Nhược Trúc nói:
“Tại sao ngươi không muốn gia nhập Lãnh Huyết Công Hội? Nói cho ngươi biết muốn gia nhập tổ chức bọn ta không phải chỉ có năng lực là được mà còn phải được thành viên cấp cao giới thiệu mới có thể vào.”
“Ta không gia nhập bởi vì tổ chức của các cô chẳng mang lại lợi ích gì cho ta cả.”
“Ai nói không có?”
Nhược Trúc ưởng bộ ngực căng phồng của mình lên, cô kiêu ngạo nói:
“Nói cho ngươi biết nhóm của ta không có nam nhân! Biết bao nhiêu kẻ muốn gia nhập vào nhóm của bọn ta để được nhìn ngắm bọn ta mà không được. Nếu như gia nhập nhóm bọn ta ngươi sẽ ngày ngày được ngắm mỹ nhân! không chỉ một mà là bốn người! như vậy không phải ngươi lời to sao?”
Điệp Vũ nhìn thẳng vào mặt Nhược Trúc. Hắn nói:
“Khi nào cô vá xong cái bộ não bị lỗi của mình thì hẳn nói với ta câu đó.”
Nghe vậy Nhược Trúc tức giận, gân xanh nổi trên trán
Tiêu Ngưng thấy vậy mới lên tiếng:
“Nếu ngươi gia nhập nhóm của bọn ta thì mặc dù ngươi là thành viên của công hội nhưng thực tế ngươi vẫn tự do, trong lúc không nhận nhiệm vụ, chỉ cần không làm ảnh hưởng đến lợi ích của công hội thì ngươi muốn làm gì cũng được. Vì vậy ngươi cũng chẳng bị thiệt gì.”
“Nhưng ta không hứng thú với cái tổ chức của các cô!” Điệp Vũ đáp, hắn kiên quyết không để mình sa vào cái ổ toàn những kẻ không bình thường này.
Tiêu Ngưng tiếp tục khuyên:
“Hình như sư phụ ngươi bây giờ không ở bên cạnh ngươi phải không? Nếu ngươi gia nhập thì bọn ta sẽ bảo vệ ngươi, Bạch Ngân Đế Quốc không yên bình như vẻ ngoài đâu.”
Điệp Vũ hơi động tâm.
Lúc trước ỷ trong người có khôi lỗi cấp cao cho nên hắn chẳng cần quan tâm nhiều đến việc bị hãm hại, bây giờ khôi lỗi bị cấm rồi mà trùng hợp là mấy hôm trước hắn vừa đắc tội với hai đại gia tộc lớn của Bạch Ngân đế quốc. Vì vậy gia nhập Lãnh Huyết công hội cũng là một lựa chọn không tồi.
Nhưng khi nhìn về phía Nhược Trúc thì hắn dẹp hết mọi tính toán nãy giờ.
Tuyệt đối không thể đặt sự an toàn của bản thân lên người con điên này được. -Hắn tự nhủ.
“Mặc dù đề nghị đó rất hấp dẫn nhưng thứ lỗi ta không đáp ứng được!” Hắn đáp.
Tiêu Ngưng nghe vậy thì thở dài nói:
“Tại sao ngươi lại cứng đầu như vậy? Chẳng phải lần trước ngươi đã nhìn thấy uy lực của [Lãnh Huyết Lệnh Bài] rồi sao?”
Nhược Trúc nghe vậy thì kinh ngạc hỏi:
“Tiêu Ngưng muội nói tên đó sử dụng [Lãnh Huyết Lệnh Bài] à? mau kể cho ta nghe có chuyện gì đã xảy ra!”
“Chuyện là lần trước ở trong quán rượu hắn và nhóm công tử của Bạch Ngân thành xảy ra xung đột, lúc bên kia chuẩn bị động thủ thì hắn lấy [Lãnh Huyết Lệnh Bài] mà tỷ đưa cho hắn ra và..” Nói tới đây Tiêu Ngưng chợt phát hiện ra có gì đó không ổn.
Còn Nhược Trúc thì đắc ý nhìn Điệp Vũ, cô nói:
“Ngươi cũng thật to gan! Dám mạo nhận người của Lãnh Huyết công hội để gây chuyện thị phi.”
Điệp Vũ cũng ý thức được có gì đó không ổn.
“Tấm lệnh bài đó rõ ràng là cô đưa cho ta mà, cô có bảo là không được dùng đâu. Ta chỉ lấy nó ra thôi, bọn kia thấy thế tự động cút hết mà! Ta có tự nhận mình là người của Lãnh Huyết công hội bao giờ!”
“Trong Lãnh Huyết công hội có quy định không được bại lộ phân thận vì vậy bọn ta ai cũng có hai thân phận cả. Tấm lệnh bài mà ta đưa cho ngươi chỉ để xác nhận thân phận giữa các tổ chức với nhau mà thôi. Mà ngươi! ngươi không phải là người của bọn ta mà lại làm lộ tấm lệnh bài ra ngoài. Nếu để người trong công hội biết được thì chậc chậc..” Nói tới đây cô ngừng lại sau đó hả hê nhìn hắn.
“Vậy thì tại sao khi đưa nó cho ta cô không cảnh báo hả?” Hắn ta tức giận hỏi.
“Bởi vì ta quên!” Nhược Trúc ngắn gọn trả lời.
Điệp Vũ ức chế trào dâng. Hắn hận không thể đập Nhược Trúc một cái cho đỡ tức.
Nhìn thấy gương mặt hắn đỏ bừng vì giận, Nhược Trúc cảm thấy sảng khoái lạ thường. Kể cả Tiêu Ngưng thường ngày vẫn dịu dàng thùy mị khi nhìn thấy cảnh Điệp Vũ cứng lưỡi tức tối không nói lên lời cũng có chút hả hê.
Nhược Trúc tỷ thật lợi hại, có thể áp chế được cái lưỡi của cái tên này! -Tiêu Ngưng ngưỡng mộ nghĩ.
Khẻ thu lại sự vui sướng trên khuôn mặt, Tiêu Ngưng nói:
“Ta khuyên ngươi nên gia nhập đi, nếu không thì hậu quả cho dù sư phụ ngươi cũng chưa chắc gánh nổi đâu. Lãnh Huyết Công Hội thật ra nội tình sâu không thấy đáy, chưa kẻ nào đắc tội với chúng ta mà còn sống cả kể cả các siêu cấp tông môn cũng phải nể mặt chúng ta ba phần.”
Tổ chức này đúng là tai họa mà!
Điệp Vũ thầm tính toán một hồi, hắn thấy mặc dù ở bên cạnh Nhược Trúc có hơi nguy hiểm nhưng cô ta có lẽ cũng không muốn giết hắn. Người xưa có câu ‘Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất’ vì vậy hắn cắn răng nói:
“Được! ta đồng ý gia nhập nhóm các cô. Nhưng ta có một điều kiện.”
“Điều kiện gì cứ nói! Nhưng mà nếu ngươi dám yêu cầu ta làm điều gì dung tục thì ta sẽ cho ngươi chết ngay lập tức!” Nhược Trúc lấy tay che trước ngực giống như đề phòng sắc lang.
Điệp Vũ thấy vậy khinh thường đáp:
“Ta không đói khát đến mức ăn không chọn lọc như vậy. Đừng khinh thường khẩu vị của ta!”
Nhược Trúc nghe vậy tức giận đỏ mặt. Cô ưởng bộ ngực của mình lên đồng thời hất cặp mông đầy đặn làm lộ ra những đường cong quyến rũ.
“Ngươi nói xem ta có chỗ nào không hợp với khẩu vị của ngươi?”
Điệp Vũ nhìn vào cơ thể ma mị của cô, thông qua Chân Nguyên Nhãn hắn có thể nhìn thấy luồng âm khí thuần khiết trong người Nhược Trúc nên cô chắc chắn là xử nữ nhưng vẻ ngoài lại của cô lại có sự quyến rũ của phụ nữ thuần thục. Đây đúng là yêu tinh hại nước hại dân mà.
Mặc dù say mê trước vẻ đẹp đó nhưng hắn ngay lập tức quay mặt sang chỗ khác, không thể hiện sự bối rối ra ngoài mặt. Hắn hơi dối lòng nói:
“Vẻ ngoài của cô mặc dù xinh đẹp nhưng cái quan trọng nhất đó là cái đầu của cô có vấn đề. Vì vậy muốn ta động tình với cô à? Mơ đi!”
Nghe vậy, Nhược Trúc muốn phang luôn chiếc dép vào mặt hắn. Nhưng cô cố kiềm chế. Nhược Trúc nghiến răng nói:
“Vậy ngươi rốt cuộc có điều kiện gì, mau nói!”
“Ta muốn cô dạy ta cách chiến đấu!” Điệp Vũ đáp.
Mặc dù bây giờ hắn có thể chiến đấu với ma thú khá ổn nhưng suy cho cùng con người mới là loài vật nguy hiểm nhất mà hắn cần đề phòng. Mà hắn ta chưa từng đối chiến với bất kỳ ai nên kinh nghiệm chiến đấu của hắn gần như bằng không.
Bọn Nhược Trúc thì ngược lại, bọn họ là sát thủ cho nên đây là sở trường của họ. Cho nên việc nhờ họ chỉ dạy cũng là một lựa chọn không tồi.
Mộc Linh nãy giờ vẫn im lặng bất ngờ lên tiếng:
“Sư phụ ngươi chẳng lẽ không dạy ngươi cách chiến đấu sao? Ông ta mạnh như thế cơ mà!”
Điệp Vũ thầm suy nghĩ sau đó trả lời:
“Ta mới bái sư không lâu, sư phụ ta lại bận nhiều chuyện cho nên không chỉ bảo nhiều.”
Tiêu Ngưng cảm thấy nghi ngờ lời nói của hắn nhưng cô không nói gì.
“Được! bọn ta đồng ý chỉ dạy cho ngươi, nói gì thì ngươi cũng là người của bọn ta nên không thể quá yếu khiến bọn ta mất mặt được.” Nhược Trúc thì sảng khoái đồng ý.
Sau đó nàng lấy ra một tờ giấy giống như tờ giấy lúc trước hắn đã xé.
Điệp Vũ cầm lấy tờ giấy sau đó điền thông tin và ký tên vào.
Nhược Trúc nhận lại tờ giấy sau đó cất vào người. Rồi cô nói:
“Bây giờ ngươi là cấp dưới của ta nên trước tiên ta sẽ giao cho ngươi một nhiệm vụ đơn giản!” Nói xong cô lấy cái túi không gian chứa đầu người ra đặt trước người hắn, những người khác cũng vui vẻ lấy ra theo.
“Nhiệm vụ của ngươi là giải quyết 700 cái đầu người trong này.”
“......”