Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Tướng Môn Độc Hậu - Chương 131: Bổn vương giúp ngươi : truyenyy.mobi

Tướng Môn Độc Hậu

Chương 131: Bổn vương giúp ngươi




Phủ đệ của thái tử và công chúa nước Tần nhìn khác xa phong cách xây dựng của Minh Tề, Thẩm Diệu vừa bước vào đã phát hiện nơi này được đập đi xây lại, bên trong trang trí rất phô trương.

Người nước Tần thích những đồ vật lấp lánh, vì thế mỗi một chi tiết nhỏ nơi đây đều được mạ vàng. Kiếp trước khi đến nước Tần, nàng còn hâm mộ, ghen tỵ sự giàu có của họ. Khi ấy nàng vẫn nghĩ, cứ đeo vàng đeo bạc là thể hiện sự phú quý. Giờ nhìn lại chỉ thấy tục tằn.

Nha hoàn đưa Thẩm Diệu tới hoa viên gặp công chúa Minh An.

Minh An đang ngồi trước bàn đá, trên bàn có một chiếc khăn tay thêu hình cánh bướm, một đĩa điểm tâm tinh xảo và một bộ trà cụ. Xa một chút là hồ nước, thời tiếc này mặt hồ vẫn chưa kết bằng, từng con cá chép màu hồng vui vẻ bơi lội, mấy nha hoàn ngồi một bên bưng chén nhỏ cho cá ăn.

Thẩm Diệu tiến lên hành lễ.

Công chúa Minh An xoay đầu lại.

Trong ba nước Tần, Minh Tề và Đại Lương thì Đại Lương là quốc gia giàu có nhất không thể chối cãi. Nhưng đem so sánh nước Tần và Minh Tề thì quả thật Minh Tề vẫn kém hơn một chút về binh lực.

Điều này một phần cũng do hoàng thất Minh Tề đa nghi, cứ muốn nắm trọn binh quyền, không dám giao cho thần tử, từ đó Minh Tề rất khó có tướng lĩnh xuất sắc. Dù là Tạ Đỉnh hay Thẩm Tín, cũng là tướng lĩnh từ thời tiên hoàng, nhưng với sự đối xử bất công của hoàng thất, bọn họ cũng dần thoái chí, Minh Tề không tìm ra được tướng lĩnh khác thay thế vị trí của bọn họ. Vì thế khi tiệc triều cống sắp bắt đầu, vua Văn Huệ mới vội vàng triệu hồi Thẩm Tín, tránh làm mất thể diện quốc gia.

Người nước Tần cũng ý thức được vị trí của mình trong thế chân vạc này, nên luôn cảm thấy họ đứng cao hơn người Minh Tề một bậc. Loại cao ngạo này làm Thẩm Diệu cảm thấy chán ghét. Đời trước nàng trèo đèo lội suối đến nước Tần, những cung nữ phục dịch trong hoàng cung cũng có thể nhìn nàng bằng ánh mắt khinh thường, hoàng thất nước Tần càng quá đáng, có lẽ họ cảm thấy giẫm đạp lên tôn nghiêm của nàng cũng giống như giẫm đạp lên mặt mũi của Minh Tề.

Lúc này nhìn thấy Minh An, cảm giác chán ghét theo trí nhớ ập đến.

“Hôm nay bản cung cho mời ngươi, vốn nghĩ rằng ngươi không dám tới, không ngờ ngươi nhận lời, đúng là lá gan không nhỏ.” Công chúa Minh An nhìn lướt qua đầu Thẩm Diệu, ánh mắt âm trầm. Hôm nay Minh An mặc bộ trang phục màu vàng, dưới đuôi áo thêu hoa văn hạt lựu đỏ tinh xảo, càng lên cao càng thưa dần, trán điểm chu sai. Nhìn lại Thẩm Diệu mặc áo choàng điểm hoa đinh hương, không chút son phấn nhưng chẳng hề thua kém.

Có thể nói công chúa Minh An rất đẹp, vẻ đẹp của sự kiều diễm, tôn quý, tinh xảo như một viên ngọc quý được cưng chiều. Thẩm Diệu lại hơn ở khí chất, rất hấp dẫn mắt người, dáng vẻ nàng ôn hòa thanh tú, đồng thời sự bình tĩnh thong dong lại làm người ta có cảm giác nàng là một người ở vị trí cao nhiều năm, cả người tỏa ra vẻ đẹp sang quý.

“Công chúa nói đùa rồi,” Thần sắc Thẩm Diệu không thay đổi, nhẹ nhàng nói: “Công chúa là khách của Minh Tề, Thẩm Diệu may mắn được công chúa để mắt, sao có thể không đến.”

Kinh Trập và Cốc Vũ đứng phía sau Thẩm Diệu, Mạc Kình bị chặn ngoài cửa Thẩm Diệu cũng không nói gì. Nàng hiểu tính nết công chúa Minh An. Hôm nay công chúa gửi thiệp mời nàng, chắc chắn sẽ không làm chuyện gì quá đáng, chỉ có thể ngáng chân bằng vài thủ đoạn nhỏ, Thẩm Diệu cũng đã chuẩn bị hồi đáp nàng ta.

“Cái miệng cũng ngọt lắm, bản cung biết người không sợ bản cung, nếu sợ thì tại tiệc triều cống đã không làm bản cung xấu mặt.” Nhắc lại chuyện hôm đó, gương mặt Minh An trở nên méo mó. Nàng là công chúa, là viên ngọc quý được cả hoàng thất nước Tần yêu chiều, không ngờ vừa đến Minh Tề đã bị Thẩm Diệu dọa đến hôn mê bất tỉnh. Minh An hận không thể giết kẻ trước mắt để hả giận.

Đột nhiên nàng ta nhìn Thẩm Diệu, nở nụ cười nói: “Bản cung khâm phục tài bắn cung xuất chúng của ngươi, ở nước Tần ta cũng không có nhiều tỷ muội, hay để ta nói với hoàng thượng, cho ngươi về nước Tần bầu bạn với ta có được không?”

Nghe vậy Thẩm Diệu suýt bật cười, sống cả hai đời, bàn tính của Minh An vẫn vậy, kiếp trước lúc nàng tình nguyện đến nước Tần làm con tin, Minh An cũng từng nói với Phó Tu Nghi: “Bệ hạ yên tâm, với thân phận hoàng hậu Minh Tề, tất nhiên nước Tần sẽ đối xử với Thẩm Diệu như thượng khách, dù sao nương nương cũng là tỷ muội tốt của ta.”

Vậy mà khi đến nước Tần, nàng chịu đủ nhục nhã, không thua gì những ngày ở Minh Tề sau này, cũng nhờ những kinh nghiệm ấy mà nàng có thể kiên trì tranh đấu với Mi phu nhân sau khi về nước. Thời gian 5 năm ở nước Tần, nàng học được sự nhẫn nhịn và thủ đoạn.

“Nếu công chúa đã có hảo ý như vậy, thì cứ nói với bệ hạ.” Thẩm Diệu thản nhiên cười nói: “Bệ hạ đồng ý với công chúa, tiểu nữ sẵn sàng theo công chúa về nước Tần.”

Minh An vốn định chèn ép Thẩm Diệu một phen, không ngờ Thẩm Diệu lại trả lời một cách mỉa mai như vậy, Thẩm Diệu là con gái bảo bối của Thẩm Tín, ngay lúc này vua Văn Huệ dỗ dành Thẩm Tín không kịp, sao có thể làm mất lòng thần tử. Minh An căm tức nhìn Thẩm Diệu: “Ngươi!”

Thẩm Diệu mỉm cười, im lặng nhìn Minh An như trêu tức.

“Ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi chịu thiệt thòi.” Công chúa Minh An cười ác độc: “Ta có ý này, ngươi có thể vào phủ ca ca ta, làm thị thiếp, hay làm trắc phi? Ta nghĩ nếu ta đề nghị, có lẽ hoàng đế Minh Tề cũng rất hài lòng với mối hôn nhân này.”

Thẩm Diệu nhẹ cau mày. Minh Tề muốn giao hảo với nước Tần, việc liên hôn là một biện pháp tốt. Nếu Minh An thật sự đề xuất với Hoàng Phủ Hạo, hắn mở lời muốn nạp nàng làm trắc phi gì gì đó, có khả năng vua Văn Huệ sẽ đồng ý. Một cuộc hôn nhân vì lợi ích quốc gia, dù Thẩm Tín không muốn cũng không thể chống lại.

Thấy Thẩm Diệu thất thần, công chúa Minh An cười lạnh, nhướng mày với tỳ nữ đứng cạnh Thẩm Diệu, tỳ nữ kia vươn tay, đẩy Thẩm Diệu xuống hồ.

Sự việc bất ngờ, Thẩm Diệu không kịp ứng phó nên ngã xuống, Kinh Trập và Cốc Vũ sợ hãi kêu lên. Ào một tiếng, Thẩm Diệu ngã xuống nước. Lại ào một tiếng nữa, Thẩm Diệu vừa trồi lên mặt nước, định thần lại đã thấy Minh An rơi tỏm xuống giữa hồ, hai tay nàng ta đập nước phịch phịch, bộ y phục màu vàng rực rỡ giờ ướt nhẹp, vướng víu.

Minh An gào lên chói tai, nàng ta không biết bơi, mọi người vội vàng xô ra cứu. Nhóm tỳ nữ nhanh chóng tìm gậy trúc để kéo người lên, mấy thị vệ ở đây đều biết bơi, nhưng thân thể công chúa kim chi ngọc diệp, sao có thể để người khác nhìn thấy, huống hồ vị trí của Minh An là ở giữa hồ.

Thẩm Diệu bị đẩy xuống khi đang ở gần bờ, còn công chúa Minh An lại rơi đúng giữa hồ, chẳng ai hiểu chuyện gì, mấy cây gậy trúc đưa ra, vói thế nào cũng không tới chỗ của nàng ta.

Thẩm Diệu nhìn cảnh này cảm thấy có chút buồn cười. Nhưng hiện tại nàng cũng bị ướt, cần nhất là phải lên bờ. Kinh Trập và Cốc Vũ kéo nàng lên, vừa lên được một nửa, đã nghe tiếng một người gầm lên: “Chuyện gì ở đây?”

Từ hoa viên có hai nam tử đi tới, một người mặc trang phục màu vàng, đầu đội ngọc quan, mặt đỏ bừng tức giận, làm người ta thấy sợ hãi, người còn lại mặc áo tím, khoát ngoại bào màu đen, mang mặt nạ bạc che đi nửa khuôn mặt, dáng người cao ngất oai hùng.

“Bẩm điện hạ, công chúa rơi xuống nước!” Tỳ nữ nghe Hoàng Phủ Hạo hỏi vội vàng báo lại. Nhìn mọi người trong vườn luống cuống, Hoàng Phủ Hạo hít sâu một hơi đè nén tức giận, nhìn qua thần sắc Duệ vương, nhưng hắn mang mặt nạ nên Hoàng Phủ Hạo không dò xét được gì.

Hắn trầm giọng quát thị vệ: “Còn không mau cứu công chúa!”

Sắc mặt thị vệ cứng đờ, nhưng lệnh chủ không thể cãi, đành phi thân ra giữa hồ kéo công chúa lên bờ.

Minh An sặc nước ho sù sụ, vừa lên bờ đã chỉ Thẩm Diệu hét lên: “Tiện nhân, dám đẩy ta xuống nước. Ca ca, ngươi mau giết nàng ấy báo thù cho ta!”

Công chúa Minh An vừa thở hổn hển vừa nói ra những lời dơ bẩn độc ác. Hoàng Phủ Hạo giật mình, gọi một tiếng chặn miệng nàng ta: “Minh An!”

Minh An sửng sốt, định thần nhìn kỹ mới thấy Duệ vương. Nàng hoảng sợ, sắc mặt tức giận xấu hỗ đến đỏ bừng. Trước mặt khách mà nàng chật vật như vậy, nếu có một cái lỗ, nàng nhất định sẽ chui vào để trốn. Mà tất cả chuyện này, đều do Thẩm Diệu gây ra.

Kinh Trập nói: “Lời của công chúa điện hạ thật không có đạo lý, rõ ràng tiểu thư nhà ta rơi xuống nước trước, đã rơi xuống làm sao có thể đẩy công chúa, tiểu thư nhà ta cũng đâu phải thần tiên hay có ba đầu sáu tay đâu.”

“Ngươi là cái gì mà dám nói chuyện ngang hàng với bổn cung?” Công chúa Minh An giận quá hóa cười: “Ý của ngươi là, bổn cung vu oan Thẩm Diệu sao? Người đâu! Bắt con tiện tì hồ ngôn loạn ngữ này lại!”

Thẩm Diệu cười lạnh, kéo Kinh Trập ra sau lưng che chở, nàng nói: “Công chúa là người nước Tần, Kinh Trập là người của ta, nơi này là Minh Tề, người nước Tần từ lúc nào có thể giễu võ giương oai ở Minh Tề rồi?”

Nàng nhấn mạnh những từ “giễu võ giương oai” làm Hoàng Phủ Hạo phải liếc nhìn.

“To gan!” Minh An quát.

“Thần nữ không biết mình to gan ở điểm nào.” Khí thế Thẩm Diệu không chút thua kém. Hiện tại nàng cũng không phải Thẩm hoàng hậu ngậm đắng nuốt cay, nhịn nhục vì đại cuộc như trước, vả lại nếu chỉ là một nha hoàn mà nàng không bảo vệ được, thì sống lại một kiếp cũng uổng rồi. Người lỗ mảng như Minh An, không cần dùng đầu óc cũng có thể đối phó được.

Hạ nhân đã đưa áo choàng đến cho Minh An, còn Thẩm Diệu thì vẫn ướt nhẹp như vậy, quần áo dán chặt trên thân, dù Kinh Trập và Cốc Vũ đã cố lấy thân che chắn, nhưng ánh mắt sổ sàng của Hoàng Phủ Hạo vẫn chiếu tới.

Đúng lúc này, bỗng nhiên Duệ vương cười khẽ, cởi áo khoác trên người choàng cho Thẩm Diệu, giúp nàng che đậy cơ thể. Hành động này khiến mọi người xung quanh sửng sốt, vị vương gia này trước nay vốn lạnh lùng, không có ý nghiêng về nước Tần hay Minh Tề, sao giờ lại giúp Thẩm Diệu.

Hoàng Phủ Hạo nhìn Thẩm Diệu sâu xa, công chúa Minh An thì đố kỵ cắn chặt môi.

Kinh Trập và Cốc Vũ giúp Thẩm Diệu đứng dậy. Công chúa Minh An vẫn khăng khăng nói: “Rõ ràng chính ngươi hại bổn cung, nếu không phải ngươi, sao tự dưng bổn cung lại rơi xuống giữa hồ? Chẳng lẽ hạ nhân của bổn cung đẩy?”

Thẩm Diệu cười, tuy rằng cả hai người đều ướt đẫm, nhưng so với Minh An chật vật hổn hển thì Thẩm Diệu thong dong đoan trang hơn rất nhiều. Nàng nói: “Nha hoàn của thần nữ vừa giải thích, thần nữ rơi xuống nước trước, làm sao có thể đẩy công chúa? Có lẽ công chúa điện hạ tự mình không cẩn thận trượt chân cũng không chừng.”

Minh An tức giận nói: “Dù bổn cung có tự mình trượt ngã, cũng không thể ngã ra giữa lòng hồ như vậy.”

“Thì đúng rồi.” Thẩm Diệu không mặn không nhạt nói: “Thần nữ cũng đâu phải tráng sĩ có sức mạnh vô địch, không có cách nào đẩy công chúa ra xa như vậy đâu.”

Một tiếng cười khẽ bật ra, chính là Duệ vương. Minh An cắn chặt răng, nhìn Duệ vương nói: “Điện hạ là người trung lập, mong điện hạ chủ trì công đạo, xem bổn cung và Thẩm Diệu ai là người nói dối.”

Hoàng Phủ Hạo không kịp ngăn cản sự ngu muội của công chúa Minh An, lửa giận trong lòng bốc lên ngùn ngụt, tính tình Minh An kiêu căng, lại không suy xét kỹ càng mọi việc. Tuy hắn đoán được Minh An muốn đối phó Thẩm Diệu, nhưng không ngờ lại dùng biện pháp ngu xuẩn như vậy. Hiện tại Thẩm Diệu không tốt, nhưng Minh An thì có hơn gì, hôm nay trùng hợp Duệ vương lại ghé thăm, nhìn thấy một đống lộn xộn như vậy, Hoàng Phủ Hạo lúc này chỉ muốn bóp Minh An cho chết.

Minh An nhìn Duệ vương với vẻ mặt đầy hi vọng, Duệ vương kéo kéo khóe môi, hỏi: “Vì sao bổn vương phải quản những chuyện vặt vãnh như vậy?”

Minh An sửng sốt, Thẩm Diệu liếc mắt xem thường.

“Quý phủ đúng là náo nhiệt.” Giọng hắn bình đạm làm người ta không biết có phải đang trào phúng hay không, nhưng Hoàng Phủ Hạo nghe được lại thấy không vui, hắn nhìn qua chiếc áo đang khoát trên người Thẩm Diệu, cười nói: “Việc hôm nay chỉ là hiểu lầm, làm Thẩm tiểu thư phải chịu thiệt rồi. Bổn thái tử thay mặt muội muội tạ lỗi với tiểu thư, mong ngươi đừng chấp nhất.”

“Ca ca!” Minh An không ngờ Hoàng Phủ Hạo lại hạ mình với Thẩm Diệu, bất mãn gọi một tiếng. Lại bị Hoàng Phủ Hạo lạnh lùng trừng mắt một cái, nàng liền im bặt, nhưng ánh mắt nhìn Thẩm Diệu vừa hận vừa đố kỵ.

Thẩm Diệu thản nhiên nói: “Thái tử điện hạ đã nói vậy, thần nữ không dám không nghe.” Lời nói của nàng dường như rất miễn cưỡng. Làm cho Minh An tức giận trong lòng, Hoàng Phủ Hạo cũng ngẩn ra, sâu xa nhìn Thẩm Diệu.

Ánh mắt Thẩm Diệu hạ xuống che giấu cảm xúc. Hoàng Phủ Hạo bề ngoài là người khoan dung lễ phép, kỳ thực rất tàn nhẫn. Kiếp trước khi nàng ở nước Tần, có lần hắn uống say, muốn cưỡng bức nàng, may nhờ Cốc Vũ liều chết che chở, nếu không chỉ sợ khi nàng về đến Minh Tề, chờ đợi nàng là ba thước vải trắng, hoàng thất Minh Tề sao có thể chấp nhận một hoàng hậu bất trinh.

Cốc Vũ vì bảo vệ nàng mạo phạm Hoàng Phủ Hạo, bị thị vệ của hắn đâm chết. Thẩm Diệu vĩnh viễn không quên Hoàng Phủ Hạo dùng kiếm chọt mấy lỗ thủng trên xác của Cốc Vũ, máu không ngừng chảy ra, cảnh tượng ấy nàng không bao giờ quên, cũng chính hắn sai người vứt thi thể Cốc Vũ cho sói ăn.

Nàng bất lực không thể làm gì, ngay cả nhặt xác cho Cốc Vũ cũng không làm được.

Nếu đối với Minh An, nàng chỉ có chán ghét, thì đối với Hoàng Phủ Hạo lòng nàng đầy huyết hận. Chỉ là hiện tại nàng chưa thể bắt hắn nợ máu trả máu.

Hoàng Phủ Hạo nhạy cảm đánh hơi được sự thù hận, lòng đầy hoài nghi. Hắn không hiểu vì sao nàng lại có thái độ như vậy đối với hắn, theo bản năng muốn tìm tòi nghiên cứu.

Hắn còn muốn nói gì đó thì Duệ vương đã tiến tới, che đi tầm mắt của hắn.

“Hôm nay quấy rầy không đúng lúc.” Duệ vương nhìn Hoàng Phủ Hạo và Minh An, lạnh nhạt nói: “Ngày khác ta lại đến.”

Hoàng Phủ Hạo vốn tưởng hôm nay là dịp tốt để thân cận Duệ vương, không ngờ bị Minh An làm cho rối tung, đành nói: “Là do bổn thái tử chiêu đãi không chu toàn, ngày khác điện hạ ghé lại, bản thái tử nhất định thịnh tình khoản đãi.”

Duệ vương khẽ cười, không biết là có ý gì, xoay người chuẩn bị đi, lại đột nhiên dừng bước, nhìn Thẩm Diệu cười như không cười: “Thẩm tiểu thư toàn thân ướt đẫm, sớm về phủ mới tốt, có muốn đi cùng bổn vương không?”

Thẩm Diệu hít sâu một hơi, khóe miệng xuất hiện một nụ cười đoan trang: “Đa tạ Duệ vương điện hạ.”

Hoàng Phủ Hạo và Minh An trơ mắt nhìn hai người phẩy tay áo bỏ đi, công chúa Minh An cắn môi đến bật máu, nàng nói: “Ca ca, tiện nhân kia quyến rũ Duệ vương! Còn đẩy ta rơi xuống nước, việc này không thể bỏ qua!”

“Câm cái miệng ngu xuẩn của ngươi lại đi.” Hoàng Phủ Hạo lạnh lùng liếc nhìn nàng, cảnh cáo: “Hôm nay ta tha cho ngươi một lần, nếu còn lần sau, xảy ra chuyện gì, phụ hoàng trách tội, ta không bảo vệ được ngươi!” Nói xong hắn xoay người bỏ đi.

Minh An bị giáo huấn, không dám chống đối, nhưng lòng thù hận đối với Thẩm Diệu lại tăng thêm. Nhất là khi nhìn thấy Thẩm Diệu và Duệ vương sóng bước bên nhau, lòng nàng cực kỳ khó chịu. Minh An thân là công chúa lá ngọc cành vàng, tính tình từ nhỏ đến lớn tùy hứng lại ích kỷ, chưa từng để mắt một nam nhân nào, nay người mà nàng chú ý lại quan tâm Thẩm Diệu, làm sao nàng có thể chịu nỗi. Minh An siết chặt nắm tay, căm hận nói: “Thẩm Diệu, bổn cung muốn ngươi sống không bằng chết!”

Bên ngoài, xe ngựa vẫn đợi trước cửa, Mạc Kình nhìn tóc Thẩm Diệu ướt sủng, trên người khoát áo của nam nhân, lập tức khẩn trương: “Tiểu thư…”

“Ta không sao.” Thẩm Diệu phất tay, nói: “Về phủ.”

“Bổn vương giúp Thẩm tiểu thư, một câu cảm ơn cũng không được nhận, tiểu thư đúng là vô tình.” Duệ vương vòng hai tay trước ngực, giọng nói đều đều, nhưng làm mấy người Kinh Trập sửng sốt.

Thẩm Diệu trừng mắt với hắn, nói: “Hôm nay Duệ vương đùa có vui không?”

“Việc này còn tùy vào tiểu thư có vui hay không nữa.” Hắn nở nụ cười tà ác.

“Công chúa Minh An rơi xuống nước là do ngươi làm?” Nàng thấp giọng nói: “Vì sao ngươi phải làm vậy?”

Tạ Cảnh Hành nhìn nàng, vóc dáng nàng nhỏ nhắn,  khi nói chuyện cùng nàng hắn phải cúi thấp đầu xuống, từ xa nhìn hai người như một bức tranh thân mật. Hắn trêu chọc nói: “Nàng là người mà người khác có thể tùy tiện ức hiếp sao, dù gì ta cũng đã là ‘người của nàng’ rồi, giúp một tay cũng là chuyện thường tình mà thôi.”

Thẩm Diệu bị hơi thở của hắn bao vậy, vội lui về phía sau, nới rộng khoảng cách, bình thản nói: “Vậy hôm nay cảm ơn ngươi.”

“Không phải một câu cảm ơn là xong việc, bổn vương sẽ nhớ chuyện này.”

Thẩm Diệu không nhiều lời, nhanh chóng lên xe ngựa. Mạc Kình sợ nàng bị nhiễm lạnh, vội về phủ.

Xe ngựa đi xa dần, phía sau Tạ Cảnh Hành xuất hiện một bóng người cao lớn. Ánh mắt Tạ Cảnh Hành lạnh lẽo: “Tra, trước đây Hoàng Phủ Hạo từng đến Định kinh hay chưa?”

Nam nhân kia cúi đầu rời đi, Tạ Cảnh Hành liếc nhìn Tần vương phủ, đáy mắt hiện sát khí.

...

Trên đường về phủ, Kinh Trập va Cốc Vũ không dám nói chuyện, sự việc diễn ra hôm nay hai người bọn họ không dự đoán được. Họ không ngờ công chúa Minh An to gan đến vậy, ban ngày ban mặt dám ra tay đẩy người xuống nước. Nhất là Kinh Trập, nhớ tới cuộc đối thoại giữa bản thân với Minh An, lòng đầy sợ hãi, lúc đó tình thế nguy cấp, nàng liều mình bảo vệ chủ mà quên mất thân phận của đối phương, người ta là công chúa cao quý, nàng là một nô tỳ hèn mọn, sống chết chỉ là một câu nói.

Thẩm Diệu là người bình tĩnh nhất, nàng biết Minh An có ý đồ xấu, nhưng Minh An cũng là người biết phân nặng nhẹ, sẽ không lấy mạng nàng, nàng chỉ bất ngờ vì sự xuất hiện của Tạ Cảnh Hành mà thôi.

Tạ Cảnh Hành này đúng là vô pháp vô thiên, trước mắt Hoàng Phủ Hạo mà dám tính kế Minh An như ở chỗ không người. Sợ rằng sẽ làm dấy lên sự nghi kỵ trong lòng Hoàng Phủ Hạo.

Nhưng mà… công chúa Minh An gặp chuyện như vậy trong lòng Thẩm Diệu đúng là rất vui vẻ nha. Nếu hôm nay không có Tạ Cảnh Hành thì nàng đã chịu thiệt rồi, dù hiện tại vẫn bị ướt nhẹp, nhưng thấy Minh An bực tức, nàng cảm thấy hy sinh một chút cũng đáng.

Kinh Trập và Cốc Vũ tuy không nói chuyện nhưng luôn quan sát Thẩm Diệu, thấy khóe môi nàng giương lên, hai người thầm nghĩ, tiểu thư hôm nay làm sao ấy, bị người ta xô xuống nước còn vui vẻ như vậy?

Về đến phủ, cả người vẫn còn ướt, Thẩm Diệu len lén từ cửa sau đi vào. Kinh Trập vội vàng lấy khăn lau tóc và quần áo cho nàng thay đổi, Cốc Vũ đến phòng bếp dặn dò hạ nhân nấu trà gừng. Thẩm Diệu uống xong trà, ngồi một lúc rồi hỏi: “Sao không thấy Bạch Lộ và Sương Giáng?”

Trước khi đi nàng đã ra lệnh Bạch Lộ và Sương Giáng ở lại chờ tin tức, hiện giờ một người cũng không thấy. Vừa hỏi xong thì Bạch Lộ bước vào, vui vẻ nói: “Tiểu thư đã về rồi ạ, phu nhân vừa hỏi đến tiểu thư đó.”

“Nương có chuyện gì sao?” Thẩm Diệu vừa lau tóc vừa hỏi.

“Nghe nói là con gái một người ân nhân của lão tướng quân đến tìm, phu nhân đang trò chuyện bên ngoài, muốn tiểu thư ra chào khách.”

Thẩm Diệu nắm chặt chiếc khăn, ánh mắt trở nên sắc bén: “Người đó tên gì?”

Bạch Lộ thấy Thẩm Diệu đổi giọng thì sửng sốt, theo bản năng trả lời: “Dạ, nghe nói là họ Thường.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.