Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Chồng Hờ Vợ Tạm - Chương 58: Vụ án giết người : truyenyy.mobi

Chồng Hờ Vợ Tạm

Chương 58: Vụ án giết người




Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Trong lòng tôi chợt có dự cảm xấu, tôi vội hỏi người đứng xem bên cạnh.

"Có án mạng, đã tìm được ba thi thể." Có người nói.

"Cưỡng hiếp xong rồi giết chết." Có người bổ sung: "Tất cả người chết đều là các cô gái trẻ tuổi."

"Còn bị cướp nữa, mỗi phòng đều bị lật tung, những vật đáng tiền đều bị lấy đi hết."

"Tôi nghe nói khi phát hiện ra thi thể đầu tiên thì đã thối rồi, nhất định là đã bị giết mấy ngày!"

"Hung thủ khẳng định là cùng một người, hiếp trước giết sau rồi lại cướp."...

Khi bàn luận, mỗi người bọn họ đều rất buồn, tất cả đều sinh sống ở đây, chỗ này phát sinh vụ án lớn như vậy, bọn họ sao có thể không sợ được? Nếu chẳng may bọn họ bị hung thủ để mắt tới thì phải làm thế nào?

Trong lòng tôi cũng rất sợ nhưng cuối cùng tôi vẫn phải về xem thử.

Tôi kéo va li chạy lên trên tầng.

Từ trên xuống dưới đều có cảnh sát.

Khi đến tầng tôi ở, tôi phát hiện ở đây có nhiều cảnh sát nhất, cửa phòng của tôi mở ra, tôi vội vàng đi tới.

Cảnh sát thấy bộ dạng của tôi như vậy liền mở miệng hỏi: "Cô ở đây sao? "

"Đúng vậy." Tôi gật đầu rồi đi vào trong gian phòng, vừa nhìn đã thấy trong phòng bị người ta lật tung.

Tất cả quần áo trong ngăn kéo đều bị vứt trên mặt đất, đệm bông trên giường bị người ta rạch ra, ngăn kéo cũng xiêu vẹo, sách vở để trên bàn thì bị ném lung tung.

"Chỗ của cô bị người ta đã vào phòng cướp đoạt, cô xem thử có mất thứ gì hay không?" Cảnh sát nói.

Trong phòng này của tôi không chỉ không có tiền mặt, ngay cả thứ đắt tiền cũng không có.

Tất cả tiền của tôi nếu không ở trong ngân hàng thì cũng ở trên người, mà đắt tiền cũng chỉ có quần áo ông chủ Trác đưa cho tôi mấy hôm trước. Nhưng chúng đều ở trong va li của tôi.

Tôi lắc đầu: "Chỗ của tôi không có vật gì đắt tiền cả."

Cảnh sát sớm đã kiểm tra qua phòng này của tôi, cũng nhìn ra giá đồ trong căn phòng, anh ta hỏi: "Cô còn đang học đại học sao?"

Tôi gật đầu.

"Cô đến bên kia làm biên bản." Cảnh sát chỉ vào bàn học của tôi.

Tôi lại gật đầu, sau đó ngồi ở bên cạnh bàn làm biên bản, tất cả đều là những vấn đề bình thường, ý kiến của tôi về nơi này, tiền thuê rẻ lại thuận tiện cho tôi đi làm thêm vào kỳ nghỉ và cuối tuần.

Trong lúc trả lời các vấn đề, tôi nghe cảnh sát bên ngoài nói chuyện với nhau mới biết được trong gian phòng bên cạnh phát hiện ra thi thể thứ tư, cũng là hiếp trước giết sau, tài sản bị cướp sạch sạch sẽ.

Tim đập của tôi bỗng nhiên ngừng lại nửa nhịp, trong đầu xuất hiện sự trống rỗng ngắn ngủi, người chết ở gian phòng bên cạnh...

Điều này còn đáng sợ hơn tôi ở dưới lầu nghe được người ta nói phát hiện ra ba thi thể!

Hơn nữa, phòng này của tôi bị người ta lục lọi qua, nói cách khác... Nếu không phải tôi rời đi cùng ông chủ Trác thì rất có khả năng người chết chính là tôi!

"Khương Kha..." Người cảnh sát làm biên bản gọi tôi.

Tôi phục hồi lại tinh thần thì mới phát hiện tay chân mình đã lạnh giá: "Cảnh sát, xin hỏi mấy vụ giết người này phát sinh vào lúc nào vậy?”

"Thi thể thứ nhất thì ít nhất cũng đã nửa tháng rồi, thi thể đã bốc mùi mới được phát hiện ra. Người phòng bên cạnh cô là người cuối cùng, thời gian gây án chính là đêm qua." Anh ta hất cằm về phía căn phòng bên trái, nói.

Sau khi dừng lại một chút, anh ta nói tiếp: "Cô đúng là may mắn, đúng lúc không ở đây. Chúng tôi nghi ngờ sau khi kẻ tội phạm đến tầng này, anh tiến vào đầu tiên chính là gian phòng bên phải của cô, gian phòng đó giống như phòng của cô, đêm qua không có người ở, gian phòng thứ hai chính là phòng cô, khi không tìm được cái gì, anh lại đi tới căn phòng bên trái, sau đó chắc hẳn cô có thể đoán được rồi."

Tôi khiếp sợ đến mức run rẩy.

Đêm qua, tôi đúng là đã bị tử thần lướt qua bên người. Còn hơn mười ngày trước, lúc đó tôi cũng ở tại chỗ này, sát thủ lại gây án ở đây...

Đại khái nhìn ra tôi đã không có cách nào tiếp tục làm biên bản, anh cảnh sát thở dài, đặt quyển sổ tay ở trước mặt của tôi, bảo tôi ký tên, anh ta còn có lòng tốt nói: "Tôi kiến nghị cô nên trở lại trường học, chỗ này quá phức tạp..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.