Thất Dạ nói, lạnh.
Khi một người phụ nữ nói với một người đàn ông từ "Lạnh", không phải gọi hắn ngủ cùng thì còn thế nào nữa? !
Trong lòng Gia Mậu định nghĩa Thất Dạ là khi ngủ mê “nói ý muốn ra ngoài”, cánh tay dài hất cái chăn lên, đầu ngón tay vén khuy áo lên, mau chóng xé rách. Thân thể cao lớn của hắn nhanh chóng lật người nằm xuống giường nhỏ, ôm thân thể nhỏ bé đang run rẩy của cô gái ôm vào ngực.
Đầu óc hỗn loạn , lúc đầu Thất Dạ chỉ cảm thấy xung quanh đều là khí lạnh bức người che phủ. Dần dần, bởi vì một đồ vật to lớn đến gần, một hơi ấm bao bọc lấy cô. Đầu lông mày siết chặt của cô cũng hơi dãn ra, cảm giác được vật này ôm chặt thật là ấm. Thân thể cô không nhịn được co rúm lại, nép vào lòng vật đó, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, dán chặt vào nguồn nhiệt ấm áp này, liều mạng làm ấm mình - -
Đối với việc chủ động sát lại gần của cô, môi mỏng Gia Mậu hiện lên nụ cười nhàn nhạt. Thần sắc gương mặt tuấn tú của hắn nhàn nhạt, vơi đi vẻ tàn ác khi giày vò cô, thay vào đó là một vẻ mặt quỷ dị không nói lên lời. Lông mày khẽ nhăn, đôi mắt sắc ngưng tụ, tầm mắt, tất cả đều rơi xuống bàn tay không động đậy của cô, gương mặt tái nhợt, mắt hắn, ngay cả nháy mắt, cũng không nháy.
Nhớ đến vẻ mặt quyết liệt của cô khi dùng dao cắt ngón tay mình, tim hắn nhảy lên, như cành liễu bay qua yên lặng đáp xuống mặt hồ, bỗng chốc lại bập bềnh theo ngọn sóng lăn tăn. Cảm giác đó chi phối lấy hắn, khiến hắn cực kỳ khó chịu!
Bị cảm xúc người khác liên lụy, cũng không biết bao nhiêu đêm thức trắng, cô ấy chỉ là một nữ đày tớ, tại sao có thể khuấy động trái tim hắn? !
Ban đêm, Thất Dạ lúc nóng lúc lạnh. Bỗng nhiên mày kiếm cong lên hung ác, đôi mắt lạnh lẽo, bàn tay đẩy vai người con gái trong ngực ra.
Mất đi hơi ấm, khí lạnh xâm nhập lần nữa, Thất Dạ nhướng mày, mỏng môi nâng lên lại hạ xuống. Quan trọng là, cánh tay bị quăng đến bên giường, mặc dù giường rất mềm mại, nhưng tay cô đang bị thương, cường độ của cả bàn tay cũng đè xuống vị trí đầu ngón tay, trái tim đau nhói giống như bị dùi đâm, một lần nữa xông vào thần kinh nhạy cảm của cô, làm cho bờ vai cô run lên. Cô hít vào một ngụm khí lạnh, cả khuôn mặt nhăn lại, cái trán cũng đầy vạch, hô hấp cũng khó khăn, ý thức trở nên mơ hồ!
Mắt thấy khuôn mặt nhỏ nhắn ở trong nháy mắt, hiện lên vẻ uất ức, mắt hẹp dài của Gia Mậu nhíu lại, đồng tử u ám, phát ra tia nguy hiểm mà vẻ mặt lãnh khốc. Ánh mắt hắn nhìn dọc xuống đầu ngón tay bị thương của cô, “hừ” nhẹ, nhàn nhạt trách móc: "Người phụ nữ ngốc, xem cô còn chịu được bao lâu!".
Mí mắt Thất Dạ vẫn khép lại như cũ, thế nhưng bây giờ hai cánh môi khô khốc, dường như vừa giật giật.
Gia Mậu rất ít chú ý đến những hành động này, nhưng khoảnh khắc đó, lại rất muốn biết cô đang nỉ non điều gì. Nhưng tốt nhất là. . . . . . Về cô lạnh, cô đau, cô cần che chở ... - -
Chỉ tiếc rằng, lần này, thời điểm hắn vừa mới nghiêng tai đến để nghe cô nói, bỗng nhiên vành tai truyền đến cảm giác đau nhói! Thì ra là, trong nháy mắt Thất Dạ trợn to mắt, nhằm đúng lỗ tai của hắn, không chút do dự cắn!
Shit! ! !
Trong lòng Gia Mậu rủa thầm, trong nháy mắt, mặt mày bị sương mù che phủ, cánh tay hắn hung hăng nhéo lên gương mặt cô gái, để cô bị đau, buông lỏng hàm răng đang cắn lỗ tai hắn ra. Thân thể cao lớn của hắn nhanh chóng lăn lộn lại, ngồi ở một bên, mắt lạnh nhìn chằm chằm đôi mắt toát ra tia quật cường của cô, mắt dài nhíu lại, tản mát ra tia nhìn tàn ác.
Thật ra thì Thất Dạ rất sợ - -
Nhưng, bởi vì đầu ngón tay bị bẻ gãy, cùng với cái loại đau đớn “tê tâm liệt phế”, khiến cô không thể nào quên. Bị đối xử tàn nhẫn như vậy, khiến cho tâm cô, làm sao có thể dễ dàng quên như việc bị chó cắn một cái là xong? Đáy lòng hiện lên ý nghĩ trả thù, vừa đúng lúc cô nắm được cơ hội này, cũng dựa theo ý nghĩ trong đầu mà làm!
Dĩ nhiên, sau đó, cô lại thấy hơi hối hận. Dù sao hôm nay, vẻ mặt Gia Mậu cũng không được tốt.
Nhìn thấy tai của hắn, bởi vì bị cô nghiến răng gặm cắn mà có tia máu rỉ ra, mặc dù vết thương không sâu, nhưng dấu vết vẫn còn, sợ rằng không mất được! Vì thế nên khuôn mặt hắn cũng trầm xuống, đồng tử âm lãnh, ánh mắt lóe lên lạnh lẽo, giống như bắn tên ngầm, muốn bắn chết cô vậy!
Đây không phải là lần đầu tiên cô cắn hắn, lần trước là mu bàn tay, lần này, lại đổi thành cái tai nhỏ? ! Lá gan cô cũng không nhỏ nhỉ, thật sự cho rằng, cô đang bị một vết thương nhỏ, thì chuyện gì hắn cũng có thể dung túng cô sao?
"Nhìn cái gì vậy?" Cằm Thất Dạ khẽ nâng, ngẩng đầu, giương mắt lạnh nhìn người đàn ông, khí thế kia, cũng không nói được bao nhiêu nghiêm nghị, nhưng vẫn có sự kiên cường.
Được, bị thua thiệt, vẫn không ngoan đúng không? !
Mặt mày Gia Mậu thâm sâu, đột nhiên khóe miệng xuất hiện nụ cười nhàn nhạt, đôi mắt hắn nhìn chằm chằm cô, đột nhiên đưa tay ra vỗ một cái lên vị trí đầu giường, lạnh giọng nói: "Mã Lệ, theo sở thích của tôi, lập tức mang cho tôi một phần bữa ăn nóng lên, thêm một ly sữa nóng!"
Vô lý, hắn muốn mang lên một bữa ăn nóng để làm gì? Nói vậy thôi, hiện tại cô cũng hơi đói - -
Rõ ràng gương mặt tuấn tú của Gia Mậu không còn vẻ mặt tàn nhẫn nữa, còn có chút bình tĩnh, nhưng lòng Thất Dạ, vẫn không khỏi phát lạnh. Cảm giác được, chuyện này sẽ không giải quyết đơn giản như vậy!
"Anh, anh muốn làm gì?" Môi cô khẽ động, nhìn về phía người đàn ông, cảnh giác mở miệng hỏi: "Lại muốn giày vò tôi?"
"Tôi không giày vò cô!" Gia Mậu cười cười, lông mày như thường, con mắt không có nhiệt tình. Đầu ngón tay hắn khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của cô, gật đầu, khóe miệng ở bên tai cô nhẹ mấp máy, nhỏ giọng nói: "Thấy cô cực nhọc nửa ngày, muốn đem cho cô ít thức ăn mà thôi!"
Ác ma này, sao có thể tốt bụng như vậy? !
Trái tim Thất Dạ níu chặt lại, dùng sức hất đầu, nghiêng mặt đi, tránh xa hơi thở của hắn.
Nhưng hắn hứng thú, cũng không chỗ nào ở đây có thể chốn, hơi thở hắn xâm chiếm toàn bộ không gian, làm cô mỗi một lần hô hấp, cũng mang theo hơi thở tỏa ra trên người hắn - nồng đậm ác bá, cảm giác tà ác - -
Rất nhanh, Mã Lệ đập cửa mà vào, đi theo sau là Tuyết, trong tay cô ấy đang cầm một cái bàn, phía trên có rất nhiều thức ăn, còn có lọ gia vị!
"Thượng tướng đại nhân, đây là bữa ăn nóng của ngài!". Mã Lệ nhìn Gia Mậu nhạt nhẽo gật đầu, ý bảo Tuyết đặt bàn thức ăn xuống, sau đó cùng nhau đi ra ngoài, lại bỗng thấy tai Gia Mậu rỉ máu, dọa kinh sợ, nói: "Thượng tướng đại nhân, tai của ngài. . . . . ."
Lời nói còn chưa hết, đã bị ánh mắt của Gia Mậu làm sợ, vội nuốt trở lại.
Tuyết tựa hồ cũng ngó nhìn một chút, cùng với cô hai mắt nhìn nhau.
"Các cô mau đi ra ngoài!" Thất Dạ không biết Gia Mậu đang nghĩ chủ ý quái quỷ gì, cất giọng gấp gáp với bọn họ, nói: "Mau!"
Hai người kia cũng không dám chậm trễ, rất nhanh rời đi! Trước khi đóng cửa lại, không hiểu ra sao cả nhìn Thất Dạ một cái.
Tự nhiên, trong lòng Thất Dạ có chút không thoải mái, dù sao bây giờ Gia Mậu đang ngồi cạnh cô, người kia lại cởi áo khoác ra, cảm giác giống như bọn họ đang làm gì đó, giống như - -
"Nam Thất Dạ, đứng dậy, ăn gì đi!" Gia Mậu đối với hành động của cô làm như không thấy, hắn lật người ngồi dậy, hai tay vòng trước ngực, không mặn không nhạt liếc Thất Dạ một cái: "Ăn no mới có hơi sức đối đầu với tôi!"
Thật sự, hắn tốt bụng vậy sao, để cô ăn no rồi đối đầu với hắn? ! Bệnh sao?
Trong lòng Thất Dạ tràn đầy nghi ngờ, mắt thấy Gia Mậu đã ngồi xuống ăn cơm, giống như không có bất kỳ ý muốn hành hạ cô lần nữa, nhất thời, đầu óc ngổn ngang trăm mối không biết nên làm thế nào, sau đó cũng không có bất kỳ động tác gì.
"Lại đây!" Một lát sau, thanh âm lạnh lẽo Gia Mậu vang lên, lời nói tràn ngập mùi vị uy hiếp, không cần nói cũng biết.
"Biết, hung dữ gì chứ!" Đầu ngón tay Thất Dạ vén chăn lên, chống người đứng lên, bước đến cạnh người đàn ông.
Môi mỏng của Gia Mậu thoáng qua nụ cười quỷ dị.
Thất Dạ cảm thấy da đầu tê dại, chỉ là khó nắm bắt được tâm tư của người đàn ông này, cô hít sâu hơi, cố gắng khiến mình tỉnh tảo, để ứng phó với tình huống phát sinh.
Trên thực tế, Gia Mậu cũng không làm gì, chỉ là thay cô lấy thức ăn, sau đó ý bảo cô ăn.
Bởi vì trong lòng cảnh giác hắn, động tác ăn cơm của Thất Dạ rất chậm, Gia Mậu ăn xong rồi, mà cô ăn chưa hết một nửa.
"Này!" Gia Mậu đưa cô một ly sữa tươi, cười nhạt nói: "Sữa tươi bổ sung canxi, hỗ trợ cơ thể cô."
"Cám ơn!" Thiếu chút nữa Thất Dạ vì hắn đối tốt mà mắc nghẹn , ho nhẹ mấy cái, cầm ly sữa tươi lên uống.
"Uống ngon không?" Gia Mậu ngồi một bên, giống như ông lão yên lặng nhìn cô, thấy cô uổng hết sữa rồi, nhàn nhạt hỏi.
Thất Dạ gật đầu, cơm nước no nê, cảnh giác cũng buông lỏng không ít!
Bất ngờ, Gia Mậu khẽ nắm lấy eo cô, lúc cô chưa kịp phản ứng, đầu ngón tay bóp cái miệng nhỏ của cô, đưa tay lấy một cái bình nhỏ từ trong khay, đổ vào miệng cô!
"Không - -"
Mắt mở to lên, muốn nhìn kỹ đó là cái gì, thì khuôn mặt Thất Dạ cũng trắng bệch, cấp tốc ngọ nguậy bả vai, muốn trốn khỏi tay người đàn ông này. Chỉ tiếc, “lực bất tòng tâm”, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn lọ kia rót vào miệng mình.
Cảm giác nóng bỏng như kim châm lan tỏa khắp miệng, đầu lưỡi tê dại, trong nháy mắt cổ họng giống như bị rồng lửa thiêu cháy, chui thẳng vào lục phủ ngũ tạng của cô, giống như là thuốc nổ, bất kỳ lúc nào cũng có thể phát nổ!
Cơ thể giống như bị thiêu cháy, toàn bộ thế giới của Thất Dạ chỉ còn lại ngọn lửa rừng rực đang cháy, thiêu cháy cô, cưỡng ép cô muốn cô trở thành người khô - -
Đầu ngón tay Gia Mậu vừa buông lỏng, cả người cô liền ngã sấp trên mặt đất, nằm trên mặt thảm, liều mạng nôn ra, dốc toàn bộ lực lượng nôn thức ăn vừa mới ăn ra!
Gia Mậu đổ vào trong miệng cô, màu đỏ thẫm . . . . . . Nước quả ớt!