Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Chồng Hờ Vợ Tạm - Chương 76: Cậu phải tin tưởng huyên huyên : truyenyy.mobi

Chồng Hờ Vợ Tạm

Chương 76: Cậu phải tin tưởng huyên huyên




Trước vòng hai một ngày, tất cả thí sinh phải đến sảnh lớn rút số thứ tự, có tổng cộng 67 người, tôi rút được số 42, sau khi rút thăm xong rồi, tôi mới biết được vòng này còn khốc liệt hơn vòng sơ tuyển, trong 67 người chỉ giữ 20 người, sau đó sẽ tham gia vòng sơ tuyển của thành phố A.

Nếu có thể qua vòng sơ tuyển của thành phố A, tiếp theo sẽ là đấu bán kết, cuối cùng tham gia thi đấu cả nước.

Tôi rất hiểu giọng hát của mình, nếu may mắn, có thể đi vào vòng sơ tuyển của thành phố A, nếu như không may mắn, vòng này sẽ phải dừng bước, về phần vòng hai của thành phố A, tôi căn bản không có suy nghĩ qua.

“Khương Kha, ngày mai cậu mặc quần áo gì?” Đội trưởng chợt hỏi.

“Thì mặc cái này nè!” Tô nhìn quần áo trên người mình.

Áo thun chữ T tay áo dài màu trắng, quần jean xanh hơi bạc màu, giày màu xanh, tôi cảm thấy rất tốt, cũng hợp với lời bài hát.

“Tớ nghe nói Khoa Biểu Diễn không chỉ võ trang đầy đủ, mà ngay cả bạn nhảy đều có!” Đội trưởng nói, “Tớ đang suy nghĩ, chúng ta có nên đi thuê lễ phục hay không?”

“Vòng hai mà thôi, trọng yếu nhất vẫn là giọng hát.” Tôi nói.

“Nói như vậy, cậu có có lòng tin hả?” Cô ấy hỏi.

“Tớ cũng không biết đối thủ mạnh bao nhiêu, toàn lực ứng phó thôi!” Tôi nói.

Đêm hôm đó, tôi cố tình trở về phòng chung cư, lấy một bộ lông mi giả, một bộ dán kích mí vào trong túi, lại lấy va li ra, dự định làm đạo cụ thi vòng thứ hai, sau đó luyện tập đi đứng trên sân khấu trong phòng khách.

Sau khi cảm thấy đã làm ổn rồi, tôi lại nghiên cứu quần áo, cuối cùng vẫn định mặc áo thun tay dài và quần jeans, chỉ là áo tay dài bây giờ đổi thành tay ngắn, tóc cũng cột cao hơn.

Tôi muốn thể hiện hai điều, theo thứ tự là thanh xuân và tịch mịch.

Thời gian bắt đầu vòng hai là 7: 00 tối.

Khi tiết thứ tư buổi chiều kết thúc, chúng tôi đi ngang sảnh lớn, thấy nơi đó đã có không ít người ra ra vào vào.

Tôi cùng bạn cùng phòng đi vào nhìn một chút, một cái nhìn này đã khiến chúng tôi sợ đến mức nhảy dựng.

Thí sinh đã đến rất nhiều, mỗi người đều ăn mặc rất chính thức, tất cả đều đã phối hợp trang phục biểu diễn, chuyên môn làm kiểu tóc, trang điểm cũng do người chuyên nghiệp làm.

“A Kha…” Phạm Huyên là người đầu tiên lộ vẻ sợ hãi, quay đầu nhìn tôi.

“Tớ đã sớm nói, buổi chiều cũng đừng có lên lớp, vậy mà cậu nhất định phải lên lớp!” Đội trưởng càng lo lắng hơn, hai cái lông mày sắp đụng vào nhau luôn rồi.

“Không phải còn có 2 tiếng sao? Chúng ta nhanh đi ăn cơm đi!” Tôi cười, kéo tay Phạm Huyên đi ra ngoài.

“Cậu còn muốn ăn cơm hả?” Đội trưởng quả thực không biết nên nói gì.

“Tớ… chẳng lẽ phải nhịn đói hát sao?” Tôi hỏi lại, lập tức cười, “Lỡ không đủ sức thì phải làm sao đây?’

Đội trưởng nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng đúng: “Bọn tớ cùng một chỗ trở về phòng ngủ, cậu và Huyên Huyên cũng đừng đi mua cơm, ở lại phòng ngủ trang điểm, chúng tớ mua cơm cho.”

Tôi vốn định từ chối, nhưng suy nghĩ lại sở thích khống chế của đội trường thì vui vẻ tiếp nhận lòng tốt của cô ấy.

“Lão đại, đừng lo lắng như vậy!” Tôi an ủi nói, “Cậu chớ nhìn bọn họ chuẩn bị đầy đủ, nói không chừng đều là chủ nghĩa hình thức! Tớ chỉ lẳng lặng ca hát. Coi như cậu không có lòng tin với tớ cũng phải có lòng tin với ánh mắt của mình chứ!”

Đội trưởng lúc này mới nhẹ gật đầu, nhưng vẫn còn lo lắng.

Sau khi trở lại phòng ngủ, tôi đổi áo thun trước, lại cột tóc lên, cột kiểu đuôi ngựa đơn giản nhất, tóc phần đỉnh đầu hơi kéo rối một chút, tóc phía dưới chải rất thẳng, sau đó rửa mặt.

Phạm Huyên đã dời ghế đến vị trí tốt nhất, đồ trang điểm cũng đem hết ra, dự định ra tay.

“Huyên Huyên, hôm nay tớ tự mình làm, có thể sao?” Tôi hỏi.

“Cậu không biết trang điểm mà?” Phạm Huyên giật mình.

“Tớ không rõ trang điểm ngày thường, nhưng trang điểm sân khấu thì tớ biết một chút.” Tôi vừa nói vừa lấy lông mi giả và miếng dán kích mí trong túi ra.

“Oa! Cậu có chuẩn bị luôn á!” Trong mắt Phạm Huyên có chút ngạc nhiên.

“Đêm qua lâm thời đi mua, đồ trang điểm cũng chỉ có thể dùng của cậu, cậu có nguyên bộ.” Tôi nói.

“Tùy tiện dùng, tùy tiện dùng.” Phạm Huyên dời cái ghế ngồi bên cạnh tôi, vừa vặn cũng nhìn xem làm sao trang điểm kiểu sân khấu.

“Không phải chỉ là trang điểm đậm thôi sao?” Tôi cười, sừ dụng phấn lót, cũng không cần bông tán, trực tiếp dùng tay đánh.

Ngay sau đó là phấn nền, sau đó vẽ lông mày, dán miếng kích mí lên, bóng mắt cũng dùng tay.

Còn nhớ rõ lần trước, Phạm Huyên sử dụng màu hồng cho tôi, lần này, tôi dùng màu đất. Màu sắc này mới là mặt mộc chân chính, nếu tôi sử dụng nó, nếu không có lông mi giả và miếng kích mí thì chẳng khác nào mặt mộc.

“A Kha, cậu đây là cao thủ trang điểm đó! Nhìn cậu thành thạo kìa!” Phạm Huyên nói.

Vẽ lông mày và dán mắt hai mí đều là những việc rất tinh tế, rất nhiều người chỉ vẽ lông mày thôi cũng đã tốn nửa tiếng. Tôi làm cả hai thứ này không đến 5 phút.

“Trước kia khi học cấp 2, khi lớp chúng tớ biểu diễn tiết mục, đều là tớ và giáo viên giúp mọi người trang điềm.” Tôi vừa nói vừa gắn lông mi giả.

Lời này là nói dối, trước khi học đại học, tôi căn bản sẽ không trang điểm, cũng chính là mấy năm sinh hoạt trong Câu lạc bộ đêm đã huấn luyện khả năng trang điểm của tôi.

Lông mi giả dán xong rất nhanh, tôi lại vẽ mắt, tăng thêm bóng mắt, sau đó chải lông mi.

Sau khi bọn đội trưởng mua cơm trở về, tôi đã đánh xong má hồng, đánh khối, cũng chỉ còn thiếu phấn sáng và son môi.

“Huyên Huyên, tốc độ của cậu cũng sắp bằng tên lửa rồi!” Người thứ nhất vào cửa chính là đội trưởng, nét mặt của cô ấy rất khoa trương, buông xuống hộp cơm, đi đến trước mặt tôi đánh giá một trận, “Kỹ thuật này không tệ đâu, không hề chênh lệch với những người trong sảnh lớn!”

“Đúng! Đúng! Thật xinh đẹp!” Những người khác cũng đồng ý.

“Có đậm quá không?” Tôi nhìn mình trong gương, thử hỏi.

“Sẽ không, lên sân khấu sẽ rất vừa, không thì đèn chiếu xuống sẽ trông như quỷ vậy.” Đội trưởng rất chuyên nghiệp nói, sau đó vỗ vỗ bờ vai của tôi, nghiêm mặt nói, “Cậu phải tin tưởng Huyên Huyên!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.