“Anh đói bụng thì ăn cái gì đi” Thất Dạ là người thông minh, nghe Gia Mậu trả lời như vậy, rất tự nhiên liền lập tức vặn vẹo ý tứ trong lời nói của anh. Thân thể cô nghiêng về phía trước, kéo một dĩa đồ ăn đến trước mắt: “Nhìn xem, món này sắc hương vị đều đủ…… Ưm-----“
Vào giờ phút này, anh mang theo hơi thở mãnh liệt mà bá đạo bao trùm lên lưỡi của đối phương, giống như đỉa nước, dây dưa cắn đầu lưỡi của cô, tùy ý mút ăn hơi thở ngọt ngào mà nhu hòa tinh tế của cô, hấp thụ nước bọt ngọt lịm như hương mật của cô
Mắt của thất Dạ chớp vài lần, lòng bàn tay đặt trên bả vai của anh, muốn từ chối để đối phương rời khỏi môi cô, nhưng cuối cùng lại đổi thành níu lấy quần áo của anh, tiếp nhận nụ hôn nhiệt tình của anh
Gia Mậu rất hài lòng với phản ứng của cô, mặt mày anh giãn ra, ở trong miệng nhỏ của cô tùy ý khuấy đảo, sau đó mới thong thả buông ta. Khóe mắt và đuôi lông mày của anh, đều đã nhuộm nồng đậm hương vị thâm trầm và trêu tức, từng câu từng chữ nhẹ nhàng mà ưu nhã nói: “Nếu so với những thứ kia, em càng ngon miệng hơn”
Ngón tay Thất Dạ khẽ vuốt qua bên môi, tầm mắt của cô va chạm với ánh mắt anh đang nhìn cô chằm chằm, trong mắt xẹt qua một tia hoang mang
Chung quy, cô cảm thấy Gia Mậu có gì đó khác, cái loại không khí quỷ dị này, làm lòng của cô lưu luyến, nhưng cô thật sự tìm không ra nguyên nhân vì sao bản thân lại có loại ý niệm này
Oh . . . . Hình như, anh ta dịu dàng hơn trước rất nhiều, mặc dù có chút cử chỉ du côn khiếm nhã, nhưng hôm nay anh rốt cuộc cũng không tàn khốc và dữ dội như lúc trước. Đây đối với cô mà nói, tuyệt đối là chuyện tốt!
“Không muốn ấy ấy, thì ngoan ngoãn hầu hạ tôi dùng cơm đi” Thời điểm tim của cô gái đập mạnh và loạn nhịp, mày rậm của Gia Mậu nhếch lên, nhạt nhẽo phân phó: "Tối nay, chúng ta còn có chuyện phải làm!"
"Làm cái gì?" Cơ hồ theo phản xạ mở miệng, nhưng sau đó hai gò má của Thất Dạ đỏ ửng nhàn nhạt
Đáng chết, một cô gái bất luận da mặt dày đến cỡ nào, nhưng chung quy vẫn có một loại đàn ông khiến cô chán ghét, thời điểm nói về vấn đề có chút “trọng tâm” cuối cùng người mắc cỡ lại là cô? Giống như cô, thường ngày đã từng gặp qua rất nhiều ám hiệu của khách, nhưng cũng không có cảm giác như thế, nhưng kì lạ, đối với Gia Mậu lại không được
“Xem ra, em có vẻ rất mong đợi tôi sẽ làm gì đó?” Con ngươi của Gia Mậu híp lại, ánh mắt cúi xuống quan sát dọc theo trên dọc thân của cô, ý vị không rõ
“Cái rắm” Thất Dạ không có phong độ mắng một câu tục: “Anh muốn ăn gì thì ăn nhanh một chút, lạnh rồi sẽ không ngon.”
Cô bưng đĩa đến trước mặt anh, ý bảo anh đón lấy. Gia Mậu lắc đầu một cái, ánh mắt lướt qua mặt bàn, sau đó tập trung ở vị trí để dao nĩa
Thất Dạ chuyển mắt một cái, đặt đĩa thức ăn xuống, đưa tay cầm dao niã lên, để tránh người đàn ông này tiếp tục gây phiền phức ình, vào lúc này cô cũng miễn cưỡng mình nặn ra nụ cười nịnh nọt:
“Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc đại nhân, mời dùng cơm!"
"Đút tôi!"
Nhưng Gia Mậu lại không muốn để người nào đó nhàn nhã như vậy, nhàn nhạt phun ra hai chữ
Thất Dạ trừng mắt, kinh ngạc nhìn anh: “Cái gì?”
“Em điếc, hay là nghe không hiểu tiếng người?” Khóe miệng Gia Mậu cong lên, dùng câu Thất Dạ đã dùng để đùa cợt anh trả lại cho cô, cái này gọi là lấy đạo của người, trả lại cho người
“Anh…” Sắc mặt của Thất Dạ, có phần biến thành màu đen, cô siết chặt dao nĩa trong tay, rất muốn dùng sức, đâm xuyên qua cái cổ xinh đẹp của người nào đó, nhưng loại ý niệm ác độc này, chỉ tồn tại trong đầu cô khoảng nửa giây, liền biến mất.
Cô có chết cũng sẽ không quên, lần trước cô muốn tự mình cầm súng giết anh, thì phản ứng của anh nhạt cảm cỡ nào. Phải biết, đạn cũng không làm gì được anh, huống hồ dao nĩa….. Làm sao có thể làm anh bị thương?
Mặc dù lúc này khoảng cách của bọn họ rất gần !
"Muốn giết tôi sao?"
"À?"
Nghe thanh âm chất vấn nhàn nhạt của anh, Thất Dạ thét lên một tiếng, trong mắt đều là ánh sáng không thể tin được
Ông trời ơi, trước hết hãy giết cô đi! Cô là ai? Nam Thất Dạ! Lòng của mình cư nhiên lại bị một người đàn ông không tốn chút sức lực nào nhìn thấu. Sau này, cô làm sao ra ngoài lăn lộn đây?
Trong mắt Gia Mậu là vẻ cười như không cười. Khóe miệng anh nhẹ cong, nhàn nhạt nói: “Cứ tự nhiên, em cũng biết là em không giết được tôi. Mà loại chuyện này, sau này ngàn vạn lần hãy suy nghĩ kĩ trước khi làm, tốt nhất phải nắm chắc 200%, nếu không….”
Đầu ngón tay của anh, bỗng nâng cằm của cô lên: “Kết quả, chắc chắn không phải chỉ đơn thuần là gãy tay, gãy chân như vậy đâu”
Ngôn ngữ dịu dàng như cọng lông phất qua gương mặt, nhưng lúc này lại nồng đậm mùi vị cảnh cáo, làm lòng của Thất Dạ không khỏi giật mình
Má nó, người đàn ông nhất định biết thuật đọc tâm, nếu không làm sao có thể…… đoán được hết mưu ma chước quỷ của cô?
Mất hết mặt mũi nên Thất Dạ giữ vững trầm mặc, chỉ lấy khối thịt bò thật to từ bàn ăn, chuyển đến trước mặt anh: "Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc đại nhân, tiểu nhân hầu hạ ngài ăn. Mẹ ngài không có dạy ngài, lúc ăn cơm không được nói chuyện sao? Ăn không nói, ngủ cũng không nói, ngài nên học tập tốt một chút”
Con ngươi của Gia Mậu chợt lóe lên, cặp mắt xinh đẹp kia, tựa hồ có ánh sáng lạnh xẹt qua
Trong nháy mắt Thất Dạ cũng cảm thấy, lòng của mình cũng dừng một chút
Cô rất rõ, Gia Mậu không phải là người dễ dàng bị người khác ảnh hưởng cảm xúc, nhưng những lời mới vừa rồi của cô…… Giống như đâm vào một chỗ quan trọng trong lòng anh, cho nên anh mới có phản ứng như vậy?
Nhưng rốt cuộc không đúng ở chỗ nào?
Thời khắc cô nghi ngờ, Gia Mậu đột nhiên cười một tiếng, nói: “Đúng là không có!”
"Hù dọa?" Thất Dạ sửng sốt, sau đó trừng mắt nhìn: "Ý của anh là. . . . . ."
“Từ nhỏ tôi, không có mẹ”
Không ngờ anh cư nhiên lại thẳng thắn như vậy, thần kinh Thất Dạ ảo não giống như bị thứ gì đó hung hăng đấm vào một cái, khiến cho cô…. Đầu óc của cô trở nên hỗn độn một hồi lâu, đầu đau như sắp nứt……
Thì ra, ở phương diện này, cô đã đâm vào chỗ đau của Gia Mậu
“Cũng không sao” Đột nhiên, Thất Dạ không muốn hăng hái đối kháng với anh nữa, cô ném thức ăn xuống đĩa, cả người cũng xìu xuống.
“Dù sao, trên thế giới này, cô nhi cũng nhiều mà. Chỉ có điều, thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc đại nhân ngài có cuộc sống cao cao tại thượng như vậy cũng không tệ. Ít nhất, gia cảnh của anh tốt, ngoại trừ không có mẹ ra, mãi mãi cũng không cần phải chịu đựng mọi người từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới khi dễ anh”
“Em đang nói chính mình sao?” Gia Mậu cười nhẹ một tiếng, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm vào cô gái.
Thất Dạ nhíu mày, mắt lạnh liếc về phía anh: “Tôi đang nói về trường hợp của người khác”
“Bao gồm cả em”
“Anh có thể không làm rối mọi chuyện lên được không?”
“Tôi cũng không phải không có mẹ” Mặt mày Gia Mậu đột nhiên có chút âm trầm: “Chỉ là, cho tới bây giờ bà cũng không dạy tôi bất cứ thứ gì”
“Vậy anh cũng hạnh phúc hơn so với rất nhiều người” Lòng bàn tay của Thất Dạ nhẹ nhàng vuốt: “Ít nhất anh còn có thể lớn lên trong một gia đình hoàn chỉnh”
“Vấn đề này, không đáng để bàn bạc”
Dường như Gia Mậu không muốn tiếp tục chủ đề này, môi mỏng của anh nhếch lên, ánh mắt lúc sáng lúc tối lần lượt thay đổi, chợt lóe lên một chút ánh sáng, càng đặc biệt chói mắt:
“Uống canh này đi, chúng ta còn có chuyện phải làm”
Lúc nói lời này, cánh tay dài khẽ bóp hông của Thất Dạ, đặt cô ở vị trí bên cạnh, hất chiếc cằm lên, ý bảo Thất Dạ uống bát canh ở vị trí cách bọn họ không xa
Đối với động tác đột nhiên lạnh lùng của anh, Thất Dạ cũng không dị nghị, chỉ là thân thể sau khi dời khỏi chân của anh, nhiệt độ lúc nãy bao trùm lấy cô, cũng đột nhiên biến mất
Không biết, có phải bởi vì lòng của Gia Mậu đột nhiên trở nên ác liệt hay không, toàn bộ không khí dường như cũng dần dần bị hơi thở âm trầm bao phủ ——
Thất Dạ bỗng nhiên cảm thấy, Gia Mậu thoạt nhìn cũng không phải là một người vô tình, lãnh khốc giống như vẻ bề ngoài
Mỗi người, đều có quá khứ, chỉ là, cô có khả năng đào bới quá khứ của anh hay không------
Mặc dù cô cũng không thích Gia Mậu, nhưng ở anh có một lực hấp dẫn dẫn dắt cô, khiến cô nên làm chuyện gì đó mới phải……
“Không nên tùy tiện sinh ra lòng hiếu kì đối với chuyện của người khác”
Dường như biết được suy nghĩ của cô, Gia Mậu đột nhiên lạnh lẽo cảnh cáo, ánh mắt của anh, bắn thẳng lên gò má của Thất Dạ, lạnh lẽo, giống như muốn đóng băng cả người cô:
“Nhất là những chuyện đã trở thành quá khứ”
“Anh nghĩ anh là ai, lão nương không có hứng thú với anh ”
Trong lòng mặc dù có cách nghĩ khác, nhưng ngoài miệng Thất Dạ lại nói khác
“Muốn an an ổn ổn ở chỗ này, không xảy ra chuyện gì, thì ngoan ngoãn một chút cho tôi”
Gia Mậu rõ ràng không tin cô, mười ngón tay anh giao nhau, sau đó để trên bàn, cặp ánh mắt lạnh như băng kia, nhìn chằm chằm vào cô, gằn từng chữ nói:
“Nhớ, mạng của em, cũng không phải nằm trong tay em”
“Anh….”
Bị anh uy hiếp, Thất Dạ chỉ cảm thấy trái tim dâng lên một cơn tức giận. Nhưng, ánh sáng cảnh cáo trong mắt Gia Mậu quá mãnh liệt khiến uốn phản bác, lời nói vừa mới ra đến miệng nhưng vẫn đành nuost trở vào
Bản lĩnh miệng mồm cao cũng không đại biểu được cái gì!
Cô nhịn!
"Ăn no một chút, ngoan ngoãn ở chỗ này chờ tôi một chút !" Ánh mắt của Gia Mậu mang theo một tia khinh thường, lạnh lùng liếc mắt nhìn cô, đứng dậy đi về phía cầu thang lầu hai
Bàn tay Thất Dạ vỗ trên mặt bàn, công khai biểu thị tâm tình bất mãn của mình
Nhưng, cho dù bất mãn nhiều đi nữa, cũng thủy chung ép đi không được quyết tâm điều tra chân tướng của cô
Bởi vì, chuyện càng được người ta tận lực bảo vệ, sẽ càng có ý nghĩa-----
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
"Này!"
Bị người đẩy bả vai một cái, Thất Dạ nỗ lực mở 2 mắt mệt mỏi ra
Thân thể đàn ông cao lớn dừng ở trước mắt
Thất Dạ cả kinh, ý thức lập tức cảnh giác.
Đáng chết! Thường ngày cô rất nhạy bén, cư nhiên hiện tại lại trực tiếp nằm ngủ trên bàn ăn, thậm chí Gia Mậu đi đến bên cạnh lúc nào cũng không biết. Nếu như lấy trạng thái này làm vệ sĩ không biết có bao nhiêu người khách đã chết trong tay cô?
"Đứng lên đi!" Gia Mậu vào lúc này không muốn trêu đùa cô, nhàn nhạt mở miệng
“Theo tôi đến một nơi”