Hoành, tầm tình nàng lại phức tạp, lại nhìn khăn lụa trên người đứa bé, trong lòng càng rối loạn.

Người trong phòng đều nhìn Thẩm Ninh với ánh mắt quái dị, Hoàng hậu cười nói: "Muội này, muội đúng là kỳ lạ, còn thích nghe tiếng khóc."

"Thiếp thân cũng chỉ thích nghe trẻ con khóc, nếu là một người lớn oa oa khóc lớn thiếp thân cảm ơn xin thôi." Thẩm Ninh không thể không giải thích, nàng nghĩ thầm vẫn là không nói gì tốt hơn.

Đức phi nói: "Duệ phi tỷ tỷ nói đúng, thiếp thân cũng cảm thấy trên đời này không có bài hát nào có thanh điệu đẹp hơn tiếng khóc trẻ con, khiến cho người ta cảm thán tạo vật thần kỳ, không ngừng sinh sôi."

Lệ mỹ nhân nói: "Đức phi nương nương không hổ là tài nữ, ngay cả tiếng khóc của trẻ con cũng có nhiều cảm thán như vậy."

Một đám người lại nhao nhao cười nói, Hoàng hậu lại nhìn một chút tiểu công chúa đang dần dần nín khóc, nói: "Được rồi, chúng ta ở đây sợ là Lục công chúa ngủ không ngon, chúng ta tản ra thôi."

Thế là các cung đều cho người mang quà tặng của mình lên, nhũ mẫu của Trang phi dẫn đầu chúng nô tài thay chủ nhân khấu đầu tạ ơn.

Thẩm Ninh vốn nghĩ nhiệm vụ này coi như xong, ai ngờ vừa bước chân ra đến đừng nhỏ của nội điện, đã nghe thấy trong điện truyền đến một trận gào thét, "Ai cho phép nàng ta vào đây, xúi quẩy! Xúi quẩy! Mau đuổi nàng ta ra ngoài cho ta!"

Đám người của Hoàng hậu tất nhiên nghe thấy được, Hoàng hậu nhíu mày để cho nô tỳ vén rèm lên, nàng dẫn đầu đi vào.

"Ngươi làm sao, ở cữ cũng hô to gọi nhỏ, cẩn thận sau này đau đầu." Hoàng hậu bước đi từng bước đầy tôn quý đến bên giường của Trang phi, trong lời nói mang theo uy nghi của Hoàng hậu.

Tẩm cung của Trang phi xa hoa tinh xảo, trong phòng tràn ngập mùi thuốc pha lẫn mùi huân hương, Trang phi mặt mũi đầy giận dữ đeo Ngạch sức* ngồi ở đầu giường, bên cạnh là những cung tỳ lo lắng sợ hãi cẩn thận từng li từng tí hầu hạ. Trang phi thấy Hoàng hậu đến hơi thu lại cơn giận dữ, nói: "Thiếp thân không thể nghênh đón Hoàng hậu nương nương, mong nương nương thứ tội."

*Ngạch sức 额饰: Trang sức đeo vòng trên đầu, lơ lửng giữa trán.

"Được rồi được rồi, lúc này còn nói nghi thức xã giao cái gì, ngươi nói một chút xem là người nào đáng để ngươi thân thể đang yếu ớt thế này phải nổi trận lôi đình?" Đôi lông mày thanh tú của Hoàng hậu nhíu lại, hiển nhiên nàng có chút không vui với sự thất lễ này của Trang phi.

Trang phi vốn đang cố thu lại cơn thịnh nộ, chỉ liếc nhìn một vòng thấy một cung phi trông lạ lẫm cài trâm Vân Tước liền biết ngay nàng ta là quả phụ kia, lửa giận bùng phát, một tay chỉ thẳng vào Thẩm Ninh, quát: "Ngươi cái đồ sao chổi! Ai cho phép ngươi vào Diên Hi cung của ta!"

Ánh mắt Thẩm Ninh lạnh xuống, nàn không nghĩ ra được lúc nào mình đã đắc tội với người này. Đây là lần đầu nàng gặp mặt vị Trang phi "tính tình không tốt" này.

"Ra ngoài, ngươi nhanh chóng cút ra ngoài cho ta! Đều tại ngươi tiện nhân xúi quẩy, cái thai này của ta rõ ràng là hoàng tử, nhưng hết lần này đến lần khác ngươi tiến cung nó liền biến thành nữ nhi!" Trang phi là một người yêu hận cực đoan, yêu một người có thể yêu đến móc tim móc phổi, hận một người cũng có thể hận đến tận cùng.

Thẩm Ninh im lặng một lúc, mới cười lạnh nói: "Biết sớm như vậy, có mang tám cái kiệu đến mời ta cũng không thèm đến." Dứt lời nàng quay qua cáo lỗi với Hoàng hậu, xoay người rời đi.

Một đám người không liên quan vốn định chờ xem kịch vui nhưng thấy nàng không hề dây dưa dài dòng rời đi, ngoại trừ Hoa Lộng Ảnh tất cả mọi người đều sững sờ. Bọn họ đều nghĩ cái tính tình này không thể con là khéo léo được, rốt cuộc là làm sao mà nàng có thể lọt vào mắt xanh của đế vương?

Trong lòng Hoa Lộng Ảnh tràn đầy lo nghĩ, Trang phi này là biểu muội của bệ hạ, là nữ nhi của huynh trưởng của Kính Mẫn thái hậu, từ trước đến nay rất được thánh sủng, sao phu nhân lại kết thù sống chết với Trang phi rồi!

Tú Như cùng Đào phi đợi bên ngoài, thấy chủ tử nhà mình ra ngoài vội vàng theo sau, chỉ là không hiểu vì sao Hoàng hậu còn chưa ra, chủ tử đã rời đi trước. Tú Như chạy lên trước, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Nương nương, sao người lại một mình đi ra thế, thân thể người có chỗ nào khó chịu ạ?"

Thẩm Ninh lắc đầu, "Không có chuyện gì."

Thẩm Ninh nhanh chân bước ra khỏi cung Diên Hi, nhìn hai bên hành lang rất dài, trong chốc lát lòng đầy phiền muộn.

"Nương nương, người có muốn triệu kiệu đến không ạ?" Tú Như hỏi.

"Không cần, hướng nào hồi cung?"

Tú Như nhanh chóng để tiểu thái giám tiến lên dẫn đường.

Thẩm Ninh đi qua cổng vòm Nguyệt Nha, phía trước xuất hiện hai thân ảnh, thấy nàng cúi người thật sâu vái chào, phía sau là thái giám, đằng trước là một thiếu niên mặc áo gấm, nói: "Minh Thịnh bái kiến Duệ mẫu phi."

Thẩm Ninh dừng bước, nàng nhìn đứa trẻ trắng trẻo tầm bảy tám tuổi trước mặt, do dự hỏi: "Ngươi là..." Chẳng lẽ đứa bé này là Nhị hoàng tử?

"Bẩm Duệ mẫu phi, nhi thần là thứ hai ạ." Tiểu thiếu niên tao nhã có lễ nghi trả lời Thẩm Ninh.

Thẩm Ninh lúc này mới hiểu ra gật đầu, "Hóa ra là Nhị điện hạ, ngươi tìm ta có chuyện gì hả?"

"Mẫu phi, Minh Thịnh đúng là có một chuyện muốn nhờ."

Thẩm Ninh thấy thằng bé còn nhỏ mà nói chuyện đâu ra đấy có quy củ phép tắc đàng hoàng, nàng chỉ cảm thấy chế độ của thời đại này thật là hại người, lại nghĩ bây giờ mẫu thân thằng bé bị giáng chức, sợ là bây giờ thẳng bé cũng gặp nhiều khó khăn, giọng nói của nàng không kìm được mềm lại vài phần, "Con có chuyện gì sao?"

Đông Minh Thịnh nhìn xung quanh một chút, do dự một cái chớp mắt: "Mong có thể mượn chỗ của mẫu phi nói chuyện."

Thẩm Ninh trầm ngâm một lát, "Đi theo ta."

Trở về cung Xuân Hi, Thẩm Ninh bảo người mang trà bánh lên cho Nhị hoàng tử, Đông Minh Thinh nhã ăn c4n một miếng bánh, lại uống một ngụm trà, rồi mới đứng lên đối diện với Thẩm Ninh đang ngồi vị trí chủ vị, nói: "Mâu phi, nhi thần thỉnh cầu mẫu phi thu nhận nhi thần."

"A?"

"Duệ mẫu phi, bây giờ mẹ đẻ của nhi thần bị biếm thành Tuyển hầu, không có quyền dưỡng dục hoàng tử, hiện nay nhi thần và tỷ tỷ tạm ở trong cung Chiêu Hoa, chỉ đợi ý chỉ của phụ hoàng cho một hậu phi nhận nuôi."

Con cháu của hoàng thất cũng không phải là dễ làm như người ta hằng nghĩ. Thẩm Ninh thầm than một tiếng, "Là phụ hoàng bảo con đến sao?"

Đông Minh Thịnh do dự liếc nàng một cái, "Phụ hoàng... Tạm thời không biết chuyện này," Hắn ngừng một lát, lại nói thêm một câu, "Nếu như phụ hoàng biết, chắc cũng rất vui mừng."

Thẩm Ninh trầm mặc, theo tình hình hiện tại mà nói, đây là một chuyện đôi bên cùng có lợi. Bây giờ Đông Minh Thịnh không có Vệ gia chống lưng, nếu nhập vào cung của nàng tất nhiên là sẽ có Thẩm gia phía sau hỗ trợ. Mà nàng được truy phi nhưng lại không có hoàng tử, nếu như nhận Nhị hoàng tử làm con thừa tự dưới gối nàng, sau này nếu Đông Duật Hoành nhìn trúng hắn làm Thái tử, nàng có thể dựa vào đó hưởng vinh hoa phú quý.

Nàng tỉ mỉ nhìn Đông Minh Thịnh một chút, hắn tuổi còn nhỏ như vậy mà có thể tự chủ trương như này, nên nói là thằng bé thông minh hay thâm trầm đây, hay là phía sau có người chỉ điểm? Nhưng dù cho thế nào nàng cũng không thể đồng ý thỉnh cầu của thằng bé. "Nhị điện hạ, thật có lỗi, tuy ta là nữ nhi của Thẩm gia nhưng vốn sinh ra và lớn lên ở dân gian, ta không thông minh sáng suốt, không dám nói đến một chuyện lớn như nuôi dạy hoàng tử, nếu điện hạ theo ta chỉ hại người thôi."

Đông Minh Thịnh nghĩ như thế nào cũng không ngờ nàng sẽ từ chối hắn. Sắc mặt hắn thay đổi không ngừng, không biết nên nói tiếp thế nào. Cuối cùng trên mặt đầy vẻ thất vọng, cúi người thật sâu vái chào, "Minh Thịnh hiểu rồi, Minh Thịnh đã làm phiền Duệ mẫu phi, mong mẫu phi thứ tội."

Thẩm Ninh đối với tiểu hài tử đều không có sức chống cự, trong lòng nàng không đành lòng, nhưng cũng chỉ có thể quyết tâm tàn nhẫn khẽ gật đầu.

Đông Minh Thịnh cô đơn lẻ bóng bước ra ngoài, vừa qua bậc thềm hắn dừng lại, quay người chạy đến bên chân Thẩm Ninh quỳ gối buồn bã thút thít nói: "Mẫu phi!"

Thẩm Ninh vốn thích tiểu trẻ con, nàng thấy một tiểu thiếu niên nước mắt lưng tròng quỳ dưới chân nàng cầu xin, nàng xuýt chút nữa là mềm lòng nói đồng ý. Nàng bế Đông Minh Thịnh lên ôm vào lòng, lấy khăn lau nước mắt cho hắn, nói: "Ta thực sự không phải là một lựa chọn tốt, ai da, Nhị điện hạ, con để cho ta suy nghĩ một chút nhé." Nàng vỗ lưng hắn nhỏ giọng trấn an.

Đông Minh Thịnh cảm nhận được nhiệt độ ấm áp cùng mùi thơm thoang thoảng trên người nàng, nước mắt theo bàn tay Thẩm Ninh khẽ lau càng không ngừng được lã chã rơi.

Buổi tối chính điện cung Diên Hi bày tiệc, Đông Duật Hoành bảo người đi nói với Thẩm Ninh chuẩn bị kỹ càng, rồi hắn qua bên đó cùng nàng đi dự yến tiệc. Nhưng thái giám vừa đi lại quay về bẩm báo: "Nương nương kim thể không hòa, nói là đầu vô cùng đau, lúc này đã nằm trên giường nghỉ ngơi rồi ạ, để nô tài đến cáo bệnh với bệ hạ."

Buổi sáng nàng còn êm đẹp, sao bây giờ lại đột nhiên đau đầu? "Thái y xem qua chưa?"

"Nương nương nói không cần mời thái y."

Mày kiếm của Đông Duật Hoành nhíu lại, đang muốn mở miệng, lại nghe thấy bẩm báo có Hoàng hậu ở ngoài cầu kiến.

Mạnh Nhã sau khi thông báo đi vào, nàng thi lễ với Đông Duật Hoành thấy hắn đang mặc thường phục, mỉm cười nói: "Bệ đã chuẩn bị di giá rồi ạ?"

"Đúng vậy, lúc này Hoàng hậu đến là vì chuyện gì?"

Hoàng hậu nâng váy thi lễ, "Thần thiếp đến thỉnh tội với bệ hạ."

"Có tội gì?"

Hoàng hậu khẽ thở dài một tiếng, "Bệ hạ cũng biết hôm nay thần thiếp cùng mọi người đi thăm Trang phi, vốn dĩ Trang phi đang ngủ, thần thiếp theo ý chỉ của bệ hạ cũng không dám để nô tài đánh thức. Thần thiếp cùng các muội muội ngắm nhìn Lục công chúa một lúc định rời đi thì ai ngờ Trang phi tỉnh còn chỉ vào Duệ phi mắng hai câu, Duệ phi càng muội ấy trang cãi nhưng vẫn nhớ Trang phi là sản phụ nên không ở lại lâu, nói một câu rồi rời đi. Thần thiếp là Hoàng hậu không thể quản lý hậu cung hòa thuận, thần thiếp đáng trách, cho nên đến đây nhận tội."

"Trang phi nói cái gì?"

"Cái này... " Hoàng hậu không ngờ Hoàng đế sẽ hỏi kỹ càng, không khỏi xấu hổ, cười trừ một tiếng, "Trang phi muội muội ngủ đến đầu óc có chút không minh mẫn, ăn nói lung tung."

"Trang phi nói cái gì?

Mạnh Nhã thấy vậy, đành ậm ờ nói: "Nói là cái gì đó sao chổi xúi quẩy."

“Trẫm đã nói nàng cảnh cáo hậu cung không được nhắc đến chuyện cũ của Duệ phi, Trang phi không có nhận được ý chỉ của nàng à?"

"Tất nhiên là Trang phi có nhận được, sợ là hôm nay muội ấy..."

Hoàng đế cắt ngang lời nàng, "Được rồi, nàng không cần nói giúp cho Trang phi, tính tình nàng ấy ra sao trẫm so với nàng hiểu rõ hơn, cùng là do trẫm ngày thường quá dung túng náng ấy, nên xử trí thế nào nàng xem xét mà làm, về phần Duệ phi... Hậu cung lục đục, đều phải phạt," Hắn ngừng một lát, lại nói một câu, "Phạt nhẹ cũng có thể."

"Vâng, thần thiếp hiểu rồi, thần thiếp tự nguyện chịu phạt cùng hai muội muội."

Hoàng đế gật đầu, cũng nói: "Hoàng hậu thân là người đứng đầu hậu cung, Trang phi cố tình gây sự phải lập tức quát nàng ấy dừng lại, vì sao còn để dẫn đến hai người cãi lộn?"

"Thần thiếp biết tội." Mạnh Nhã ôn thuần lắng nghe trách cứ.

Đế Hậu cùng nhau đến cung Diên Hi, Hoàng hậu đã biết chuyện Thẩm Ninh mượn cớ ốm không đến, sắc mặt thản nhiên cũng không nói nhiều.

Vị trí phi tử kia trống không, mỗi người một suy nghĩ.

Thẩm Ninh người không đến nhưng lễ vẫn đến. Hơn nữa còn là hai món bảo bối tốt, mặc dù không đến mức đè ép quà của Vương thái phi và Hoàng hậu, nhưng cũng có được mười phần thành ý.

Đông Duật Hoành nhìn quà cười như có như không, nàng đúng là luôn khiến hắn bất ngờ.

Mạnh Nhã cũng nổi lên nghi ngờ, nhị dáng vẻ ban ngày của Duệ phi, cũng là loại người dám yêu dám hận, đã mượn cớ ốm không tới, nếu lễ này đưa tới chỉ như hợp với tình hình là được, tại sao lại tặng hai món đồ trân bảo?

- -----oOo------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.