Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Tướng Môn Độc Hậu - Chương 134: Ác mộng : truyenyy.mobi

Tướng Môn Độc Hậu

Chương 134: Ác mộng




Thường Tại Thanh ngây người, khó hiểu cười hỏi: “Ngũ tiểu thư việc này...”

“Lần trước dì đến rồi vội vàng cáo từ, chúng ta vẫn chưa cùng nhau trò chuyện, trước khi đi dì có nói ngày khác sẽ tới thăm, ta chờ rất lâu nhưng không thấy động tĩnh nên phải gửi thiệp mời, lại sợ dùng danh nghĩa của ta không thỏa đáng, nên mới mượn danh nghĩa của nương, dì sẽ không trách ta chứ?”

Thường Tại Thanh nhìn thiếu nữ đang cười nói trước mặt, nàng tự nhiên hào phóng, không chút ngại ngùng. Nếu tiếp tục dây dưa chủ đề này, Thường Tại Thanh có vẻ tính toán chi li nên cười nói: “Sao có thể, được Ngũ tiểu thư quan tâm, là phúc khí của Tại Thanh.” Vừa nói, Thường Tại Thanh vừa đánh giá Thẩm Diệu, lần trước bái kiến, Thẩm Diệu không hề thân thiện, thậm chí còn có chỗ thất lễ. Hôm nay quan tâm một cách bất thường, trong lòng Thường Tại Thanh bắt đầu cảnh giác.

“Sảnh chính thật là lạnh, dì đến phòng ta ngồi một chút đi.” Thẩm Diệu đứng dậy cười nói: “Phòng của ta cách đây không xa, gió lạnh thế này ta thật sự chịu không nỗi.”

Thường Tại Thanh đồng ý, đến phòng Thẩm Diệu, nha hoàn đã chuẩn bị sẵn nước trà và điểm tâm, lò than nóng hổi, phải mở cửa sổ ra mới điều hòa nhiệt độ, trong phòng ấm áp mà lại thoáng đãng.

Thẩm Diệu rót trà vào chén của Thường Tại Thanh, Thường Tại Thanh cười bưng lên nhấp một ngụm, thần sắc trở nên quái dị.

“Đây là trà Chu Đan, mùi vị khó ngửi lại đắng chát, chắc dì Tại Thanh uống không quen.”

Sắc mặt Thường Tại Thanh hơi đổi, nàng không biết Thẩm Diệu đang nghĩ gì. Đạo đãi khách, tất nhiên phải dùng loại trà ngon nhất, đem loại trà thô thiển này ra, chẳng lẽ Thẩm Diệu muốn vũ nhục nàng, nhưng nhìn vẻ mặt Thẩm Diệu, lại không giống như vậy.

“Trà này tuy đắng chát, nhưng lại rất tốt cho cơ thể, vào ngày Đông, có thể trừ hàn giữ ấm, cha ta và các ca ca đều là người luyện võ, từ trước đến nay cứ mùa Đông là sẽ dùng loại trà này, sau đó ảnh hưởng cả phủ cùng uống.” Thẩm Diệu nhìn Thường Tại Thanh: “Dì Tại Thanh xuất thân thư hương thế gia, chắc không thích uống thứ này, nhưng nhà võ tướng chúng ta thì không chú ý những thứ tỉ mỉ như vậy.”

Thường Tại Thanh xua tay cười nói: “Ngũ tiểu thư thật biết nói đùa, Thường gia chỉ là một gia đình nhỏ, nào có chú ý nhiều như vậy, trà này tuy mùi vị chưa tốt, nhưng có lợi, dùng lâu ngày cũng sẽ thành quen.”

Thẩm Diệu lắc đầu: “Miễn cưỡng nhất thời thì dễ, miễn cưỡng cả đời lại khó khăn.”

Thường Tại Thanh sửng sốt, cảm thấy Thẩm Diệu có ý khác.

Thẩm Diệu cười: “Nghe nói hiện tại dì đang ở Thẩm phủ, bọn họ đối đãi với dì có tốt không?”

“Rất tốt.” Thường Tại Thanh cười nói: “Mọi người đều chiếu cố ta.”

“Dì và Tam thẩm tính tình giống nhau, ta cũng nghĩ hai người rất hợp ý.” Thẩm Diệu cười nói tiếp: “Tam thẩm thích thơ văn, ngày xưa cũng vì vậy mà Tam thúc mới chú ý nàng. Chắc dì cũng thấy rồi, Tam thúc rất tôn trọng Tam thẩm, cả Tam phòng chỉ có mình Tam thẩm làm chủ mẫu.” Nói đến đây lại thở dài: “Chỉ tiếc, Tam thẩm không có con trai, nếu có thì địa vị càng thêm vững vàng.”

Thường Tại Thanh đến Thẩm phủ lâu như vậy, tất nhiên biết Tam phòng không có con trai, chỉ vì chuyện này mà Thẩm lão phu nhân không vừa mắt Trần Nhược Thu, ngày ngày sinh sự. Nhưng Thẩm Diệu là một cô gái chưa chồng, bàn luận chuyện này lại không hề e ngại, làm Thường Tại Thanh không hiểu Thẩm Diệu ngây thơ hay là sớm trưởng thành.

“Tam phu nhân là người lương thiện, sau này chắc chắn con cháu đầy đàn.” Thường Tại Thanh nương theo câu chuyện của Thẩm Diệu đáp lời.

“Trước giờ mọi người thích đem Đại phòng so sánh với Tam phòng,” Thẩm Diệu nâng chén trà lên, thổi thổi lá trà trên mặt, cười nói: “Một là quan văn, một là võ tướng, trong nội viện đều chỉ có một chủ mẫu, nhưng nhà ta còn đỡ, có đại ca của ta, đại ca đã thành niên, mấy ngày nay cha mẹ đang tìm cho ca ca một mối lương duyên tốt, có chị dâu, không bao lâu chúng ta sẽ có cháu, trong nhà sẽ rất náo nhiệt.” Thẩm Diệu đắc ý nói: “Nhưng Tam phòng thì không được như vậy a.”

Nãy giờ Thường Tại Thanh chỉ cảm thấy tính tình Thẩm Diệu trẻ con, không thích Tam phòng nên nói cho hả dạ, nhưng nghe xong câu này mới giật mình.

Không sai, nội viện của Thẩm Tín chỉ có một mình La Tuyết Nhạn vụng về thẳng thắn, không có tâm nhãn, hậu viện sạch sẽ, không cần phải đối phó ai. Nhưng Thường Tại Thanh đã quên mất Thẩm Khâu, hắn là đích trưởng tử, nếu cưới được một người vợ có thế lực, Thường Tại Thanh bước vào nhà này, còn có thể tranh được sao?

Thấy sắc mặt Thường Tại Thanh biến hóa, ánh mắt Thẩm Diệu trở nên lạnh lẽo.

Kiếp trước, lúc Thường Tại Thanh vào phủ làm thiếp Thẩm Tín, thì Thẩm Khâu đã bị Kinh Sở Sở hủy hoại thê thảm, Thẩm Diệu đã gả cho Phó Tu Nghi, Thường Tại Thanh không còn mối uy hiếp nào cả, nàng ta ở trong hậu viện của Thẩm Tín như cá gặp nước, không bỏ qua cơ hội hãm hại La Tuyết Nhạn.

Nhưng hiện tại không giống, Thẩm Khâu không dính dấp với Kinh Sở Sở, là một đích trưởng tử khỏe mạnh vững vàng, địa vị không ai có thể lay chuyển.

Đối với một nữ tử thích so đo, cân nhắc lợi hại như Thường Tại Thanh, nàng ta sẽ chọn con đường nào đây?

Thẩm Diệu gõ gõ ngón tay lên bàn, cười nói: “Tam thúc thật đáng thương, khi tổ phụ còn tại thế, từng nói Tam thúc là người thông minh nhất trong số các con trai của người. Dáng vẻ anh tuấn lại tài hoa uyên bác, nếu sinh con trai, nhất định cũng giống Tam thúc thông minh đĩnh ngộ. Đáng tiếc Tam phòng chỉ có Nhị tỷ, nàng ta lại sắp đến tuổi lấy chồng, đợi nàng ta lập gia đình rồi, Tam phòng chỉ còn Tam thúc và Tam thẩm, thật sự rất đơn chiếc.”

Thường Tại Thanh vốn không yên lòng, nghe vậy lại lóe lên ý nghĩ khác. Hậu viện của Thẩm Tín và Thẩm Vạn khá giống nhau, Thẩm Nguyệt còn lớn hơn cả Thẩm Diệu, đã sắp xuất giá, Tam phòng coi như không còn con cái, thật khó có được.

“Dì và Tam thẩm tính tình giống nhau, thần thái cũng có vài phần tương tự, đều là người dịu dàng hiểu lễ, lại hiểu được những việc phong nhã, người ngoài không biết còn tưởng các người là tỷ muội ruột thịt.” Thẩm Diệu nhìn thẳng vào ánh mắt dò xét của Thường Tại Thanh, đều đều nói: “Nhưng ta cảm thấy, dì Tại Thanh nổi trội hơn Tam thẩm, bởi vì… dì trẻ hơn Tam thẩm rất nhiều.”

Khóe miệng Thường Tại Thanh bất giác giơ lên. Việc người ở Thẩm phủ so sánh nàng với Trần Nhược Thu nàng cũng biết, cả hai đều là tài nữ xinh đẹp, nhưng dù có đẹp đến thế nào đi nữa, tài hoa đến đâu đi nữa, năm tháng qua đi cũng sẽ trở nên nhàm chán héo rũ, so ra Thường Tại Thanh trẻ trung mới mẻ có lợi thế hơn rất nhiều. Huống hồ Trần Nhược Thu xuất thân danh giá, có nhiều việc không thể khụy gối cúi đầu, Thường Tại Thanh thì khác, nàng ta xuất thân cửa nhỏ nhà nghèo, sẵn sàng nhân nhượng vì lợi ích lâu dài, khi cần cúi đầu thì cúi đầu, lại hiểu rõ nhìn sắc mặt người khác làm việc. Thường Tại Thanh thầm nghĩ, so với Trần Nhược Thu, nàng mạnh hơn.

Thẩm Diệu nâng chén trà lên uống, vị rất đắng, nhưng có vẻ như nàng đang uống mật ngọt, lộ ra nụ cười.

Thường Tại Thanh đã hai mươi sáu tuổi, ở kinh thành, tuổi này chỉ có thể làm vợ kế người ta, lòn cúi cả đời, còn phải dụng tâm nuôi con người khác, nhà họ Thường gia thế thấp kém, có thể gả vào Thẩm phủ, coi như nàng ta đã trèo cao rồi.

Thường Tại Thanh có thể bỏ chồng bỏ con tìm kiếm cuộc sống tốt đẹp cho riêng mình, sao có thể thấy khó mà dễ dàng bỏ qua Thẩm phủ. Lúc đầu là do nàng ta bị Trần Nhược Thu gieo rắc ý nghĩ không an phận với Thẩm Tín, mới bỏ qua Thẩm Vạn mà thôi. Nếu Thường Tại Thanh đã cần nơi nương tựa như vậy, Thẩm Diệu không ngại chỉ ra chỗ tốt của Tam phòng để Thường Tại Thanh có thêm lựa chọn.

Thần sắc Thường Tại Thanh biến ảo không chừng, tâm loạn như ma. Những lời Thẩm Diệu đã mở ra cho nàng một con đường khác, con đường này sáng sủa bằng phẳng, dễ đi hơn trước rất nhiều.

Thẩm Vạn thích Trần Nhược Thu như vậy, nàng mạnh hơn Trần Nhược Thu, cớ gì không thể chiếm được cảm tình của Thẩm Vạn, so với kẻ mãng phu như Thẩm Tín, Thẩm Vạn khiêm tốn, dịu dàng hơn nhiều, càng nghĩ nàng càng cảm thấy Thẩm Vạn mới tốt.

Nhưng tại sao mọi việc lại khác xa dự tính ban đầu như vậy, vốn dĩ Thường Tại Thanh nghe lời Trần Nhược Thu mới đến đây thăm dò hoàn cảnh của Thẩm Tín, sao bây giờ lại có ý nghĩ quay ngược mũi giáo đối phó Trần Nhược Thu? Là vì Thẩm Diệu nói xa nói gần vài chuyện không đâu làm nàng phân tán, là Thẩm Diệu… Thẩm Diệu ư?

Thường Tại Thanh ngẩng đầu nhìn Thẩm Diệu.

Cô gái áo tím ngồi trước cửa sổ, tuyết bên ngoài đã ngừng tự lúc nào, ánh mặt trời chiếu vào sườn mặt trắng nõn như ngọc của nàng, đôi bàn tay nhỏ nhắn tinh tế cầm lấy chén trà, từ từ nhấp một ngụm, toàn thân toát lên vẻ đoan trang mà uy nghiêm.

Thường Tại Thanh rùng mình, cảm giác như từ lúc bước qua cánh cửa Thẩm trạch, nàng đã bị Thẩm Diệu sỏ mũi dẫn đi. Thẩm Diệu chỗ này nói một chút, chỗ kia nói một chút, nhìn như lơ đãng tùy tiện, nhưng lại ngấm ngầm dẫn mồi lửa lên người Trần Nhược Thu, mỗi một câu đều nhắc nhở Thường Thanh nhớ đến Tam phòng.

Thiếu nữ này không hề ngây thơ vụng về, mà giống như một quái vật.

Thường Tại Thanh nhớ lần đầu nàng đến Thẩm trạch bái kiến, Thẩm Diệu thất lễ vài lần, chẳng lẽ ngay lúc đó, Thẩm Diệu đã biết ý đồ của nàng nên mới cố ý làm vậy… hôm nay mời nàng đến, cũng cùng một lý do?

Thẩm Diệu mỉm cười nhìn nàng: “Sao trán dì Tại Thanh lại đổ nhiều mồ hôi như vậy, trong phòng nóng quá à?”

Thường Tại Thanh hoàn hồn, lấy lại tinh thần nhìn Thẩm Diệu: “Chắc là vậy.”

Thẩm Diệu bình đạm nói: “Nhưng mà nếu đóng cửa sổ lại thì rất khó chịu, khác nào mua dây buộc mình, mở cửa vẫn tốt hơn, mát mẻ thoáng đãng, dì Tại Thanh nói xem có phải không?”

“Ngũ tiểu thư nói đúng.” Thường Tại Thanh miễn cưỡng cười, hồi hộp nhìn Thẩm Diệu. Tâm tư của nàng che giấu sâu như thế, nhưng Thẩm Diệu nhận ra chỉ sau một lần gặp gỡ, đồng thời còn tìm được cách hóa giải, người như vậy nàng đối phó không nỗi. May mắn là nàng sớm phát hiện, nếu thật sự bước vào hậu viện của Thẩm Tín, ngày ngày tiếp xúc với một lão quái vật như vậy, nghĩ tới thôi đã thấy sợ hãi.

Thẩm Diệu không để ý nàng ta nữa.

Thẩm Diệu đã nói rõ ràng với Thường Tại Thanh, nếu ngươi muốn bước vào nhà của ta, trước tiên nhìn xem có thể đối phó ta hay không? Nếu ngươi ngoan cố giữ ý định, tức là không biết tự lượng sức, ta sẽ bịt hết mọi con đường, kinh thành này sẽ là nơi chôn xác của ngươi, ai bảo ngươi tự mua dây buộc mình. Nếu ngươi biết khó mà lui, đi theo con đường ta đã chỉ, như thế mới là ổn thỏa nhất.

Thường Tại Thanh sẽ không mạo hiểm, từ trước đến nay nàng ta luôn thích sử dụng biện pháp ổn thỏa nhất, có lợi nhất.

Một lúc sau, Thường Tại Thanh cáo từ. Thẩm Diệu cũng không giữ lại, chờ Thường Tại Thanh đi rồi, Cốc Vũ ngạc nhiên nói: “Tiểu thư Thường gia thật là kỳ quái, đi nhanh như trốn ấy, sợ ai ăn thịt nàng sao?”

Thẩm Diệu nói: “Dặn dò hạ nhân, việc hôm nay không ai được nhắc tới, nhớ kỹ, Thường Tại Thanh chưa hề tới Thẩm trạch.”

Hai nha hoàn vâng lời bước ra ngoài dặn dò người khác, tuy trong lòng không hiểu dụng ý của Thẩm Diệu, nhưng từ trước đến nay mỗi việc Thẩm Diệu làm đều có lý do, mấy nha hoàn bọn họ không cần xen vào.

Đến khi mọi người đi rồi, Thẩm Diệu mới thất thần nhìn vào gương đồng.

Dẫn dụ Thường Tại Thanh quay lại đối phó Trần Nhược Thu bởi vì Trần Nhược Thu đáng hận, dám tham gia vào việc hãm hại gia đình nàng. Kiếp trước, tờ hôn ước giữa Thường Tại Thanh và Thẩm Tín là do Trần Nhược Thu “trong lúc vô tình” phát hiện. Cũng chính Trần Nhược Thu nói không thể để Thường Tại Thanh chịu thiệt thòi nên mới đứng ra thay nàng ta nói chuyện. Thẩm Diệu nghĩ việc Thường Tại Thanh có ý đồ với Thẩm Tín không thiếu Trần Nhược Thu ở bên trong thúc đẩy. Hai người bọn họ tình như tỷ muội, Thẩm Diệu chỉ tiện tay để hai người đó cùng một nơi khoe sắc, thử xem cuối cùng Thẩm Vạn sẽ chọn ai. Ánh mắt Thẩm Diệu âm trầm, để Thường Tại Thanh đi dạy dỗ Trần Nhược Thu có thể giúp nàng bớt việc, nhưng cũng không thể để Thường Tại Thanh sống ung dung nhàn nhã.

Nhưng mà… rốt cuộc kiếp trước Thường Tại Thanh đã làm gì đến nỗi La Tuyết Nhạn phải bỏ mình.

Vì chuyện Thường Tại Thanh mà tối nay lúc ăn cơm Thẩm Diệu không được vui, ai cũng nhận ra nàng có tâm sự, Thẩm Diệu lấy lý do mệt mõi để né tránh, La Tuyết Nhạn sai người hâm nóng sữa bò mang đến cho nàng uống, còn dặn dò ngủ sớm.

Thẩm Diệu nằm trên giường, Kinh Trập và Cốc Vũ người buông rèm, người thổi tắt đèn rồi nhẹ nhàng lui ra, Thẩm Diệu nhắm mắt, hơi thở đều đều.

Bóng đêm bao phủ toàn bộ kinh thành, toàn thân Thẩm Diệu nhẹ tênh. Bỗng nhiên có luồng ánh sáng chói mắt, nàng mệt mõi ngồi dậy, đầu đau vô cùng, nàng cuối đầu, thấy bản thân đang ngồi trên ghế dựa, trong phòng truyền ra mùi thuốc đắng và tiếng nói của nữ nhân.

Mùi thuốc này hết sức quen thuộc.

Thẩm Diệu đứng lên, không thấy bóng dáng một nha hoàn, tiếng nói bên trong ngày càng rõ ràng, nàng nghĩ ngợi một lát rồi đứng lên, đi vào bên trong.

Trong căn phòng rộng lớn, cửa sổ đóng chặt, giữa lúc trời nóng bức mà đóng cửa nên không khí trong phòng bị phong bế, khó thở, hơn nữa mùi thuốc nồng nặc làm lồng ngực nặng trĩu, buồn phiền.

Thẩm Diệu muốn đi qua mở cửa sổ, bỗng nghe tiếng người nói chuyện: “Đi, mở cửa sổ ra, trong lòng ta bí bức quá.”

Thẩm Diệu sửng sốt, nữ nhân nằm trên giường, vẻ mặt tiều tụy, mặc bộ trang phục vải bông màu hoa hạnh, vì quá nóng mà tóc nàng ướt đẫm mồ hôi, trước ngực cũng ướt. Gương mặt nàng buồn bã thê lương, đôi mắt như mắt người chết, Thẩm Diệu nhìn mà trợn to hai mắt, đó là La Tuyết Nhạn.

Sao La Tuyết Nhạn lại tiều tụy như vậy?

“Tỷ tỷ tốt nhất vẫn nên nằm yên.” Nữ nhân ngồi bên giường an ủi nói: “Cơ thể tỷ yếu như vậy, nếu bị nhiễm lạnh thì không tốt đâu.”

Thẩm Diệu nhìn về phía nữ nhân kia, quần áo màu xanh nhạt đơn giản, nhưng tơ lụa may mặc và hoa văn thêu trên áo lại hết sức quý trọng, toàn thân nhẹ nhàng thanh thoát, trẻ trung khoan khoái, đối lập hoàn toàn với La Tuyết Nhạn tử khí vờn quanh. Thường Tại Thanh giúp sửa lại búi tóc, rồi cầm tay La Tuyết Nhạn nói: “Tỷ tỷ phải nhanh chóng khỏe lại.”

“Ta không xong rồi.” Giọng nói La Tuyết Nhạn yếu ớt, tròng mắt tan rã: “Hài tử đã không còn, ta còn trông mong gì nữa, sống không bằng chết, cần gì lãng phí dược liệu.”

“Tỷ tỷ không nên nói vậy.” Thường Tại Thanh nói: “Ngũ tiểu thư biết tỷ nghĩ thế, trong lòng sẽ khổ sở.”

“Kiều Kiều…” Ánh mắt La Tuyết Nhạn đau xót, Thẩm Diệu tiến lên, muốn cầm tay La Tuyết Nhạn, nhưng đôi bàn tay lại xuyên qua nhau, không nắm bắt được, dường như Thẩm Diệu không hề tồn tại trong không gian này.

“Kiều Kiều trách ta a,” La Tuyết Nhạn nhắm mắt: “Nhưng ta có thể làm gì, Thẩm gia không thể cột vào Định vương, Định vương có thể lừa gạt Kiều Kiều nhưng sao có thể gạt được ta. Vì chúng ta không đồng ý về phe Định vương mà Kiều Kiều trách ta và A Tín, giờ ngay cả gặp ta cũng không chịu gặp, Định vương dã tâm rất lớn, ngày sau của Kiều Kiều sẽ nhiều gian khổ, dù sao thì cũng không còn con đường nào khác, ta…” La Tuyết Nhạn càng nói càng đau lòng, dùng khăn che miệng, kịch liệt ho khan vài tiếng, đợi đến khi mở ra, chiếc khăn đã thấm máu.

“Tỷ tỷ đừng nghĩ nữa.” Thường Tại Thanh an ủi: “Ngũ tiểu thư nhất thời chưa thông suốt, có lẽ Định vương đối với nàng là thật lòng. Cha mẹ và con cái sao có thể mang hận, sau này Ngũ tiểu thư sẽ từ từ hiểu ra.”

Thẩm Diệu căm tức nhìn Thường Tại Thanh, lời này của nàng ta nghe như trấn an, thật ra là thêm dầu vào lửa. Kiếp trước gả cho Phó Tu Nghi, vì giúp hắn tranh đoạt hoàng vị nàng từng đề nghị Thẩm gia giúp đỡ nhưng Thẩm Tín không chịu, vì vậy nàng có chút buồn phiền, nhưng không đến nỗi thù hận, trong lúc La Tuyết Nhạn hấp hối, có người nói bên tai rằng Thẩm Diệu hận cha mẹ, sao có thể không đau lòng?

Trước mắt Thẩm Diệu hoa lên, cảnh vật biến đổi, Thường Tại Thanh mặc trang phục thêu hoa bằng chỉ vàng xuất hiện trước mặt nàng, bên cạnh là một cô gái trẻ tuổi, trang điểm đậm, trên người đeo vàng đeo bạc nhìn hết sức cổ quái, chính là nàng chứ không ai khác. Thẩm Diệu há miệng thở dốc.

Thường Tại Thanh cười nói: “Ngũ tiểu thư đừng giận tỷ tỷ, thời nào cũng vậy, binh lực là vấn đề quan trọng. Tướng quân và tỷ tỷ có sự cân nhắc của mình nên mới quyết định như vậy.”

“Ta đã gả đến phủ Định vương thì Vương gia cũng là người Thẩm gia, sao cha và nương cứ coi hắn như người ngoài mà đối đãi? Ta biết, từ nhỏ cha nương đã không thích ta, mới bỏ mặc ta ở kinh thành, bây giờ còn liên lụy Vương gia bị ghét lây.”

Thường Tại Thanh cười nói: “Ngũ tiểu thư đừng nghĩ vậy, tuy tỷ tỷ và tướng quân không thân cận với tiểu thư như với Đại thiếu gia, nhưng dù sao cũng là máu mủ tình thâm.”

“Ta mặc kệ!” Thẩm Diệu kia kiêu căng nói: “Ai cũng nói di nương thông minh nhất, mau nghĩ biện pháp giúp ta, để cha mẹ đồng ý ra sức vì Vương gia.”

Thường Tại Thanh tỏ ra khó xử, lát sau mới nói: “Ngũ tiểu thư là con gái ruột của tỷ tỷ, tỷ ấy nhất định sẽ đau lòng người. Nếu Ngũ tiểu thư than vãn kể khổ, có lẽ tỷ tỷ sẽ đồng ý. Nếu không được nữa thì tiểu thư cứ làm như trẻ con, một khóc, hai nháo, ba thắc cổ.” Nàng ta cười nói: “Nhưng đây chỉ là ý nghĩ bậy bạ bỗng nhiên bộc phát của ta, Ngũ tiểu thư đừng để bụng.”

Thẩm Diệu nhìn cảnh này mà sắc mặt xanh mét, rõ ràng Thường Tại Thanh không phải khuyên can, mà đang châm ngòi ly gián!

Thẩm Diệu nhớ lại, kiếp trước La Tuyết Nhạn mang thai không báo với bên ngoài, vốn chờ thai tượng ổn định mới truyền tin, không ngờ giữa đường lại xảy ra biến cố. Trong thời điểm ấy Định vương muốn mượn binh của Thẩm Tín, quân binh trọng yếu, tất nhiên Thẩm Tín không chịu, Thẩm Diệu buồn lòng thường tìm Thường Tại Thanh giải khuây, Thượng Tại Thanh nhân dịp đó kích động Thẩm Diệu tìm La Tuyết Nhạn.

Thẩm Diệu không biết La Tuyết Nhạn xảy thai, nên đã nghe lời Thường Tại Thanh đến trách cứ La Tuyết Nhạn, lúc bình thường những lời nàng nói có lẽ không sao, nhưng ngay vào lúc La Tuyết Nhạn yếu ớt nhất, những lời đó đã lấy đi chút ý chí chống chọi cuối cùng của La Tuyết Nhạn. Làm gì có bà mẹ nào muốn con cái hận mình, trong lúc trách móc, Thẩm Diệu còn đề cập việc Định vương đối xử với nàng không tốt, xem nàng như người vô hình, làm La Tuyết Nhạn xót con, lòng tràn đầy lo lắng.

Suy nghĩ một chút, Thẩm Tín không ở bên cạnh, La Tuyết Nhạn vừa đau lòng vừa lo lắng, lại liên tiếp mất con, dù là người cứng rắn thế nào cũng không chịu nổi đả kích.

Thẩm Diệu hận mình không thể xông lên xé nát gương mặt tươi cười dối trá của Thường Tại Thanh.

Cảnh sắc lại thay đổi. Thường Tại Thanh ngồi trong phòng, căn phòng được trang hoàng hết sức phong nhã, Thường Tại Thanh mặc váy dài màu xanh biếc, nha hoàn bên người cầm quạt nhẹ nhàng phe phẩy, ngày hè nóng nực, cây quạt thổi vào khối băng làm mát lạnh cả gian phòng.

“Nghe nói phu nhân sắp không xong rồi.” Ma ma của Thường Tại Thanh nói: “Đại phu nói sẽ đi trong mấy ngày này.”

“Bảo bọn hạ nhân làm việc thật cẩn thận.” Thường Tại Thanh nói: “Đừng để xuất hiện lời đồn gì.”

Ma ma vâng dạ, rồi lại nói: “Cuối cùng di nương cũng chịu ra mặt.”

“Đúng vậy.” Thường Tại Thanh cầm lấy quả nho trên bàn: “Cũng chịu đựng mấy năm nay rồi.”

“Nhưng còn lão gia...”

“Tướng quân yêu tỷ tỷ, tất nhiên sẽ rất khổ sở.” Thường Tại Thanh mỉm cười: “Nhưng việc này đối với ta chẳng ảnh hưởng, ta chỉ muốn ngồi vào vị trí chủ mẫu Đại phòng. Tướng quân không chấp nhận ta, nhưng chỉ cần hạ nhân trong phủ coi trọng ta là được.”

Ma ma gật đầu nói: “Di nương nói đúng, lúc đầu cứ nghĩ phu nhân có thể chống đỡ lâu một chút, không ngờ nhanh như vậy đã...”

“Tâm đã chết, trong lòng lại nặng lo, kéo dài đến giờ phút này đã là phúc đức rồi.” Thường Tại Thanh thản nhiên nói: “La Tuyết Nhạn mệnh tốt, được gả cho một người trong sạch, lại một lòng với nàng ta, đáng tiếc bọn họ sinh ra đứa con gái ngu dốt, đã đem vận khí tốt của gia đình phá hư hết.”

Thẩm Diệu ngẩn ra, nghe Thường Tại Thanh nói tiếp: “Ai nói gì cũng tin, Định vương điện hạ quả đúng là cao tay, có thể làm Thẩm Diệu vì hắn mà dốc hết tâm trí, ngay cả cha mẹ cũng không màng, nhưng Thẩm Diệu ngu xuẩn như vậy vận may của ta mới tới.”

Thẩm Diệu đứng đối diện Thường Tại Thanh, trong cái nắng chói chang của ngày hè, lòng nàng lại lạnh lẽo như hầm băng.

“Thẩm Diệu cho người đưa quà mừng năm mới, tất cả đều bị động tay động chân, thế mà không hề phát hiện, nàng ta thì ngu dốt, La Tuyết Nhạn thì thương con đến mù quáng, những thứ nàng đưa đến đều ăn, đều dùng. Hôm trước ngươi thấy không, Thẩm Diệu đút La Tuyết Nhạn uống thuốc, từng muỗng từng muỗng, đều là độc dược, thế mà La Tuyết Nhạn còn vui mừng muốn khóc.”

Toàn thân Thẩm Diệu run lên, suýt nữa ngã xuống.

Khi đó nàng muốn giúp Phó Tu Nghi thuyết phục Thẩm Tín, nên muốn lấy lòng La Tuyết Nhạn, học làm dược thiện, mỗi khi trở về Thẩm phủ đều ép La Tuyết Nhạn ăn. Trước nay La Tuyết Nhạn luôn thấy có lỗi với Thẩm Diệu, thấy nàng nhiệt tình tất nhiên vui vẻ, những thứ nàng đưa đều ăn không chừa lại chút nào. Thì ra… những thứ kia đều bị người khác giở trò.

La Tuyết Nhạn sẽ không hoài nghi con gái của chính mình, Thẩm Diệu cũng không có lòng phòng bị người khác. Nàng cảm thấy thật lạnh thật lạnh, đầu ong ong khó chịu.

Trong mắt những kẻ đó, nàng có bao nhiêu độc ác ngu xuẩn, ngay cả nàng cũng không thể tha thứ cho chính mình. Là nàng, chính tay nàng trong lúc vô tình đã đẩy mẫu thân xuống hoàng tuyền, nàng là kẻ bất hiếu!

“La Tuyết Nhạn một đời hào khí, lại chết trong tay con gái ruột của mình. Ta thật muốn cảm ơn Thẩm Diệu a.” Thường Tại Thanh vui vẻ cười: “Đem mạng của mẹ ruột chắp tay dâng tặng cho ta. Từ nay về sau, hậu viện Thẩm gia ta nói cái gì thì chính là cái đó. Đời này của La Tuyết Nhạn, sai lầm duy nhất là sinh ra Thẩm Diệu, một tang môn tinh hại cha hại mẹ.”

Xa xa có tiếng bước chân dồn dập, một nha hoàn vội vàng chạy tới, mồ hôi ướt nhẹp, nói: “Thường di nương, phu nhân mất rồi.”

“Ầm” một tiếng, sấm chớp đầy trời, xé rách màn đêm ở kinh thành. Tiếng mưa rơi cùng tiếng sấm che lấp tiếng khóc nháo giả tạo ở Thẩm phủ.

Mặt Thẩm Diệu đầy nước mắt, nàng hét lên: “Nương! Nương! Ta sai lầm rồi, sai lầm rồi! Ta không nên thích Phó Tu Nghi, ta sẽ không bao giờ thích hắn nữa! Ta sai lầm rồi, nương, người đừng đi, hãy ở lại với ta. Nương! Nương!”

Ánh sáng từ tia chớp bên ngoài chiếu rọi làm lộ ra gương mặt tái nhợt vì tuyệt vọng của nàng. Thanh niên áo tím ngồi bên bàn trà, nhìn chằm chằm Thẩm Diệu đang giãy dụa trong cơn ác mộng.

Lát sau hắn thở dài, vươn tay xem xét.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.