Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Chồng Hờ Vợ Tạm - Chương 73: Muốn gán tội cho người khác sợ gì không có lý do : truyenyy.mobi

Chồng Hờ Vợ Tạm

Chương 73: Muốn gán tội cho người khác sợ gì không có lý do




Hơn mười phút sau, ông chủ Trác trở về, một tay cầm túi đựng laptop, tay khác cầm túi màu đen, anh đưa cái túi màu đen cho tôi: “Nhanh đi phòng vệ sinh đi!”

Tôi nhận lấy túi, vừa bước ra một bước, chợt thu chân lại, nhón chân hôn một cái lên mặt anh: “Cám ơn anh, chú Trác.”

Anh cười, bàn tay bóp trên lưng tôi một cái, rồi nhanh chóng bỏ ra.

Trong túi màu đen có tổng cộng 4 bịch băng vệ sinh, hai loại thường, hai loại ngày và đêm, đêm dùng cùng một loại.

Chân thành và chu đáo.

Sau khi tôi nhanh chóng chuẩn bị xong, đi ra ngoài đã thấy anh đang rót nước, mà lại đang rót vào chén của tôi.

“Đau bụng không?” Anh hỏi, đem chén nước đưa cho tôi, “Uống chút nước nóng.”

Tôi nhận lấy ly nước, nói không cảm động là không thể.

Bao nhiêu năm thiếu thốn tình thương, anh chỉ cho tôi một chút xíu ấm áp thôi, tôi cũng đã cảm thấy là trời cao ban ân.

Tôi uống từng ngụm nhỏ: “Chú Trác, lúc anh đi mua băng vệ sinh, có thấy xấu hổ không?”

“Có một chút, cũng chỉ là một chút.” Anh nói, “Nếu gặp phải tình trạng đột xuất, đàn ông mua thay phụ nữ cũng là chuyện bình thường. Anh cũng không hiểu băng vệ sinh lắm, nhãn hiệu đó cũng là do chủ tiệm giới thiệu cho anh, có dùng được không?”

“Dùng được, mấy nhãn hiệu đó đều không khác nhau mấy.” Tôi nói.

Uống xong nước, tôi để cái chén lên bàn, thấy anh không có ý muốn đi, mà còn lấy laptop ra, mở máy, tôi hơi kinh ngạc.

“Chú Trác, anh không đi sao?” Tôi hỏi, ngồi sát cạnh anh.

“Em muốn đuổi anh đi hả?”

“Không, anh không đi, em đương nhiên vui vẻ, nhưng tối nay em không làm với anh được… Em có chút áy náy.”

Anh cười, xoa xoa đầu tôi: “Sao em lại cảm thấy em và anh ở cùng một chỗ thì nhất định phải làm chứ?”

“Chẳng phải anh muốn em là vì vậy sao?” Tôi nghĩ.

Lập tức, tôi nghe thấy câu nói thấm thía của anh: “Tiểu Như, em phải nhớ kỹ, giữa em và anh, em mới là tiểu cầm thú, tiểu yêu tinh. Anh luôn luôn bị em quyến rũ.”

Thái độ đường đường chính chính như vậy, lại nói những lời rất không đàng hoàng, tôi lập tức bị anh chọc cười.

“Chú Trác, anh muốn gán tội cho người khác sợ gì không có lý do chứ!” Tôi cuộn hai chân trên ghế sa lon, lười nhác ngồi, nhìn qua anh, “Giữa em và anh, rõ ràng anh mới là lớn cầm thú, hôm nay anh tới tìm em, chẳng phải là vì cầm thú nho nhỏ của anh đói bụng sao? Anh đừng áp hết tội danh lên đầu em.”

“Lần trước, anh đang êm đẹp chạy xe, là ai ghé vào đùi anh…”

Anh còn chưa dứt lời, tôi đã thét chói tôii nhảy dựng lên, dùng tay che miệng của anh: “Không cho nói, không cho nói!”

Loại chuyện đó, có thể làm, lại không thể nói.

Trong lúc đánh nhau, tôi lại áp anh ngã trên ghế sa lon lần nữa, laptop cứ đề tùy tiện trên mặt đất, tôi nằm ở trên người anh, cảm thụ hô hấp cực nóng và lồng ngực trập trùng của anh.

Tôi như bị quỷ ám hôn lên.

Nếm.

Môi của tôi không ngừng nhẹ nhàng chạm vào môi anh, chạm thử rồi rời đi, chạm thử rồi rời đi, dần dần, khi tôi đụng vào anh sẽ mút một chút, vẫn là chạm thử sẽ rời đi.

Càng hôn càng sâu sắc.

Lưỡi của tôi cạy mở một chút giữa đôi môi của anh, anh lập tức phối hợp hé miệng, cuốn đầu lưỡi của tôi qua.

Trác Nguy… Trác Nguy…

Mỗi một lần môi cùng môi rời đi, tôi đều sẽ như nói mê gọi tên anh…

Hôn thật lâu, khí tức của chúng tôi đều rất bất ổn, rốt cục lúc rời đi, tôi rõ ràng biết khát vọng trong nội tâm của mình, tôi nhìn thấy bên trong ánh mắt của anh đều là tình dục, chúng tôi đều đang cố nhịn.

“Hiện tại biết ai là tiểu cầm thú chưa? Mới vừa rồi là ai chủ động nhào tới anh?” Anh hỏi.

“Lão yêu quái nhà anh!” Tôi cười đánh một cái trước ngực anh, “Anh chỉ cần ở trước mặt em, không hề nói chuyện, không làm gì, cũng đã là quyến rũ rồi!”

“Em mới là…” Anh cười, “Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do…”

“Đúng! Đàn ông và phụ nữ khác nhau ở chỗ, phụ nữ có thể cố tình gây sự, mà đàn ông chỉ có thể chịu đựng.”

Đêm hôm đó, anh thật sự ở lại, chúng tôi cũng không phải thật sự không có làm. Khi tôi và anh ở cùng nhau, luôn có ngươi không nhịn được.

Tôi dùng tay và miệng giải quyết giúp anh hai lần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.