Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Tướng Môn Độc Hậu - Chương 111: Được mời vào cung : truyenyy.mobi

Tướng Môn Độc Hậu

Chương 111: Được mời vào cung




Cao Dương tiếp lời: “Nàng ta muốn đối phó Định vương, chắc chắn không phải người của Định vương rồi, vậy nàng thuộc phe cánh nào, Thái tử? Chu vương hay là Ly vương?”

“Phe nào cũng không phải.” Tạ Cảnh Hành nói.

“Sao có thể chứ?” Quý Vũ Thư kỳ quái: “Chẳng lẽ nàng không phò tá bất kỳ ai?”

Tạ Cảnh Hành trầm ngâm: “Bùi Lang dù có tài cán gì đi nữa, hiện tại vẫn chỉ là một tiên sinh, chưa bước vào quan trường, tiền đồ còn non nớt. Những lời Thẩm Diệu vừa nói, cho thấy những việc này không phải Thẩm Tín bảo nàng làm.”

Bước vào quan trường được hay không, vào được rồi có được công nhận hay không, được công nhận rồi có gặp thời để thăng tiến hay không. Những chìm nổi trong đó, dù là một quan chức nhiều năm dạn dày kinh nghiệm cũng không thể chắc chắn sẽ thuận buồm xuôi gió. Vợ chồng Thẩm Tín đều là võ tướng, kiểu nói chuyện bóng gió xa gần của Thẩm Diệu là học được từ ai? Đến giờ phút này, hắn có thể xác định tất cả đều là chủ ý của Thẩm Diệu, bởi vì nếu là các hoàng tử, bọn họ vừa có tiền vừa có thế, chiêu dụ một kẻ còn non nớt như Bùi Lang không cần phải đi đường vòng như vậy.

Nàng thì khác, nàng làm mọi thứ trong phạm vi năng lực của mình, nhưng cuối cùng đều có thể đạt được mục đích, điều này làm hắn phải suy tư, phải chăng nếu nàng có đủ tiền tài và quyền thế thì nàng còn có thể gây ra sóng gió lớn hơn, vì thế hiện tại nàng mới bồi dưỡng những quân cờ để sau này sử dụng.

Thiên hạ như một ván cờ, mà ván cờ ở Minh Tề có rất nhiều người đánh. Nhưng Tạ Cảnh Hành chưa bao giờ cho rằng Thẩm Diệu là một người chơi cờ, nàng chỉ là một tiểu thư khuê các, cũng không có động cơ.

Nhưng hôm nay, hắn đã nhìn thấy dã tâm của nàng.

“Chúng ta phân tích được những điều đó, nhưng không biết nàng làm cách nào mà biết được chi tiết về thân thế Bùi Lang.” Quý Vũ Thư nói: “Bách Hiểu Sanh còn chưa điều tra ra nha.”

Bùi tri phủ dùng hết sức lực bảo vệ con trai, chắc chắn bố trí không một khe hở. Bùi Lang cũng cũng không phụ kỳ vọng của phụ thân, không oán hận, không trả thù, mai danh ẩn tích, làm một tiên sinh dạy học hết sức bình thường. Không ai chú ý đến hắn, nhưng Thẩm Diệu lại nhìn thấu diễn xuất của hắn, còn muốn lợi dụng Lưu Huỳnh buộc Bùi Lang làm quân cờ của mình.

Tin tức về thân thế Bùi Lang, tin tức về chuyện của Trần gia, không lẽ đều đến từ một nơi.

“Mặc kệ đi.” Tạ Cảnh Hành nói: “Tấu sớ đã viết xong chưa.”

“Xong  rồi.” Cao Dương nhíu mày: “Nhưng ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa, con đường này một khi bước vào là sẽ không có đường lui. Kế hoạch của ngươi chưa thông báo với bên kia, nếu bọn họ không đồng ý…”

“Cứ làm theo lời ta.” Tạ Cảnh Hành đứng dậy.

...

Tây viện Thẩm phủ, Thẩm Diệu vừa trở về đang thay quần áo, vừa bỏ đi lớp hóa trang nam tử thì Bạch Lộ đã bước vào nói: “Tiểu thư, phu nhân mời người vào phòng, có chuyện quan trọng cần thương lượng.”

Cuối năm vừa qua, Thẩm Tín xin phép hoàng đế ở lại kinh thành nửa năm nên La Tuyết Nhạn cũng khá nhàn rỗi, hôm thì dẫn Thẩm Diệu đi mua quần áo, làm trang sức, hôm lại dẫn nàng đi ăn đi chơi, Thẩm Diệu dần dần cũng hiểu ra, đúng là vợ chồng Thẩm Tín nuôi nàng như nuôi một kẻ ăn chơi trác táng.

Thẩm Diệu vén rèm bước vào phòng của vợ chồng Thẩm Tín, không ngờ Thẩm Khâu đã đến trước. Nàng vừa bước vào, La Tuyết Nhạn đã kéo nàng đến ngồi bên cạnh hỏi: “Hôm nay Kiều Kiều đã đi đâu?”

Thẩm Diệu để Bạch Lộ và Sương Giáng ở nhà, dặn dò nếu có ai hỏi thì bảo nàng đi dạo. Nàng đáp lời: “Tùy ý đi dạo một chút, ngang qua Khoái Hoạt lâu, có ghé mua cho phụ thân và đại ca vài hũ rượu Liệt Châu.”

“Đúng là con gái ngoan của ta!” Thẩm Tín vừa nghe ánh mắt sáng lên, hắn nói: “Rượu ở kinh thành vừa ngọt vừa nhẹ sao có thể gọi là rượu chứ, vẫn là rượu Liệt Châu uống ngon, vừa cay vừa thống khoái!”

Thẩm Khâu cũng vui vẻ: “Muội muội đúng là chu đáo!”

“Chỉ biết uống rượu!” La Tuyết Nhạn liếc hai cha con một cái rồi nói: “Những thứ đó cứ bảo hạ nhân mua là được, Kiều Kiều quản hai người bọn họ làm chi.”

“Đúng là đàn bà!” Thẩm Tín mất hứng: “Đây chính là tấm lòng của Kiều Kiều, so với hạ nhân mua về sao giống nhau được? Ánh mắt thiển cận!” Thẩm Tín vội phản bác lời La Tuyết Nhạn. Khó khăn lắm Thẩm Diệu mới thân cận với bọn họ, hắn rất cao hứng, dù hôm nay Thẩm Diệu có mua về hai bình nước hắn cũng có thể nói thành ngọc lộ trên trời.

“Ngươi nói ta ánh mắt thiển cận?” La Tuyết Nhạn nhìn Thẩm Tín.

“Phu nhân bớt giận,” Thẩm Tín lập tức nói: “Ta đang nói xú tiểu tử này ánh mắt thiển cận.” Vừa nói Thẩm Tín vừa tát một cái lên đầu Thẩm Khâu.

La Tuyết Nhạn lười xem hắn diễn trò, nhìn Thẩm Diệu nói: “Kiều Kiều, ta có một chuyện muốn thương lượng với ngươi.”

“Nương cứ nói.”

“Chuyện ở riêng ngươi cũng đã nghe rồi. Ta nghĩ vài hôm nữa là có thể tách ra, ta và phụ thân ngươi đã bàn bạc sẽ mua một tòa nhà, cũng đã xem xét xong, ở cửa Đông kinh thành có một chỗ rất tốt, có thể mua thêm hạ nhân vú già hầu hạ, chỉ là…” La Tuyết Nhạn nhìn Thẩm Diệu, có chút khó xử: “Trước đây ta và phụ thân ngươi đóng quân ở Tây Bắc, để ngươi một thân một mình ở lại kinh thành, chúng ta nghĩ dù gì cũng có người thân ở đây, ngươi có thể an ổn mà sống. Nhưng bây giờ một khi ở riêng, nếu ta và phụ thân cùng với đại ca ngươi lại rời đi, một tiểu thư như ngươi ở lại một mình không có người thân che chỡ sẽ không an toàn, lại sợ người ngoài nói hươu nói vượn. Cho nên... Kiều Kiều, ngươi có đồng ý đi Tây Bắc một chuyến với nương không?”

Thẩm Diệu nao nao.

“Muội muội, Tây Bắc vui lắm.” Thẩm Khâu sợ Thẩm Diệu không đồng ý, vội vàng nói: “Không giống những người kinh thành nói đâu, nơi đó có rất nhiều chim quý thú lạ, đến lúc đó ta đi săn thú, săn một con bạch hổ rồi lột da cho ngươi làm áo choàng.” [Edit: Phan Ngọc Huyền, Huhu…không biết yêu quý động vật gì hết.]

“Bậy bạ!” La Tuyết Nhạn cười mắng: “Muội muội ngươi là con gái, cần da bạch hổ để làm gì?”

Thẩm Khâu gãi đầu: “Vậy còn có mỏ bảo thạch, viên nào viên nấy đều to, có thể lấy cho muội muội làm trang sức!”

Thẩm Diệu khẽ cười. Nàng vốn còn chút do dự, bởi vì ở kinh thành còn có việc cần làm, nhưng nghe Thẩm Khâu nói vậy, nàng có chút hứng thú đối với vùng đất Tây Bắc. Ai không muốn sống những ngày tháng vô tư, ai lại muốn mỗi ngày đều phải đau đầu tính kế người khác? Nàng thầm than, thôi thì cứ đi một lần, cùng lắm sang năm trở về bận bịu thêm một chút.

“Được.” Trong ánh mắt chờ mong của mọi người, Thẩm Diệu gật đầu: “Ta cũng muốn đi nhìn xem nơi đó thế nào.”

La Tuyết Nhạn nhẹ nhàng thở ra, Thẩm Tín lớn tiếng cười nói: “Ta đã nói rồi mà, Kiều Kiều nhất định sẽ đồng ý! Ngươi xem từ lúc trở về, Kiều Kiều chưa từng ghét bỏ chúng ta!”

“Muội muội, muội muội,” Thẩm Khâu kích động: “Đến lúc đó ta sẽ mang ngươi đến gặp anh em của ta, bọn họ đều biết ta có một người em gái, nhưng còn chưa gặp ngươi đâu. Còn có một nhà ngoại tổ, từ khi sinh ra ngươi cũng chưa gặp bọn họ, lần này có cơ hội gặp mặt rồi.”

Nhà mẹ đẻ La Tuyết Nhạn là võ tướng trấn thủ Tây Bắc, cách xa ngàn dặm nên từ khi sinh ra Thẩm Diệu chưa từng gặp. Kiếp trước, sau khi La Tuyết Nhạn chết, La gia cũng đoạn tuyệt với Thẩm gia, tình cảm của Thẩm Diệu đối với bên ngoại cũng không sâu đậm nên không nhớ kết cục La gia thế nào, nhưng nàng biết với thủ đoạn của Mi phu nhân, chắc chắn La gia cũng không được yên ổn.

Cả nhà nói chuyện thêm một chút, đến lúc tối muộn mới về phòng nghỉ ngơi.

Thẩm Diệu rửa mặt chải đầu xong, ngồi trước bàn thở dài nhìn ngọn đèn nhảy múa. Nếu muốn đi Tây Bắc, trong vòng nửa năm này nàng phải sắp xếp mọi chuyện ở kinh thành thật ổn thỏa.

Cũng may là chuyện Bùi Lang đã giải quyết xong.

Nàng hiểu rõ, Thẩm gia hiện tại là cây to đón gió, không nên bị cuốn vào chuyện tranh giành quyền lực, nhưng nàng chỉ là một nữ nhi, ngày thường không có cơ hội tiếp xúc những việc quan trường nên muốn ngăn cũng ngăn không được. Hơn nữa từ sau khi nàng trùng sinh có rất nhiều chuyện đã cải biến, nàng chỉ có thể cài Bùi Lang làm cơ sở ngầm. Tính tình Phó Tu Nghi đa nghi, trước khi dùng người sẽ cân nhắc rất kỹ, nếu nàng đưa người tới cửa chắc chắn hắn sẽ hoài nghi. Nhưng Bùi Lang thì khác, một năm sau, chính Phó Tu Nghi chủ động chiêu mộ Bùi Lang, chỉ cần Bùi Lang biết thời thế, mọi chuyện sẽ thuận lợi hơn nhiều.

Có được quân cờ Bùi Lang, đối với nàng là một may mắn. Kiếp trước Phó Tu Nghi chiêu mộ Bùi Lang bởi vì thuộc hạ của hắn có một người là bạn của Bùi tri phủ, biết rõ nguồn gốc Bùi Lang. Lúc ấy Phó Tu Nghi cũng sắp xếp ổn thỏa cho Lưu Huỳnh, mới có thể làm cho Bùi Lang quy thuận.

Tỷ đệ Bùi gia đều là người có chủ kiến, cứng mềm không ăn. Như Lưu Huỳnh, sau khi lưu lạc phong trần không còn chút bóng dáng tiểu thư nhà quan, có lẽ nếu nàng nhớ đến gia thế sẽ càng thêm thống khổ, Bùi Lang cũng vậy, an phận làm một tiên sinh dạy học, không oán không thù.

Lưu Huỳnh không muốn thừa nhận thân phận của mình bởi nàng có gút mắc với Bùi gia, Bùi gia đã hy sinh nàng để bảo vệ đệ đệ, nếu Bùi Lang ra mặt chuộc thân cho nàng, chắc chắn nàng sẽ phản kháng kịch liệt, thậm chí có thể hủy hoại bản thân. Thẩm Diệu đã cho nàng một con đường, Bùi Lang vì áy náy với tỷ tỷ, sẽ vì Thẩm Diệu mà ra sức.

Chỉ vài năm nữa thôi, Bùi Lang lăn lộn chốn quan trường càng thêm thành thục, nhớ lại buổi nói chuyện hôm nay sẽ cảm thấy có trăm ngàn chỗ sơ hở, nhưng hiện tại hắn vẫn chưa làm quan, dù thông minh thế nào thì kinh nghiệm vẫn chưa đủ.

“Tiểu thư, ngủ sớm đi.” Kinh Trập cười nói: “Sáng mai tiểu thư muốn cùng phu nhân đi xem đến tòa nhà ở thành Đông mà.”

Thẩm Diệu gật đầu. Ít nhất trong nửa năm này có thể chia nhà để ở, an ổn mà sống.

Nhưng mà nàng vẫn chưa biết rằng, kế hoạch của nàng sẽ nhanh chóng có biến hóa.

Sáng hôm sau, dùng cơm xong nha hoàn của La Tuyết Nhạn đến bảo Thẩm Diệu chuẩn bị đi xem nhà. Dù sao cũng là nơi cư ngụ của cả gia đình sau này nên ai cũng muốn xem xét thật kỹ.

Nhưng nàng còn chưa thay xong trang phục thì người trong cung đã đến, truyền La Tuyết Nhạn tiến cung, cung nữ đưa tin còn nói mời cả Thẩm Diệu.

Nói mời là khách sáo nhưng thật ra chính là mệnh lệnh, sắc mặt Thẩm Tín và Thẩm Khâu trầm xuống, La Tuyết Nhạn cũng nghi hoặc. Nàng tuy là phu nhân có phẩm cấp cao ở kinh thành, nhưng quanh năm không ngụ ở đây, có thể nói là nằm ngoài vòng trò xả giao của quý phu nhân ở Định kinh chứ đừng nói là nương nương ở trong cung, nàng cùng bọn họ chẳng có giao tình gì cả.

Thẩm Tín và Thẩm Khâu nghĩ xa hơn, La Tuyết Nhạn không có giao hảo với nhóm nữ quyến trong cung, họ lại muốn mời Thẩm Diệu, chẳng lẽ có âm mưu gì đó. Một khi có liên quan đến Thẩm Diệu, cả Đại phòng Thẩm gia luôn rất khẩn trương. Thẩm Tín nói: “Hay để ta cùng phu nhân tiến cung.”

“Ngươi đi làm gì.” La Tuyết Nhạn nói: “Người ta không mời ngươi, ngươi sợ chưa đủ loạn hay sao. Ta và Kiều Kiều đi thôi.” Nàng chần chờ một chút rồi hạ giọng nói: “Trước mắt nhiều người như vậy, sẽ không có gì nguy hiểm đâu. Huống hồ ta cũng không phải nữ tử trói gà không chặt, nếu có chuyện gì…” Nàng muốn nói nếu có chuyện gì xảy ra, dù động tay động chân nàng cũng không chịu thiệt [Edit: Phan Ngọc Huyền, chỗ này editor cảm thấy hơi vô lý, hoàng cung tầng tầng lớp lớp bủa vây, nếu có chuyện động thủ, sức một mình La Tuyết Nhạn không thể chống đỡ].

Thẩm Tín gật đầu: “Ta nghĩ không đến nỗi phải động thủ, ngươi cứ yên tâm, bên ngoài còn có ta.”

La Tuyết Nhạn nắm tay Thẩm Diệu bước lên xe ngựa mà hoàng cung đã chuẩn bị sẵn.

Thẩm Khâu và Thẩm Tín đứng trước cửa nhìn theo, Thẩm Khâu bất an hỏi: “Phụ thân, nương và muội muội sẽ không gặp chuyện gì chứ.”

“Ta đến binh bộ một chuyến,” Thẩm Tín xoay người: “Ngươi ở lại trong phủ, có chuyện gì cũng dễ dàng tiếp ứng.”

Thẩm Khâu gật đầu.

Trên xe ngựa, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Diệu nhăn lại, thầm đoán các khả năng có thể xảy ra.

Nàng biết rõ bản thân sẽ không gặp nguy hiểm, hiện tại nàng đâu có thứ gì để người trong cung nhọc lòng tính kế, vả lại người hoàng gia rất sĩ diện, họ sẽ không ở dưới mắt nhiều người gây bất lợi cho nàng, nếu hôm nay nàng ở trong cung gặp chuyện không may, người hoàng thất không thoái thác được.

Nếu là lý do khác… ánh mắt Thẩm Diệu nặng nề, nữ quyến trong cung và La Tuyết Nhạn không có qua lại, bỗng dưng triệu La Tuyết Nhạn tiến cung, họ muốn thăm dò điều gì, Thẩm gia… chẳng lẽ là Thẩm Tín?

Nhưng vì sao họ lại đột nhiên chú ý Thẩm Tín? Từ lúc về kinh Thẩm Tín luôn khiêm tốn, không giống như kiếp trước một lòng muốn Phó Tu Nghi cưới Thẩm Diệu dẫn đến liên hệ, dù hoàng thất cố ý muốn trấn áp Thẩm gia, thì cũng phải có chứng cứ rõ ràng… chứng cứ…chẳng lẽ họ đã nắm trong tay được thứ gì rồi sao?

Bọn họ muốn mẹ con nàng vào cung, chắc là để cảnh cáo, một khi có ai trái lệnh thì đứa con gái này sẽ không giữ được. Càng nghĩ Thẩm Diệu càng cảm thấy có khả năng này, nàng đột nhiên trở nên khẩn trương. Kiếp này có rất nhiều chuyện không giống với kiếp trước, nhất là vận mệnh Minh Tề, nàng đã cố gắng không để Đại phòng dây vào mớ bòng bong tranh giành quyền lực, nhưng nàng không thể chống được vận mệnh. Chẳng lẽ sau bao nhiêu cố gắng của nàng, thảm kịch của Đại phòng vẫn bắt đầu?

La Tuyết Nhạn thấy sắc mặt Thẩm Diệu không tốt, nghĩ rằng Thẩm Diệu sợ hãi nên trấn an: “Kiều Kiều đừng sợ, chỉ là tiến cung nói chuyện với các nương nương mà thôi. Một lát là xong ấy mà, đến lúc về chúng ta lại đi xem nhà.”

Thẩm Diệu mỉm cười nhưng trong lòng vẫn không yên.

Đến cửa cung đã có cung nữ đứng đợi, dẫn mẹ con Thẩm Diệu vào cung. Trên đường đi La Tuyết Nhạn dò hỏi vị nương nương nào cho mời bọn họ, cung nữ kia chỉ cười bảo cứ đi sẽ biết.

Lúc này trong điện Dao Quang có hai nữ tử đang nói chuyện. Người bên trái mặc cung trang hoa lệ màu đỏ tươi, dung nhan xinh đẹp, tuy đang trò chuyện nhưng có vẻ không yên lòng, nàng đối với nữ tử bên cạnh khá vô lễ, nhưng dù nàng ra vẻ ta đây, nữ tử bên cạnh cũng không bực dọc mà mỉm cười đối đáp, nữ tử ấy mặc cung trang màu xanh nhạt thêu hình hoa mai, dung nhan tuy không đẹp bằng người kia nhưng lại toát lên vẻ dịu dàng thanh nhã.

Hai người này chính là người đã cho mời mẹ con Thẩm Diệu, người mặc áo đỏ là Từ Hiền phi, áo xanh là Đổng Thục phi.

“Bệ hạ bảo chúng ta cho mời Thẩm phu nhân thì cũng thôi đi, sao còn muốn mời cả Thẩm tiểu thư?” Từ Hiền phi không kiên nhẫn nói: “Truyền nãy giờ còn chưa đến, mặt mũi đúng là lớn a!”

“Từ tướng quân phủ đến đây cũng khá xa,” Đổng Thục phi cười nói: “Tỷ tỷ đừng nóng vội.”

Từ Hiền phi nở nụ cười: “Muội muội đúng là người tốt.” Nàng đột nhiên nghĩ đến cái gì, bỡn cợt cười nói: “Ta nhớ rồi, vị tiểu thư kia từng ái mộ cửu điện hạ. Chẳng lẽ muội muội vừa ý nàng ta nên mới bảo vệ như vậy?”

Đổng Thục phi khựng lại một giây, lập tức cười nói: “Tỷ tỷ đúng là biết nói đùa. Bệ hạ muốn hai người chúng ta đến đây, vậy chúng ta cứ làm tốt việc của mình là được. Ngũ tiểu thư Thẩm phủ cũng chỉ đi theo nương của nàng, chút nữa nói chuyện cứ để cung nữ mang nàng ra ngoài là được.”

Nhắc đến dặn dò của vua Văn Huệ, người ương ngạnh như Từ Hiền phi cũng không phản bác được, đang muốn châm chọc vài câu, bỗng nhiên nhìn thấy cung nữ tiến vào, Từ Hiền phi hỏi: “Đã đến rồi à?”

Cung nữ gật đầu, không bao lâu, La Tuyết Nhạn và Thẩm Diệu đi đến. Thi lễ với hai vị nương nương xong, Thẩm Diệu cúi đầu đứng một bên. Chợt nghe một thanh âm tinh tế vang lên: “Thẩm phu nhân, đây là ái nữ của ngươi à, ngẩng đầu lên cho bản cung nhìn xem.”

Thẩm Diệu chậm rãi ngẩng đầu, đối diện ánh mắt với hai nữ nhân đang nhìn nàng đánh giá, khi nhìn rõ hai người phía trên là ai, trong lòng nàng căng thẳng, máu trong người như muốn sôi sục.

Người bên trái là Từ Hiền phi, mẫu phi của Chu vương, Tĩnh vương, bên phải là Đổng Thục phi là mẹ đẻ của Phó Tu Nghi. Đổng Thục phi mỉm cười nhìn Từ Hiền phi nói: “Đúng là một đứa trẻ đoan chính, sạch sẽ, nhìn còn có phúc tướng.”

“Phúc tướng”, Thẩm Diệu cảm thấy hoảng hốt, Đổng Thục phi dịu dàng nhìn nàng, nhưng không hiểu sao lòng nàng lại nổi lên sự cảnh giác.

Đổng Thục phi không phải là một phi tần được sủng ái, nữ nhân bên cạnh Văn Huệ đế nhiều không đếm xuể, người có bối cảnh, có tài, có dung mạo, có cá tính rất nhiều. Đổng Thục phi cũng không thích tranh giành, chỉ bằng một chữ ổn trọng mà trở thành một trong tứ phi. Bề ngoài, nàng là người không có địa vị nhất trong tứ phi, nhưng Thẩm Diệu biết rõ nàng không phải vô hại như vẻ bên ngoài.

Lúc gả cho Phó Tu Nghi, Đổng Thục phi cũng khen ngợi nàng “Phúc tướng vượng phu”, sau đó Phó Tu Nghi cần trợ lực, Đổng Thục phi lúc nào cũng dịu dàng với nàng, cho đến khi nàng làm con tin ở nước Tần trở về thì Đổng thái hậu đã đứng cùng chiến tuyến với Mi phu nhân rồi. Trong mắt Đổng Thục phi, Thẩm gia chỉ là một quân cờ, còn Thẩm Diệu thì thô bỉ đến mức tư cách trở thành một quân cờ cũng không có, thế nên Đổng thái hậu mới ủng hộ Phó Tu Nghi phế Phó Minh, lập Phó Thịnh lên làm thái tử.

Nàng nhanh chóng cúi đầu, che giấu hận ý trong mắt.

Từ Hiền phi và Đổng Thục phi chỉ nghĩ Thẩm Diệu đang thẹn thùng, Từ Hiền phi thuận miệng hỏi: “Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”

“Hồi báo nương nương,” Thẩm Diệu nhẹ giọng nói: “Thần nữ mười bốn tuổi.”

“Mười bốn...” Từ Hiền phi trầm ngâm một chút, rồi cười nói: “Không bao lâu nữa là có thể bàn chuyện cưới sinh rồi.”

Một câu nói không đầu không đuôi như vậy làm La Tuyết Nhạn khẩn trương, Thẩm Diệu chính là tâm can bảo bối của nàng. Đối với một nữ nhân, chuyện quan trọng nhất trong cuộc đời chính là hôn nhân đại sự, chẳng lẽ hôn nhân của Thẩm Diệu bị người trong cung tính toán. Nghĩ đến đây sắc mặt La Tuyết Nhạn không tốt chút nào, thấy nàng như vậy Từ Hiền phi bật cười nói: “Thẩm phu nhân đừng khẩn trương như vậy, ngươi sợ bản cung mai mối cho Thẩm tiểu thư hay sao?”

La Tuyết Nhạn vội nói: “Thần phụ không dám!”

“Yên tâm đi,” Từ Hiền phi nói: “Nếu thật sự làm mai, bản cung cũng không phối loạn uyên ương, chắc chắn sẽ hỏi ý Thẩm tiểu thư trước, à mà nhắc mới nhớ…” Từ Hiền phi nhìn Thẩm Diệu, cười ác ý: “Thẩm tiểu thư, ngươi đã có ý trung nhân chưa?”

Trước mặt Đổng Thục phi hỏi Thẩm Diệu có ý trung nhân hay chưa, đây chính là muốn làm khó Đổng Thục phi, cả Minh Tề ai mà không biết Thẩm Diệu từng ái mộ Phó Tu Nghi. Từ Hiền phi trước giờ luôn dựa vào sủng ái của hoàng đế mà kiêu ngạo ương ngạnh, trong tứ phi Đổng Thục phi là người nhân nhượng hiền lành nhất, Từ Hiền phi có thể làm khó lúc nào thì tận dụng hết mức.

“Đa tạ hảo ý của nương nương, hiện tại thần nữ không có ý trung nhân.” Thẩm Diệu cúi đầu nói.

Từ Hiền phi mất hứng, cảm thấy Thẩm Diệu cũng không phải ngu ngốc như trong lời đồn, nếu không đã có trò hay để xem rồi. Nàng khoát tay áo: “Thôi, không có thì không có đi.”

La Tuyết Nhạn càng lúc càng khẩn trương, chỉ cần là việc liên quan đến Thẩm Diệu, nàng đều tập trung tinh thần ứng phó. Đổng Thục phi mỉm cười nói: “Phu nhân không cần khẩn trương, hôm nay tỷ muội chúng ta mời hai người vào cung, chỉ là muốn cùng phu nhân nói chút việc nhà.” Dừng một chút, nàng tiếp tục nói: “Chúng ta chưa từng đi Tây Bắc, phu nhân theo bên cạnh tướng quân chinh chiến đã trở thành một giai thoại, chúng ta rất tò mò nên mời phu nhân đến để hỏi cho rõ.”

Giọng nói Đổng Thục phi ôn hòa thân thiết, giống như gió xuân thổi vào lòng người, nhưng La Tuyết Nhạn không hề thả lỏng, Thẩm Diệu lại càng nghi ngờ. Biết rõ hôm nay tiến cung tất nhiên có ý đồ khác, không chừng Văn Huệ đế muốn dò hỏi điều gì. Hắn cố tình dặn dò Từ Hiền phi và Đổng Thục phi đón tiếp các nàng, hai người này một người ngang ngược, một người ôn nhu dịu dàng, hai người phối hợp, rất dễ làm đầu óc người ta choáng váng, không tự chủ nói ra lời thật lòng.

“Nương nương quá khen.” La Tuyết Nhạn cũng cười: “Tây Bắc không có gì đặc sắn, rất buồn tẻ, nếu nói nhiều chỉ sợ nương nương không vui.”

“Không sao,” Đổng Thục phi cười nói: “Chúng ta đã mời ngươi đến, thì sẽ không sợ nhàm chán.” Thanh âm của nàng dừng một chút, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, nhìn về phía Thẩm Diệu.

Phó Tu Nghi biết hoàng đế muốn hai người các nàng thử La Tuyết Nhạn, cũng biết chuyện Thẩm Diệu sẽ đi cùng. Hôm qua Phó Tu Nghi đã dặn nàng, lúc đàm luận phải để Thẩm Diệu tránh đi. Phó Tu Nghi là con trai nàng, lời hắn nói nàng luôn tin tưởng, nhưng nàng không hiểu, một cô gái chất phát ngây ngô như vậy thì có gì cần phải đề phòng.

Thẩm Diệu cúi đầu, không nhìn thấy sắc mặt Đổng Thục phi. Chỉ nghe nàng nói: “Chúng ta nói mấy chuyện này, tiểu cô nương nghe sẽ thấy nhàm chán. Đồng Dao, ngươi dẫn Thẩm tiểu thư đi dạo trong vườn, khi nào mệt thì đến Nghi Cư viện dùng điểm tâm, nhớ chăm sóc nàng thật tốt.”

Từ Hiền phi có chút kinh ngạc, nhưng chuyện này Văn Huệ đế không có dặn dò, nên không phản bác. La Tuyến Nhạn hơi bất an, từ lúc bước vào hoàng cung lúc nào nàng cũng muốn đặt Thẩm Diệu dưới đôi cánh của mình, nhưng rõ ràng hai vị nương nương không chỉ muốn nói chuyện phiếm, hiện giờ là ban ngày ban mặt chắc họ cũng không làm gì bất lợi cho Thẩm Diệu.

Nàng nhìn Thẩm Diệu cười nói: “Kiều Kiều, ngươi và cung nữ đi dạo một lát, nương nói chuyện với hai vị nương nương xong rồi sẽ đến tìm ngươi.”

Thẩm Diệu không cự tuyệt, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ không tốt, đang êm đẹp sao lại muốn nàng rời đi. Nàng có thể làm nũng để ở lại, nhưng như vậy không được tự nhiên. Tại sao bọn họ muốn nói chuyện lại không để nàng nghe thấy, hay nàng đã để lộ sơ hở khiến người khác hoài nghi. Người muốn nàng rời đi là Đổng Thục phi, nhưng Đổng Thục phi và nàng mới lần đầu tiên gặp mặt. Hay là… Phó Tu Nghi ở sau lưng nhắc nhở Đổng Thục phi? Ý niệm này hiện lên trong đầu Thẩm Diệu.

Nàng cung kính đứng dậy cáo từ, theo cung nữ Đồng Dao ra ngoài.

Đồng Dao dẫn nàng đến hoa viên, khu vườn hết sức xa hoa, hoa tươi, hòn non bộ đủ loại nhưng nàng không có tâm tư nhìn ngắm. Hậu cung này nàng quen thuộc hơn bất kỳ ai, hoa trong vườn chỗ nào trồng loại gì nàng đều biết rõ.

Đồng Dao nhận thấy nàng không tập trung nói: “Nếu Thẩm tiểu thư mệt mõi, nô tỳ dẫn ngày đến Nghi Cư viện ăn chút điểm tâm nhé.”

Thẩm Diệu gật đầu, đi gần đến cửa viện thì có một tiểu thái giám vội vã chạy tới, nói thầm bên tai Đồng Dao mấy câu. Đồng Dao liền xin lỗi Thẩm Diệu, nói: “Nghi Cư viện đã ở trước mặt, mời Thẩm tiểu thư vào trước, nô tỳ đem điểm tâm đến cho người, sẽ rất nhanh thôi.”

Thẩm Diệu gật đầu, không hề so đo. Trong cung chỗ nào cũng có thủ vệ, không sợ gặp chuyện không may.

Đến nơi nàng mở cửa bước vào, cửa lớn ầm một tiếng tự động khép lại, Thẩm Diệu giật mình chưa kịp phản ứng, đã có một đôi tay từ phía sau bịt kín miệng nàng. Thẩm Diệu không hề suy nghĩ cắn một cái, đồng thời khủy tay gập lại thúc về phía sau.

Người sau lưng hít hà một tiếng, khủy tay nàng bị hắn chặn lại không thể động đậy, một âm thanh quen thuộc vang lên, mang theo một chút tức giận: “Thẩm Diệu, ngươi là mèo sao?”

Thẩm Diệu sững sờ, người phía sau buông tay. Nàng quay đầu nhìn đối phương, Tạ Cảnh Hành vuốt vuốt chỗ bị cắn, vẻ mặt hờn dỗi. Nhưng mà Thẩm Diệu cũng không để ý chuyện này.

Nàng nhìn trang phục của hắn, hôm nay hắn mặc quan phục màu đỏ thẩm, cổ tay thêu viền bạc lộ ra vẻ chỉnh chu đứng đắn, khác hẳn bộ dáng kiệt ngạo bất cần đời mỗi ngày, làm Thẩm Diệu giật mình.

Tạ Cảnh Hành khóa trái cửa, hai tay ôm trước ngực nhìn nàng, bộ dạng muốn tính sổ.

Thẩm Diệu nhíu mày hỏi: “Ngươi làm gì ở đây?”

“Ta đang chuẩn bị xuất cung, nhìn thấy ngươi nên đến xem.” Tạ Cảnh Hành nói: “Hoàng đế triệu cha ngươi vào cung à?”

Thẩm Diệu giật mình: “Vì sao ngươi lại hỏi như vậy?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.