Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Tướng Môn Độc Hậu - Chương 110: Thu phục bùi lang : truyenyy.mobi

Tướng Môn Độc Hậu

Chương 110: Thu phục bùi lang




“Ngươi!” Lưu Huỳnh hận nhất là có người đem xuất thân phong trần của nàng ra bàn luận.

Thẩm Diệu nói: “Ngươi cảm thấy như vậy là tốt sao?”

“Nếu tiểu thư đã khinh thường ta, cần gì nói với ta những lời như vậy.” Lưu Huỳnh giận quá hóa cười nói.

“Ta chỉ khinh thường những kẻ cam tâm tình nguyện làm kỹ nữ.” Thẩm Diệu đứng dậy, nói: “Mấy ngày nữa, Mạc thị vệ lại đến, Lưu Huỳnh cô nương cứ từ từ suy nghĩ. Nhưng mà…lấy sắc hầu người, kết cục của những kỹ nữ từ trước đến nay chưa bao giờ là tốt.”

Thẩm Diệu liếc mắt ra hiệu cho Mạc Kình, Mạc Kình vội vàng lấy ra một thỏi bạc đặt ở trên bàn, Lưu Huỳnh tức giận nhìn hắn. Mạc Kình xấu hổ quay mặt, Thẩm Diệu không định ở lâu, gật đầu với Lưu Huỳnh rồi đứng dậy rời đi. Không để ý gương mặt Lưu Huỳnh biến hóa thế nào.

Đợi ra khỏi cửa Bảo Hương lâu, Kinh Trập mới tức giận nói: “Tiểu… Thiếu gia có ý tốt chuộc thân cho nàng, nàng lại không hề cảm kích. Đúng là hảo tâm không có hồi đáp.”

Mạc Kình định nói gì đó nhưng cuối cùng nhịn xuống.

Cốc Vũ hỏi: “Thiếu gia, bây giờ chúng ta trở về sao?”

Thẩm Diệu không trả lời, toàn thân bất động. Cốc Vũ thấy kỳ quái, hình như Thẩm Diệu đang nhìn cái gì, bèn nhìn theo ánh mắt của nàng, ở góc đường phía đối diện có một người áo xanh đang đứng nhìn về phía tiểu trúc của Bảo Hương lâu.

Cốc Vũ chưa kịp hỏi, Thẩm Diệu nhấc chân đi về phía đó.

Dưới mái hiên, nam tử áo xanh đứng thẳng tắp, ánh mắt nhìn chằm chằm gian phòng của Lưu Huỳnh. Hắn nhìn đến thất thần, có người đến bên cạnh mà không hề hay biết. Cho đến khi có một tiếng ho nhẹ cất lên đánh gãy suy nghĩ của hắn, thì trước mặt hắn đã xuất hiện bốn người, đi đầu là một thiếu niên áo trắng, mắt ngọc mày ngài, đôi môi mỉm cười nhìn hắn.

Bùi Lang ngẩn ra, hắn cảm thấy thiếu niên này rất quen thuộc, thiếu niên gật đầu với hắn chào hỏi: “Bùi tiên sinh.”

“Thẩm Diệu!” Bùi Lang trợn to hai mắt. Hắn nhìn tùy tùng hộ vệ phía sau, rồi nhìn lại nàng, khiếp sợ nói: “Ngươi…sao ngươi lại ăn mặc thành cái dạng này?”

Ở Minh Tề nữ giả nam không phải chuyện hiếm gặp. Có rất nhiều tiểu thư ra ngoài muốn làm việc tiện lợi nên cải trang, khi đó còn có một vẻ đẹp khác. Nhưng mà Thẩm Diệu…Bùi Lang nhìn thiếu niên như ngọc trước mắt, không nói nên lời.

“Chúng ta vừa từ Bảo Hương lâu đi ra.” Thẩm Diệu nói.

Bùi Lang lập tức sặc lên, ho đến đỏ hết cả mặt. Nữ cải nam trang không hiếm, nhưng cải trang rồi đến thanh lâu là lần đầu hắn được nghe. Thẩm Diệu còn nói ra một cách bình thản đương nhiên như vậy, không hề ngại ngùng.

Thẩm Diệu đột nhiên tiến lên một bước, đứng sát Bùi Lang, phạch một tiếng mở quạt giấy trong tay, che lại gương mặt cả hai, nói thầm với hắn: “Mọi người đều nói cô nương ở Bảo Hương lâu đều là giai nhân tuyệt sắc, cho nên ta cố tình đi dạo một vòng. Gần đây lại có thêm một số vũ cơ Ba Tư mới đến, các nàng ấy à…chậc chậc….hương diễm vô cùng.”

Bùi Lang như bị sét đánh trúng. Dù hắn là người bình tĩnh luôn thong dong trấn định, đối mặt quan to quý nhân cũng hết sức thành thạo, nhưng đối với hành động ám muội này của Thẩm Diệu hắn lúng túng không biết làm sao. Huống chi Thẩm Diệu lại nói những chuyện loạn thất bát tao, làm hắn có một loại ảo giác nàng thật sự là một cậu ấm ăn chơi, đang cùng hắn đàm luận xem kỹ nữ thanh lâu người nào đẹp nhất.

“Làm càn!” Nhớ tới thân phận tiên sinh của mình, Bùi Lang quát lên hai chữ.

Thẩm Diệu mỉm cười, ánh mắt cong cong như vầng trăng khuyết nói: “Nhưng mà ta chỉ gọi Lưu Huỳnh cô nương.”

Nghe xong, toàn thân Bùi Lang cứng ngắt.

Thẩm Diệu thu hồi cây quạt, cười cười nhìn hắn: “Ta thấy Bùi tiên sinh cứ nhìn gian phòng của Lưu Huỳnh, có phải cũng muốn mua một đêm của nàng ấy hay không?”

Bùi Lang nhìn chằm chằm Thẩm Diệu, vẻ mặt vốn bình thản đột nhiên sinh ra hung lệ.

Thẩm Diệu làm như không nhìn ra, vẫn cười thoải mái, chỉ chỉ vào Khoái Hoạt lâu: “Nếu Bùi tiên sinh có hứng thú với Lưu Huỳnh cô nương, hay là cùng ta đi uống ly rượu, tâm sự về mỹ nhân.” Cử chỉ nàng có chút ngả ngớn, lại có chút uy nghiêm làm người khác khó lòng kháng cự, nàng phe phẩy cây quạt trước ngực, bước lên lầu, lời nói như ngâm thơ: “Uống rượu ngon bàn chuyện mỹ nhân, đúng là một thú vui tốt đẹp a.”

Kinh Trập, Cốc Vũ và Mạc Kình tuy không hiểu Thẩm Diệu có ý gì, nhưng trước giờ họ chưa từng phản đối quyết định của Thẩm Diệu, nên cũng tự động theo vào.

Chỉ còn lại một mình Bùi Lang đứng im tại chỗ, hắn suy nghĩ một chút rồi mới hạ quyết tâm theo vào.

Trên lầu, Quý Vũ Thư lập tức nhảy dựng lên: “Xem đi! Xem di! Ta đã nói mà, Thẩm tiểu thư ái mộ Bùi Lang, đi một vòng lớn như vậy là vì cuộc nói chuyện hôm nay a!”

Cao Dương không để ý đến hắn, lẩm bẩm nói: “Vừa rồi nàng dùng quạt che khuất mặt, cuối cùng là đã nói gì với Bùi Lang.” Cao Dương lắc đầu: “Chẳng lẽ nàng sợ có người đọc được môi ngữ giống ngươi?” Lúc nói những lời này, Cao Dương nhìn Tạ Cảnh Hành.

Tạ Cảnh Hành nhún vai, từ chối cho ý kiến.

“Ta xem vừa rồi Thẩm tiểu thư làm động tác mở quạt, đúng là đẹp mắt, đầy vẻ phong lưu phóng khoáng a, còn xuất sắc hơn cả ta.” Quý Vũ Thư cảm thán: “Một giai nhân thú vị như thế, sao lại coi trọng tên thư sinh nghèo kia. So với tên tiểu bạch kiểm suốt ngày lưu luyến thanh lâu kia, ta tốt hơn nhiều mà.”

Tạ Cảnh Hành đứng lên, Quý Vũ Thư hỏi: “Tam ca đi đâu vậy?”

“Đương nhiên đi nghe xem bọn họ nói cái gì.” Tạ Cảnh Hành cười sâu xa: “Ta thật muốn xem, Bùi Lang đóng vai trò gì ở đây.”

Tại một nhã gian trong Khoái Hoạt lâu, Mạc Kình canh cửa, Kinh Trập và Cốc Vũ cúi đầu đứng hầu hai bên, cảm giác như không hề tồn tại.

Trước bàn, Thẩm Diệu rót rượu.

Rượu này là rượu Lỗ Châu, sóng sánh màu hổ phách, vừa rót đã phát ra mùi hương thơm ngát. Rượu này rất nhẹ, chỉ cần tửu lượng không quá kém thì sẽ không say.

Thẩm Diệu tự tay rót hai chung, tư thế cực kỳ đẹp mắt, mấy ngón tay ngọc ôm lấy bầu rượu, những giọt rượu khéo léo rơi vào chung, thanh âm từ tốn dễ nghe.

Bùi Lang im lặng nhìn Thẩm Diệu đem chung rượu đầu tiên đến trước mặt hắn, cười nói: “Mời tiên sinh.”

“Thẩm Diệu,” Bùi Lang gọi thẳng tên nàng, sắc mặt chưa từng dịu xuống, hắn nói: “Cuối cùng ngươi muốn làm gì?”

“Bùi tiên sinh không cần nóng vội, chưa uống rượu đã bàn luận mỹ nhân, có vẻ giống trâu gặm mẫu đơn a.” Thẩm Diệu ung dung nhìn hắn.

Bùi Lang bị câu nói này kiềm hãm. Hắn ở Quảng Văn đường ngây người đã mấy năm, từ trước đến nay mọi người đều cung kính, cho dù là học trò cứng đầu nhất, cũng không dùng giọng điệu ngả ngớn như vậy nói chuyện với hắn. Nếu là người khác thì cũng không sao, cố tình lại là Thẩm Diệu, trong ấn tượng của Bùi Lang, Thẩm Diệu không phải là người ngả ngớn, nàng nói chuyện như vậy làm hắn không nắm bắt được.

Thấy Bùi Lang chậm chạp không nói, Thẩm Diệu cười rộ lên. Nàng nói: “Ta chỉ đùa với tiên sinh một chút, tiên sinh không cần khẩn trương.”

Lúc nói lời này, đôi mắt nàng trong suốt, ánh mắt mang vẻ bỡn cợt, rõ ràng nàng chỉ là một cô gái nhỏ, lại thoát ẩn thoát hiện bày ra bộ dạng quyến rũ phong tình.

“Đây là rượu Lỗ Châu,” Thẩm Diệu nâng chung rượu, vừa mời Bùi Lang vừa nói, Bùi Lang đột nhiên biến sắc, Thẩm Diệu lại hết sức thong dong, chầm chậm nói: “Lỗ Châu là vùng đất lành, rượu ủ ra cũng mang màu sắc đẹp đẽ như vậy, Khoái Hoạt lâu vận chuyển từ xa đến kinh thành cũng rất dụng tâm.”

Bùi Lang nhìn nàng, bưng lên chung rượu, uống ực một hơi cạn sạch.

“Cũng may rượu này không nặng,” Thẩm Diệu cười nói: “Nếu không người ngoài nhìn, còn tưởng Bùi tiên sinh là con sâu rượu a.” Giọng nói của nàng trong trẻo, nhưng lại làm lòng bàn tay Bùi Lang đổ mồ hôi, nàng nói: “Người Lỗ Châu rất thích uống rượu, mỗi lần uống sẽ dùng bát lớn, Bùi tiên sinh uống rượu như vừa rồi, thật giống phong cách của người Lỗ Châu.”

Bùi Lang mím môi không nói lời nào, nhưng gương mặt đã có chút vặn vẹo.

Thẩm Diệu dùng tay áo che mặt, lại uống thêm một chung, trên mặt dần dần xuất hiện vẻ ửng đỏ, đôi mắt sóng sánh như một đóa hải đường, nhưng vì đang giả nam nên có nét nhẹ nhàng khoan khoái. Nàng nói: “Uống rượu này làm ta nhớ đến chuyện mười mấy năm trước ở Lỗ Châu, nơi đó có một vị tri phủ, cũng họ Bùi. Nếu không biết rõ về tiên sinh, ta còn nghĩ tiên sinh là người nhà của vị tri phủ kia a.”

Bùi Lang dằn ly rượu xuống mặt bàn, Mạc Kình cảnh giác nhảy vào, mắt hổ trừng trừng, tay phải sẵn sàng rút ra bội kiếm.

“Đáng tiếc Bùi tri phủ bấy giờ bị cuốn vào cuộc chiến tranh đoạt quyền vị của tiền triều, bị bệ hạ xử tội cả nhà. Nam thì bị xử tử, nữ bị lưu đài làm kỹ nữ trong quân đội.” Thẩm Diệu ra hiệu cho Mạc Kình lui xuống, nhẹ giọng tiếp tục nói: “Nghe nói Bùi tri phủ có hai người con rất xuất sắc, một nam một nữ, tuổi còn nhỏ đã chết trong trận phong ba này.”

Đôi môi Bùi Lang phát run, hắn gằn từng tiếng hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai?”

“Suỵt.” Thẩm Diệu ra hiệu để Bùi Lang đừng lên tiếng, tự mình lại uống thêm một chung, gò má trắng như tuyết càng thêm đỏ ửng: “Ta còn nghe được một chuyện bí mật, nể tình Bùi tiên sinh cũng họ Bùi, ta kể cho tiên sinh nghe vậy.”

“Nghe nói Bùi tri phủ kia cũng là người có năng lực, đã tìm cách để hai người con chạy thoát ra ngoài, tiếc rằng quan binh đuổi theo sát nút, hai người con chỉ có thể bảo vệ một người, vì thế…Bùi tri phủ quyết định bảo toàn con trai, bỏ lại nữ nhi cho quan binh bắt lấy.” Nàng tiếc hận lắc đầu: “Quan binh trước giờ đều như lang như hổ, đối với gia quyến tội thần không hề lưu tình, vị tiểu cô nương kia bị bắt chắc chắn bị đối xử rất thê thảm.” Nàng cảm thán: “Ta thấy Bùi tri phủ rõ ràng biết nữ nhi rơi vào tay quan binh sẽ sống không bằng chết, vậy mà vẫn lựa chọn bỏ rơi nàng, hắn thật là vô tình.”

Bùi Lang nhắm mắt, gương mặt hiện ra vẻ thống khổ.

“Bùi tiên sinh đau lòng như thế, chắc là cảm động lây.” Thẩm Diệu chống cằm cười khanh khách: “Nhưng mà tiên sinh cũng đừng buồn, tiên sinh đâu phải người Lỗ Châu, tiên sinh là con của gia đình thương nhân ở kinh thành mà, đối với vị tri phủ kia đâu có quan hệ gì. Xúc động như vậy, chắc là bởi vì uống rượu Lỗ Châu.”

Gương mặt Bùi Lang đầy cảnh giác và phòng bị, hắn nói: “Đây là ý của Thẩm tướng quân?”

Thẩm Diệu lắc đầu.

“Phụ thân yêu thương ta, cho ta một phường thêu, nơi đó còn thiếu một tú nương.” Thẩm Diệu kéo dài giọng: “Nghe nói con gái của Bùi tri phủ từ nhỏ đã học được kỹ thuật thêu hai mặt. Thật là trùng hợp nha, Lưu Huỳnh cô nương ở Bảo Hương lâu cũng biết thêu hai mặt. Không biết hai người đó có liên hệ gì không? Nhìn thấy nàng ta động lòng trắc ẩn, muốn giúp nàng hoàn lương làm lại cuộc đời.” Thẩm Diệu nhìn sâu vào mắt Bùi Lang, nói: “Bùi tiên sinh, ngươi cảm thấy học trò làm như vậy có đúng hay không?”

Nàng tự xưng học trò, đầu đội kim quan, cười khanh khách nhìn thật giống một thiếu niên đơn thuần tuấn tú. Nhưng bên trong ánh mắt thiên chân đó lại che giấu thâm ý, làm người ta nhìn không thấu, bài học miệng nam mô bụng một bồ dao găm được nàng sử dụng hết sức nhuần nhuyễn. Giao tiếp với nàng, người đối diện cảm thấy như đang đi xiếc trên dây, có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

Bùi Lang nghiêng đầu: “Ngươi tự thấy thế nào?”

Thẩm Diệu cười rộ lên, giống như cao hứng vì vừa làm được một chuyện tốt. Nàng nói: “Ta tự thấy rất tốt. Nếu con trai của Bùi tri phủ có an toàn lớn lên, lại biết được nơi tỷ tỷ mình bị bán, đích thân tìm đến chuộc nàng, nhưng Bùi tiểu thư oán hận phụ thân đã vì em trai mà bỏ rơi mình, chắc ràng nàng sẽ không đồng ý, có khi còn dày vò bản thân đến chết.”

Bùi Lang không nói gì.

“Trên đời có một số người, vốn là ngọc, nhưng xen lẫn trong đống đá lâu dần, cũng trở thành tảng đá. Nhưng cũng có một số người, lòng đầy ngạo khí, dù có bị nghiền nát hay chà đạp thế nào thì cũng không thay đổi một phần. Nghe nói vị Bùi tri phủ kia là người tâm cao khí ngạo, dạy dỗ con cái cũng rất tốt. Ngươi nói xem,” Thẩm Diệu nhìn Bùi Lang: “Bùi tiểu thư hy vọng lấy thân phận một cô gái côi cút không tên không tuổi bị bán làm kỹ nữ, hay hy vọng mình là một tiểu thư khuê các bị gia đình ruồng bỏ phải lưu lạc phong trần?”

“Ngươi nói nhiều như vậy,” Bùi Lang cười lạnh: “Rốt cuộc là muốn ta làm gì?”

“Bùi tiên sinh thông minh đỉnh ngộ, ta biết không thể qua mắt được ngươi. Nhìn mầm đoán cây, anh hùng nhận thức anh hùng, chính là nói về chúng ta.” Thẩm Diệu không hề keo kiệt khen tặng Bùi Lang: “Bùi tiên sinh tài hoa hơn người, lòng mang chí lớn, vì sao không ra làm quan?”

“Thẩm Diệu!” Bùi Lang cao giọng quát, câu nói kia đã chạm vào nỗi đau trong lòng hắn, hắn kích động đứng lên, ngay cả Kinh Trập và Cốc Vũ cũng nhìn hắn đề phòng, sợ hắn ra tay với Thẩm Diệu. Bùi Lang tức giận nói: “Ngươi đừng mơ tưởng!”

“Bùi tiên sinh đừng nóng, bình tĩnh ngồi xuống nghe ta nói vài câu.” Thẩm Diệu cười nói: “Có lẽ Bùi tiên sinh nghe câu chuyện ta kể nên bị dọa, cảm thấy quan trường nguy hiểm, xảy chân một cái có thể liên lụy cả nhà, lại thêm làm quan gò bó, không bằng làm một tiên sinh tự do tự tại.”

Sắc mặt Bùi Lang dần dần khôi phục vẻ bình thản, chắc đang nhớ lại vai trò tiên sinh thanh cao ôn hòa của mình.

“Nhưng mà hiện tại tiên sinh chỉ có một mình, không có người yêu, cũng không có người nhà, không cần lo lắng ai đó bị liên lụy. Huống hồ trên đời này, ai mà không muốn vươn cao, càng nắm nhiều quyền lực càng có thể làm được nhiều việc, với địa vị tiên sinh hiện tại vẫn chưa có năng lực che chở người thân, tất nhiên tiên sinh có học trò khắp thiên hạ, nhưng mà…” Thẩm Diệu nhàn nhã nâng chén lên, rõ ràng là cười, nhưng trong nháy mắt gương mặt trở nên lạnh nhạt, nàng nói: “Thật sự gặp chuyện không may, người ta tránh né còn không kịp, ai có thể hết lòng giúp đỡ.”

“Chỉ có chính mình trở nên mạnh mẽ, mới là chân lý.” Giọng Thẩm Diệu đầy mê hoặc, so với những khúc nhạc hương diễm trong Bảo Hương lâu còn mê hoặc hơn nhiều.

“Những lời này ai dạy ngươi nói, mục đích của hắn là gì? Ta ra làm quan, đối với hắn có gì tốt?”

Thẩm Diệu mỉm cười, Bùi Lang này nhìn ôn hòa lạnh nhạt, cũng không để ý vật ngoài thân mà dốc lòng dạy học, nhưng mỗi khi nói chuyện lại dễ dàng nắm bắt điểm mấu chốt của vấn đề. Kiếp trước Phó Tu Nghi muốn chiêu mộ hắn bằng mọi cách, sau khi Phó Tu Nghi lên ngôi hắn lại trở thành quốc sư, điều đó cũng không phải ngẫu nhiên.

“Bùi tiên sinh hỏi người khác có gì tốt, sao không tự hỏi bản thân mình sẽ nhận được điều gì?” Thẩm Diệu không đáp mà hỏi vặn lại: “Thăng quan phát tài, cưới vợ sinh con, tất cả là điều tốt đối với tiên sinh còn gì. Việc giao dịch, làm gì có ai hỏi đối phương được mấy văn mà không chú ý bản thân lời mấy lượng đâu?”

“Ta không cần những thứ đó?” Bùi Lang thản nhiên nói.

“Tiên sinh không cần, nhưng mà Lưu Huỳnh cô nương cần.” Thẩm Diệu cười nhìn hắn, đôi mắt sáng lấp lóe: “Kỹ nữ hoàn lương, tuổi già cũng sẽ có chỗ dựa vững chắc, đây là cứu vớt một cuộc đời đó nha.”

Bùi Lang gắt gao nhìn Thẩm Diệu, nếu lúc này hắn còn không có hiểu được dụng ý của nàng thì hắn chính là kẻ ngốc.

“Sau khi ra làm quan, ngươi muốn ta làm gì?” Bùi Lang hỏi.

Thẩm Diệu hài lòng nhìn hắn, trong thời gian ngắn như vậy mà hắn có thể cân nhắc lợi hại, đưa ra quyết định có lợi nhất, đúng là người làm việc quyết đoán. Nàng chợt nhớ tới kiếp trước, lúc Phó Tu Nghi quyết định phế thái tử, nàng từng quỳ xuống trước mặt Bùi Lang để cầu xin giúp đỡ, nhưng hắn vô tình nhẹ nhàng từ chối nàng. Hiện giờ nàng cũng có thể đùa nghịch vị quốc sư cao cao tại thượng trong lòng bàn tay, trong lòng bỗng dâng lên một tia khuây khỏa, vui mừng ra mặt.

“Kỳ thật cũng không có gì.” Thẩm Diệu nói: “Tiên sinh tài hoa hơn người, nếu không chủ động mưu cầu quan chức thì một năm sau cũng sẽ có quý nhân đến tìm. Ta chỉ hy vọng đến lúc ấy, tiên sinh đừng từ chối vị quý nhân kia, tất nhiên, ngoài mặt thì đáp ứng, nhưng bên trong là làm việc cho ta.”

“Ngươi muốn ta làm nội gián?” Bùi Lang bất đắc dĩ nhìn Thẩm Diệu.

Thẩm Diệu lắc đầu: “Sao có thể nói là nội gián? Ta cam đoan không đển thân phận tiên sinh bị lộ, chỉ cần ở một số thời điểm quan trọng, ngươi nói cho ta biết một ít tin tức là được.”

Bùi Lang trầm mặc một lúc rồi hỏi: “Vị quý nhân mà ngươi nói là ai?”

Thẩm Diệu mỉm cười: “Định vương Phó Tu Nghi.”

Bùi Lang kinh ngạc, không tự chủ được lại nhìn Thẩm Diệu. Hắn biết Thẩm Diệu trước đây ái mộ Định vương, chuyện này đã thành trò cười khắp kinh thành, Định vương đối với Thẩm Diệu thì luôn khinh thường. Cũng không biết từ khi nào, Thẩm Diệu như thay đổi thành người khác, Bùi Lang vẫn nghĩ Thẩm Diệu có cao nhân phía sau chỉ đểm, nhưng ngay lúc này hắn chỉ cảm thấy Thẩm Diệu yêu quá hóa hận, ngay cả Định vương điện hạ cũng muốn tính kế.

Yêu mà không được đáp lại, còn có thể làm như vậy sao?

Bùi Lang có chút mê hoặc. Thiếu nữ trước mắt mặc nam trang rất đẹp, sau khi uống rượu gương mặt đỏ hồng, tuổi còn rất trẻ, làn da trắng bóng, đôi mắt như trẻ con mới sinh không hề nhiễm một hạt bụi trần, nhưng mỗi một cử chỉ giơ lay nhất chân lại lơ đãng lộ vẻ phong tình ngả ngớn. Hắn cảm thấy không được tự nhiên.

Xét về vai vế hắn là trưởng bối của Thẩm Diệu, hoặc ít nhất cũng là ca ca nói chuyện với muội muội, vậy mà giờ phút này, hắn lại rơi vào thế hạ phong, nhất cử nhất động đều bị người khác nắm mũi dắt đi, mà hắn lại không có cách phản kháng.

“Rốt cuộc mục đích của ngươi là gì?” Bùi Lang đã rất nhiều lần hỏi về vấn đề này, hắn không xác định được người bày ra trò này là Thẩm Diệu hay là ai khác. Thẩm Diệu biết rõ mọi thứ về hắn, hắn lại không hiểu chút nào về mục đích của nàng.

Hắn đã tuyệt đối bị áp chế.

“Ta không có mục đích gì lớn lao, chỉ muốn làm việc mà cả ta và tiên sinh đều có lợi.” Thẩm Diệu cười vén lọn tóc ra phía sau, để lộ cần cổ trắng noãn. Nàng nói: “Tiên sinh, người đồng ý hay không đồng ý?”

“Ta phải trả lời ngay sao?” Bùi Lang hỏi.

Thẩm Diệu chỉ bầu rượu: “Ngươi có thời gian là một bình rượu. Chúng ta uống xong bình rượu này, tiên sinh hãy cho ta đáp án.”

“Không cần.” Bùi Lang đánh gãy lời nàng: “Nếu ngươi có thể làm được những gì ngươi đã hứa, ta đồng ý với ngươi.” [Phan Ngọc Huyền: Ây da, trong mắt Quý Vũ Thư, có khi nào hắn thấy lúc này Bùi Lang đang đồng ý hẹn hò Thẩm Diệu không nhỉ, Bùi tiên sinh thật mạnh mẽ… Ahaha…]

Trong phòng lặng im một lúc, sau đó Thẩm Diệu nở nụ cười, nàng cầm bình rượu lên, tự rót đầy hai ly, đẩy một ly về phía Bùi Lang, một ly tự mình nâng lên muốn cùng Bùi Lang chạm cốc. 

Bùi Lang do dự một chút rồi cũng nâng ly, trong lòng sinh ra cảm giác cổ quái, không hiểu vì sao uống rượu với học trò lại làm lòng hắn trở nên nóng bỏng.

“Chúc tiên sinh ngày sau sải cánh bay cao, tiền đồ vô lượng.” Thẩm Diệu uống một hơi cạn sạch. Nàng uống cực nhanh, một giọt rượu từ khóe miệng chảy ra, chảy dọc theo cằm rơi vào trung y trắng noãn.

Hai mắt Bùi Lang mở to nhìn người trước mặt, một cô gái nhỏ bé, hết sức ngây ngô thanh tú, tính cách có phần đoan trang rụt rè. Bùi Lang không phải người háo sắc, nhưng trong một chớp mắt hắn cảm thấy tâm trí bấn loạn, hết sức vi diệu.

Đáy mắt Thẩm Diệu lóe lên sự vui sướng.

Có lẽ do uống rượu, một ít cảm xúc được nàng cất giấu tận đáy lòng vô thức bộc lộ ra. Nàng nhớ rõ kiếp trước gương mặt Bùi Lang đoan chính nghiêm túc, dù nàng bày ra vẻ mẫu nghi thiên hạ vô cùng nhuần nhuyễn vẫn bị hắn uyển chuyển khước từ. Đó chính là vị quốc sư có thể quyết định sinh tử của Phó Minh, ngay cả khi muốn bảo vệ Uyển Du khỏi phải hòa thân, nàng đã khóc lớn trước mặt hắn, hắn cũng không động lòng, nhưng bây giờ hắn lại bị nàng uy hiếp. Bây giờ nàng không phải là hoàng hậu đoan trang, cũng không cần tuân thủ phép tắc, nàng giả nam, nàng đến thanh lâu, uống rượu với tiên sinh, cử chỉ ngả ngớn, hành vi phóng đãng, nhưng Bùi Lang không thể làm gì nàng.

Nhưng sự vui sướng kia chỉ thoáng qua trong chớp mắt. Thời điểm Bùi Lang đồng ý, nàng biết, không cần phải tiếp tục dây dưa. Nàng đứng lên, khẽ nâng cằm, khôi phục lại vẻ uy nghiêm xa cách.

“Chờ khi sắp xếp cho Lưu Huỳnh xong xuôi, ta sẽ đưa địa chỉ phường thêu cho tiên sinh. Tiền rượu và thức ăn ở đây ta đã trả xong, tiên sinh cứ từ từ uống, rượu Lỗ Châu không phải lúc nào cũng có thể uống được.”

Câu cuối cùng không biết là châm biếm hay là đồng cảm, Bùi Lang nhíu mày nhìn Thẩm Diệu rời đi. Hắn bưng rượu lên uống một hớp, vốn là rượu ngon, nhưng vào đến miệng lại nhạt như sáp nến.

Ra ngoài, Kinh Trập và Cốc Vũ không ai dám hỏi chuyện, hai người nhận ra tâm tình Thẩm Diệu không tốt, nàng và Bùi Lang nói chuyện, bọn họ đứng nghe như lọt vào sương mù, nhưng mẫn cảm nhận thấy được việc này không phải nhỏ, nên không dám mở miệng.

Gió lạnh thổi qua, rặng mây đỏ trên mặt nàng tan biến, Thẩm Diệu hơi ngửa đầu nhắm đôi mắt lại, đến khi mở ra, bên trong chỉ còn lại sự thanh tĩnh.

Đối với Bùi Lang, dù nàng có che giấu thế nào vẫn lộ ra một ít sảng khoái khi có thể gây khó dễ cho hắn.

Nhưng cuối cùng mục đích đã thành.

“Hồi phủ.” Nàng vừa đi về hướng xe ngựa vừa nói.

...

Tại một gian phòng cách vách gian Thẩm Diệu vừa ngồi ở Khoái Hoạt lâu, những người trong phòng đều đang lặng im.

Vừa rồi bọn họ chỉ lo nhìn trò hay, cảm thấy rất hứng thú, nay người đi rồi tinh tế nghĩ lại, bất giác sợ hãi.

Quý Vũ Thư nuốt nuốt nước miếng, cố ý đánh vỡ bầu không khí im lặng: “Gian phòng này đúng là tốt, nghe lén rất tiện, chẳng những nghe được mà còn có thể nhìn thấy rất rõ luôn.”

Phía sau cây cột khắc hoa có trang bị một tấm kính thật to, kính này được làm bằng thủy tinh Tây Dương, bên kia nhìn sẽ không thấy, nhưng bên này nhìn sang lại thấy rõ mồn một, trên cây cột lại có một lỗ nhỏ, gian bên kia nói gì ở đây đều nghe được rõ ràng.

Không ai đáp lời Quý Vũ Thư, Cao Dương dùng đuôi quạt chống cằm, đây là thói quen của hắn trong những lúc cần suy nghĩ, Tạ Cảnh Hành mân mê ly trà trong tay, ánh mắt suy tư.

Không chịu nổi không khí trầm lắng, Quý Vũ Thư lại nói: “Hai người các ngươi sao lại im lặng thế, chuyện có gì đâu, chỉ là Bùi Lang chính là con trai Bùi tri phủ ở Lỗ Châu thôi mà!”

Thẩm Diệu kể câu chuyện kia, bởi vì nàng biết Bùi Lang nghe hiểu được, ba người ở đây cũng không phải kẻ ngốc.

Bùi tri phủ, tội thần ở Lỗ Châu, có hai đứa con tỷ tỷ là Lưu Huỳnh, đệ đệ là Bùi Lang. Trong quá trình chạy trốn, vì bảo vệ Bùi Lang, người nhà họ Bùi đã quyết định hy sinh Lưu Huỳnh, cuối cùng nàng phải lưu lạc chốn phong trần. Còn Bùi Lang lại được sắp xếp ổn thỏa, an bày một thân phận mới, là người ở Định kinh, xuất thân thương nhân, cha mẹ mất sớm nay côi cút một mình.

Thân thế như vậy, không ngờ nhiều năm nay không ai phát hiện.

Tạ Cảnh Hành lười biếng nói: “Chuyện đó không có gì lạ, ta chỉ thấy lạ ở chỗ, tại sao chuyện mà Bách Hiểu Sanh đều tra không ra, nàng lại nắm được rõ ràng như vậy?”

Nói xong những lời cuối cùng, âm thanh của hắn trở nên lạnh lẽo, ánh mắt tràn ngập sát khí.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.